Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 99: Vị tiểu thư không thể làm phiền
Đáp lại giọng nói của chàng trai trẻ đó là tiếng thở dốc vang rõ ràng của
một người đàn ông. Nếu chàng trai trẻ áp sát tai vào loa điện thoại thì
còn có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng của người con gái.
Thời gian cứ như vậy 10 phút trôi qua, chàng trai trẻ có vẻ mất kiên nhẫn trực tiếp gào lên qua loa điện thoại.
– Tề Phi, tôi gọi là để báo cho cậu là có hàng ngon chứ không phải là gọi để nghe cậu làm tình. Cậu dừng lại nói chuyện vài phút với tôi xem
nào.
– MẠNH KHA, CẬU LẬT TỪ ĐIỂN RA TÌM CHO TÔI CHỮ KIÊN NHẪN.
Tề Phi từ trên giường đi xuống, tay cậu ra hiệu cho cô gái vẫn đang
nằm tóc tai rũ rượi trên giường ra khỏi phòng. Đợi cô gái ra khỏi phòng
và cậu cũng đã choàng lên người chiếc áo bông thoải mái rồi thì Tề Phi
mới lên tiếng:
– Có chuyện gì?
– Chỗ tôi đang có mặt hàng ngon, có vẻ như đặc biệt một chút.
Mạnh Kha trả lời với vẻ thần bí, mắt cậu đảo xung quanh để quan sát.
Sau khi xác nhận xung quanh không có người cậu mới nói tiếp:
– Tôi đảm bảo hàng lần này cậu chưa từng gặp qua. Ánh mắt rất sắc
xảo, gương mặt và thân hình thì vừa đẹp vừa chuẩn, giọng nói… và cách
ăn mặc thì vô cùng dễ thương.
Mạnh Kha cũng không để Tề Phi hỏi gì mà nói tiếp:
– Bây giờ tôi đang ở sòng bạc của cái tên người Ý ấy. Cái sòng bạc
của cậu so với của người ta còn không bằng một phần năm. Vậy nên lão tử
đây phải đích thân rời ghế tới đây thăm dò ” thị trường ” giúp cậu không ngờ tới lại gặp được một mĩ nữ. Cậu không biết đâu, cô gái ấy mặc chiếc váy hai dây màu hồng vô cùng xinh xắn đang uống rượu chơi bài ở đây.
Hơn nữa người ta còn là khách VIP, quản lý sòng bạc này thì kè kè bên
cạnh không rời nửa bước.
Mạnh Kha đem hết những gì quan sát được nói ra.
Tề Phi mắt nhắm lại nghe hết lời nói của Mạnh Khả. Môi cậu khẽ cười. Cảm thấy có chút thú vị.
– Cậu sắp xếp đi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.
– Được, được. Lần này đảm bảo cậu sẽ chi một khoản tiền thưởng lớn cho tôi, hahahaha….
Tiếng cười vui sướng của Mạnh Kha kết thúc cuộc trò chuyện. Mạnh Kha
lấy từ trong túi áo khoác thể thao của mình ra một túi thuốc nhỏ. Tay
cậu cầm túi thuốc đưa lên trước ánh đèn mờ của lối đi cười không ngậm
lại được, rồi cậu cất bước chân đi vào bên trong.
Âu Hân sau khi uống gần hết chai rượu nhẹ thứ hai thì đem nửa người
nằm sấp xuống bàn. Miệng cô không ngừng lẩm bẩm những câu mắng chửi như: ” Đồ khốn nạn “, “đồ đáng ghét “, ” đồ không có liêm sỉ”,…. Sau đó cô lại ngồi thẳng dậy, quay qua nhìn vị quản lý sòng bạc.
– Đồ khốn nạn!!!
– ….
Vị quản lý từ chối trả lời. Ông ta năm nay cũng ngoài 40, đang đứng
nghe một cô gái mới 21 tuổi chửi mình là ” đồ khốn nạn ” mà không hiểu
nguyên do vì sao. Những khách VIP ngồi bàn này chơi bài cùng cô sớm đã
bị ông đuổi hết sang bàn khác rồi vì ông thấy cô đến đây cũng chẳng phải chơi bài gì mà chỉ toàn là ngồi uống rượu. Ông ta đã cạn lời khuyên
can trước vị tiểu thư này rồi.
– Vị tiểu thư này… Cô đang có chuyện buồn sao?
Mạnh Kha cầm trên tay một ly rượu đi tới gần, lên tiếng bắt chuyện.
Âu Hân chậm chạp xoay người lại. Dưới đôi mắt đen vì tác dụng của
rượu mà Âu Hân nhìn không rõ người vừa lên tiếng. Cô chỉ thấy người này
cao. Chỉ thấy mỗi như vậy.
Người quản lý sòng bạc vội đứng chắn trước mặt cô để ngăn chàng trai trẻ đang đi tới gần lại
– Vị thiếu gia này…. Phiền có thể ra chỗ khác không.
Mạnh Kha đem ánh mắt nhìn thẳng vào người quản lý như hỏi ” tại sao “. Người quản lý cũng không vòng vo mà trả lời thẳng:
– Vị thiếu gia này nếu cậu muốn làm quen thì có thể tới những nơi
khác. Cô gái này đặc biệt là tiểu thư của chúng tôi. Mong cậu rời bước
cho.
Đáy mắt Mạnh Kha thoáng qua tia ngạc nhiên. Tuy rằng cậu cũng đoán
được cô gái này hẳn là thân phận không đơn giản vì quản lý đặc biệt coi
trọng nhưng không hề nghĩ tới thân phận lại là tiểu thư của bọn họ. Nếu
nói như vậy thì…. Cái tên người Ý kia là chủ của nơi này, mà cô gái
kia lại là tiểu thư ở đây, quan hệ của hai người này chẳng phải là vô
cùng thân thiết sao. Nếu là như vậy thì cô gái này cậu càng phải nắm
được. Chỉ cần Tề Phi mê hoặc được cô gái này vậy có thể là bước phản
công đẹp mắt đến tên người Ý kia sao.
– Ông hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi chơi ở bàn bên kia, thấy cô gái này
liên tục uống rượu nên suy đoán là vì…. buồn chuyện tình cảm. Tôi
thấy ông vất vả khuyên can như vậy nên muốn tới giúp đỡ. Người trẻ tuổi
thường có nhiều suy nghĩ có thể chia sẻ mà. Biết đâu tôi trò chuyện một
lúc, cô ấy dần tỉnh táo lại hơn thì sao
Lời nói của Mạnh Kha quả thật đã khiến lòng của vị quản lý này lung
lay. Ông chần chừ giây lát rồi quyết định cho Mạnh Kha lại gần.
Ông ta đang định đứng bên cạnh để theo dõi thì một người cao to canh cửa chạy vào nó thầm gì đó vào tai ông. Vẻ mặt ông ta ngạc nhiên rồi suy tư gì đó sau đó quay qua Mạnh Kha để lại cho cậu một câu rồi chạy ra ngoài theo người cao to canh cửa.
– Phiền cậu ở đây với tiểu thư của tôi một lúc. Bên ngoài có việc gấp phiền tôi phải ra đó xử lý ngay.
Mạnh Kha sung sướng trong lòng đem đầu mình gật liên tục. Còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!