Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 189: Bọn chúng không phải lính đánh thuê
Chỉ một cái liếc mắt của Đồng Âu Hân trong bộ đồ này, Trương Hạ Sảnh đã run bắn người.
– Mày…..mày….
Miệng Trương Hạ Sảnh chỉ phát ra được đúng một chữ “mày”, nói nửa ngày cũng không thành câu.
Âu Hân nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào khẩu súng trên tay Trương Hạ Sảnh, vẻ mặt liền thật sự cao hứng.
– Chà chà, Trương tiểu thư cũng vất vả thật đấy, còn lựa chọn súng
tốt như vậy. Beretta 92 phiên bản M9 được sản xuất bởi Hoa Kỳ, là loại
súng ngắn bán tự động tiêu chuẩn của quân đội Ý, Hoa Kỳ và Pháp và
một số quân đội các nước trên thế giới. Nó bắt đầu được tung ra thị
trường vào những năm 1972. Loại đạn sử dụng cho Berreta 92 là loại đạn
Parabellum cỡ 9x19mm. Điểm nổi bật của Beretta là thanh trượt được thiết kế cho phép người sử dụng bắn liên tục giúp tăng độ chính xác lên mục
tiêu ngắm bắn. Chậc chậc, súng tốt súng tốt.
Trương Hạ Sảnh sửng sốt, người lại cứng đơ như khúc gỗ. Trương Hạ
Sảnh biết dùng súng, nhưng cô ta không hiểu về thông tin của súng. Người kia đưa cho cô ta khẩu súng này, cô ta cũng chỉ biết cầm để dùng. Đồng
Âu Hân lại biết về súng này, thái độ còn là rất tự tin nữa.
Âu Hân nửa cười nửa không nhìn sắc mặt thay đổi như tắc kè hoa của Trương Hạ Sảnh.
– Trương tiểu thư, để tôi nhắc nhở cô trước. Beretta 92 là loại súng
bảo bối của tôi, à còn thiếu, tôi còn thích Glock 17 nữa. Hai khẩu này
thật sự rất tuyệt, bắn đâu trúng đó, còn là một viên hai mạng.
Âu Hân vừa nói, vừa đưa tay lên làm điệu bắn súng, nụ cười trên môi vẫn in đậm.
Tâm trạng của Trương Hạ Sảnh hiện giờ không rõ là sợ hãi tới trắng
bệch mặt hay là kinh ngạc quá mà cơ mặt co rút. Cô ta chỉ biết, Đồng Âu
Hân thật giống một con sói hoang, ánh mắt của cô rõ ràng là cười nhưng
vẫn có thể nhìn ra, nụ cười đó thật sự rất mỉa mai.
Trương Hạ Sảnh vững tay càng nắm chặt khẩu súng trong tay. Đồng Âu
Hân giỏi thì sao, biết về súng thì sao, hiện giờ người cầm súng là cô
ta, cô ta không tin, viên đạn của cô ta không thể xuyên thủng lồng ngực
Đồng Âu Hân.
– Cô còn chần chừ gì vậy? Không thử tốc độ nòng súng sao? Kiểm tra
chốt an toàn kĩ chưa vậy, không cẩn thận, súng có thể bắn ngược lại đấy.
Trương Hạ Sảnh giận tới sắc mặt lại thay đổi. Cô ta muốn bắn nát cái miệng của Đồng Âu Hân.
Âu Hân tiến một bước, lại tiến một bước nữa. Trương Hạ Sảnh vẫn nắm
chặt khẩu súng trong tay, ngón tay cái đã đặt vào cò súng, lùi một bước, lại lùi một bước.
Trong căn phòng mục nát ẩm thấp do nhiệt độ xuống thấp ở trong rừng,
hai người con gái mặc đồ đen đứng đối diện nhau, người tiến, người lùi.
Một người căng cứng cơ mặt lúc trắng lúc đỏ, lùi khập khiễng lại phía
sau, một người gương mặt yêu mị lại luôn giữ nụ cười, ánh mắt đen nhánh
lại sắc bén nguy hiểm, càng tiến lại gần cô gái đối diện.
Lúc hai người chỉ còn cách nhau khoảng hơn hai bước chân, nòng súng
lạnh lẽo chỉ còn cách Âu Hân một cánh tay nữa, Âu Hân lại lên tiếng,
giọng nói nhẹ nhàng lại thanh toát.
– Sao vậy? Trương tiểu thư không dám bắn sao? Hay là không biết bắn?
Nếu không biết tôi có thể chỉ cô, thật ra cũng đơn giản lắm. Với súng
ngắn ấy mà, độ chuẩn xác khi bắn mục tiêu ở gần rất cao, độ giật của
súng cũng không có ảnh hưởng nhiều. Hơn nữa, Beretta 92 phiên bản M9
được cải tiến rất tốt, độ giật hoàn toàn không có ảnh hưởng nhiều. Với
người bình thường mà nói, Beretta 92 quả là một khẩu súng vô cùng lí
tưởng. Nào, Trương tiểu thư, đặt ngón trỏ của tay thuận lên cò súng,
không cần nhắm một mắt lại để ngắm, cứ dí giữa mặt tôi là được….
Âu Hân còn chưa nói xong, Trương Hạ Sảnh quả nhiên bị kích thích đến
bóp cò súng. Viên đạn bay qua đôi mắt đen nhánh của Âu Hân, ghim vào bức tường phía sau cô khiến nó tạo lên nhiều đường nứt khác nhau.
Trương Hạ Sảnh sững người nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
Súng??
Đã mất!
Trương Hạ Sảnh hai mắt kính hãi nhìn Âu Hân đứng ngay bên cạnh cánh
tay vẫn giương cao của cô ta, người con gái ấy đang quay khẩu súng trên
không trung.
Âu Hân nghiêng đầu tặng cho Trương Hạ Sảnh một nụ cười yêu mị, nòng súng lạnh lẽo đã đặt đúng thái dương Trương Hạ Sảnh.
Cảm xúc của Trương Hạ Sảnh lúc này thật hỗn loạn, thật giống với một câu nói, gà bay chó sủa.
– Kĩ thuật của cô kém như vậy…. chậc chậc. Trương Hạ Sảnh, cô muốn
nói lời gì cuối cùng, mau nói đi. Tôi giúp cô chuyển lời tới ông bà
Trương.
– Mày….mày rốt cuộc là ai?
– Tôi ấy à?
Âu Hân cúi đầu ghé sát bên tai Trương Hạ Sảnh.
– Vậy trước khi cô chết tôi bật mí cho cô biết. Tôi họ gì? Hửm!?
Âu Hân ngược lại lại đặt câu hỏi. Trương Hạ Sảnh đã run sợ tới hai chân đánh vào nhau rồi nhưng tinh thần vẫn nâng cao lắm.
– ĐỒNG.
– Đúng rồi, là họ Đồng. Cha tôi họ Đồng.
Trương Hạ Sảnh dù sao lúc trước cũng là tiểu thư khuê cát, cha cũng
có một vị trí trong quân đội, cô ta hàng ngày vẫn có thể tự nhiên nghe
được vài cái tên gây chú ý của chính phủ. Mà họ Đồng…quả thật không xa lạ gì.
Trương Hạ Sảnh vẫn thường hay nghe cha than ngắn thở dài trong các bữa ăn.
– Lão già họ Đồng quả thật nham hiểm.
– Đã là ông trùm Mafia ở Ý, lại còn tham lam chạy về Trung Quốc hoạt động. Thật là gây bao chuyện phiền phức.
– Hôm nay lại để “xổng” mất lô hàng của lão già họ Đồng. Thật là tức chết.
Trương Hạ Sảnh tái mặt, một cái liếc cũng không dám nhìn Âu Hân. Trên mặt Âu Hân cuối cùng cũng không còn nét cười, trên mặt toát ra sự lạnh
lùng lại nguy hiểm.
– Cô biết rồi, hiển nhiên là không thể sống. Tôi vốn không muốn giết cô, nhưng chẳng may cô lại phát hiện ra bí mật của tôi.
Trương Hạ Sảnh tức không nói lên lời. Đồng Âu Hân quả thật là một con cái già không thua gì chả cô ta. Đồng Âu Hân rõ ràng là đang chơi cô
ta. Đồng Âu Hân rõ ràng là tự tiết lộ thân phận của mình ra, nhưng đến
cuối cùng lại thành cô ta tự nhiên phát hiện.
Đồng Âu Hân rõ ràng là đang cố tạo ra lí do giết cô ta một cách thỏa đáng.
Trương Hạ Sảnh nghe bên tai có tiếng động, cô ta biết, là tiếng của khóa chốt an toàn mở.
Ngay vào lúc này, khẩu súng đột nhiên thay đổi góc độ. Trương Hạ Sảnh hai mắt trợn toàn lòng trắng nhìn viên đạn màu vàng nhỏ xẹt qua trước
mặt. Trương Hạ Sảnh ngã quỵ xuống đất, xỉu mà hai mắt vẫn trợn to.
Âu Hân hai mắt sắc bén nhìn ra cửa, ở đó là xác một tên áo đen. Viên
đạn vừa rồi của cô rõ ràng bắn ra chỉ là để dọa Trương Hạ Sảnh, ghim
chặt vào cánh cửa gỗ. Như thế nào lại đúng lúc có người chết ngã vào
trong. Trên trán còn có một viên đạn, tay vẫn còn cầm…. một khẩu súng
tỉa.
Âu Hân vội vàng chạy ra ngoài, trên hành lang bên ngoài toàn là xác
người. Âu Hân nhận ra, bọn chúng chính là nhóm người bắt mình tới đây.
Nhưng… bọn họ là ai giết?
Âu Hân nhíu mày, đi qua nhìn rõ mặt từng người, còn cẩn thận kiểm tra trên cổ, cánh tay và vai của bọn họ xem có dấu hiệu gì không. Hoàn toàn không một người nào có ấn kí của tổ chức lính đánh thuê.
Bọn chúng không phải lính đánh thuê.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!