Nông Kiều Có Phúc
Chương 31: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc nghĩ thông suốt, cười nói: “A, trước đó là ta nông cạn. Ta có thể có được Kim Bảo, đã là may mắn rồi.”
Kim Yến Tử nghe, mới thoải mái một ít.
Trần A Phúc lại hướng dẫn từng bước nói: “Kim Bảo, ngươi có thể không đi trộm vàng được không, đứa bé ngoan không thể làm ăn trộm.”
Kim Yến Tử có một chút mất hứng, nhảy hai cái, nói: “Ở trong từ điển của chúng ta, trộm tức là đoạt, đoạt tức là cầm, cầm tức là mua.” Nhìn Trần A Phúc một cái, lại không kiên nhẫn nói: “Mặc dù ta gọi ngươi là Phúc mụ, ngươi cũng đừng nghĩ tới khống chế hành động của ta.”
Trần A Phúc suy nghĩ mình quả thật không có bản lĩnh khống chế được Kim Yến Tử, chỉ đành buông tha quyết định của nó. Lại thương lượng: “Kim Bảo, ngươi có thể chỉ gọi ta là mẹ hay không, hoặc là ma ma, đừng thêm “Phúc”, không dễ nghe, quá quê.”
Kim Yến Tử giống như là nghe được chuyện cười gì đó rất buồn cười, dùng cánh che miệng lại cười hai tiếng, chít chít nói: “Ngươi không soi gương sao? Hiện tại ngươi không chỉ là quá quê, mà là rất rất rất quê.” Lại giống như đứa bé ngoan mà nịnh nọt: “Được rồi, người ta là đứa bé ngoan, không vạch trần khuyết điểm của ngươi, kêu ngươi là mẹ là được.”
Đây không chỉ là hài tử khó chịu, còn là một hài tử mâu thuẫn.
Nhưng mà, nó cười đích xác quá đáng yêu. Đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu xanh cong thành trăng lưỡi liềm, da thịt hai bên khóe miệng còn hơi vểnh, hé mở miệng, đưa đầu lưỡi màu hồng.
Chỉ cần là động vật mỉm cười, cũng đáng yêu như thiên sứ, tựa như đời trước nàng thích Samoyed.
Trong nháy mắt Trần A Phúc bị nó mỉm cười manh lật, thật muốn ôm nó lên mà gặm một ngụm. Nhưng nghĩ đến lỗ máu trên mặt nhị bệnh chốc đầu, nên buông tha cho cái dự định này. Tiếp tục dụ dỗ nói: “Kim Bảo, không phải là ngươi liên tục tiếc nuối không thấy được qua ca kịch viện Sydney cùng ổ chim sao? Ta hội họa, đến lúc ngươi xây cái phòng ở như vậy, đẹp mắt cực kỳ. Nhưng mà cái tháp Minh Châu Dubai kia thì thôi đi, trừ cao ra thì không có gì đặc sắc, không thích hợp với ngươi.”
Kim Yến Tử nghe mà con mắt đều sáng lên, bay đến trên tay Trần A Phúc, rướn cổ lên lẩm bẩm hỏi: “Phúc mụ, a, không, ma ma, ngươi thật sự sẽ vẽ ca kịch viện Sydney cùng ổ chim? Hai cái phòng ở đó thật đẹp mắt thì có gì đặc sắc?”
Tiếng nói mềm mại nhu hòa, dễ nghe cực kỳ.
Trần A Phúc gật đầu nói: “Ừ, xác thực rất đẹp mắt. Ta đã từng đi đến hai địa phương đó, nhất định có thể vẽ ra được cho ngươi.”
Kim Yến Tử hưng phấn đến tung cánh bay hai vòng ở không trung, lại nhẹ nhàng rơi ở trên tay nàng, nhảy chân cười vài tiếng, mới nói: “Ma ma người thật tốt, người giúp ta vẽ ra hai cái phòng ở kia, người ta nhận tình của người.”
Trần A Phúc cười nói, “Được, chờ trong nhà mua giấy và bút thì ta vẽ cho ngươi.” Ý ở ngoài lời, ngươi giúp ta kiếm tiền nhanh lên, có thể mua giấy và bút, có thể vẽ phòng ở. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nhưng Kim Yến Tử
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!