Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 207: Lễ cưới (1)
Chiếc váy mang màu trắng tinh khiết, thanh thuần, thiết kế theo kiểu
dáng váy cưới trễ vai dáng ngắn xòe, chân váy đằng trước ngắn hơn đằng
sau, tự nhiên có thể lộ ra cặp chân dài trắng nõn của người con gái khi
mặc nó vào.
Âu Hân cười như không cười nhìn bộ váy, lại nhìn đến Vương Kì Hạo mặt đen thui đứng bên cạnh.
– Thủ lĩnh ông có ý gì, bảo anh ta nói thẳng ra, úp úp mở mở như vậy, người có đầu óc lười suy nghĩ như tôi quả thật không hiểu được.
Âu Hân cầm một góc váy lên, cười mỉa mai bỏ xuống.
– Kêu một người phụ nữ đã có chồng mặc váy cưới, thủ lĩnh của ông tính tổ chức lại đám cưới cho tôi và chồng tôi à?
Âu Hân ôm lấy tay Vương Kì Hạo, miệng ghé sát vào mặt anh, cười đến
hai mắt tít lại. Gương mặt Vương Kì Hạo hòa hoãn đi một chút, giữ vững
được phong độ cao ngạo trước giờ của mình, liếc mắt nhìn người đàn ông
đứng trước mặt.
– Nói với thủ lĩnh của ông, vợ tôi không thích mặc những chiếc váy
màu trắng, cô ấy thích những bộ váy màu đỏ truyền thống của quê hương
hơn. Nếu anh ta có ý định tổ chức lại một cái đám cưới cho chúng tôi,
vậy phiền anh ta có thể chuẩn bị một bộ váy truyền thống được không?
Vương Kì Hạo và Âu Hân không biết xấu hổ mà suy tạc. Rõ ràng đã hiểu
được ý của người đàn ông kia là gì, nhưng vẫn cứ một chữ hai lời chồng
đấm vợ xoa.
Tề Phi đứng chếch phía đối diện, nhìn một màn xấu hổ của cặp vợ chồng trước mắt mà miệng, mắt, mặt đều co giật. Dịch Cẩn cũng hơi cong môi
cười.
Người đàn ông kia lại không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu gì, vẫn nói cười lịch sự.
– Thủ lĩnh chỉ dặn tôi mang bộ trang phục này cho Đồng tiểu thư mặc.
Đồng tiểu thư mặc xong rồi, ngài ấy sẽ xuất hiện. Nếu Đồng tiểu thư còn
chần chừ chưa mặc, lãng phí thời gian là điều không tốt.
Ý tứ của câu nói này cũng rất rõ, còn không phải muốn nói thẳng rằng, cô mà không mặc, thủ lĩnh tôi không xuất hiện, người mà cô muốn cứu
cũng không được.
Âu Hân trừng mắt muốn quát lớn lại bị Vương Kì Hạo giữ tay lại. Âu
Hân nhướng mày nhìn anh. Vương Kì Hạo đưa tay vuốt nhẹ vết bẩn nhỏ màu
đen trên mặt Âu Hân, nói dịu dàng.
– Anh chưa từng thấy bà xã mình mặc váy cưới màu trắng.
– Thì sao?
– Em mặc nhất định sẽ rất đẹp.
Âu Hân nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn như muốn xuyên qua con mắt màu hổ phách ấy để biết anh đang nghĩ gì. Nhưng Vương Kì Hạo chỉ dùng ánh mắt
cười nhẹ nhàng như kích lệ cô.
Đối với ánh mắt như vậy của anh, Âu Hân cười nhẹ nhàng quay đầu lại, hướng người đàn ông kia lạnh giọng khó chịu.
– Đưa váy đây.
Nữ thuộc hạ kia đi vào căn phòng gần đó để giúp Âu Hân thay váy. Âu Hân cau mày quay lại.
– Tôi có thể tự làm.
Nữ thuộc hạ kia bày ra dáng vẻ không thỏa hiệp. Âu Hân cười như không cười.
– Tôi không thích bàn tay của người khác chạm vào mình. Nếu cô không đồng ý cũng được. Tôi không thay nữa.
Âu Hân làm điệu muốn bỏ váy cưới màu trắng lại vào trong tay nữ thuộc hạ kia. Nữ thuộc hạ nhanh chóng xoay người đi ra. Âu Hân cười một
tiếng, đem cửa phòng đóng lại.
Gương mặt sau đó đã thay đổi, không cười cợt nhả, không cười mỉa mai, lạnh lùng như gió bão đang rít gào. Cô đặt váy cưới lên bàn, xoay xoay
cái nhẫn trên ngón tay áp út bàn tay trái, nhẹ giọng “alo” một tiếng. Cô còn nhớ chiếc nhẫn này đã được Vương Kì Hạo đặc biệt chỉnh sửa lại, ở
bán kính cho phép thì vẫn có thể liên lạc được, cũng tương tự như vậy, ở bán kính cho phép vẫn có thể tìm được định vị của đối phương.
Vương Kì Hạo nhìn chiếc nhẫn trên tay, quay người, nhỏ giọng.
– Em mau thay váy đi. Anh rất mong chờ được nhìn thấy em mặc váy cô dâu màu trắng.
Âu Hân biết Vương Kì Hạo đã có kế sách, chỉ là không nói cho cô nghe. Cô giận dữ nhìn chiếc váy trắng, trong đầu lo lắng.
Thủ lĩnh KOW yêu cầu cô phải mặc váy cô dâu màu trắng? Tên khốn này, cô còn không biết hắn ta là ai.
Âu Hân thay váy xong, nữ thuộc hạ như đã canh giờ, gõ cửa đi vào giúp Âu Hân trang điểm.
Âu Hân khó chịu không muốn động chạm vào mấy thứ trắng trắng kia,
nghiêng đầu không muốn người khác chạm vào mái tóc yêu quý của mình.
Nữ thuộc hạ kia đã mất bình tĩnh, lạnh giọng.
– Cô đang làm mất rất nhiều thời gian.
– Tôi không cần trang điểm.
Âu Hân cũng nhướng mày cau giọng khó chịu. Nữ thuộc hạ kia cuối cùng
chịu thua, không trang điểm nữa, giúp Âu Hân cuộn mái tóc lên.
Âu Hân kêu “a” một tiếng.
– Buộc thấp xuống được không? Buộc cao quá tôi bị đau đầu.
Âu Hân rõ ràng là đang làm khó. Nữ thuộc hạ kia cũng không có vẻ chịu thua. Buộc kiểu tóc thấp cho cô, còn dính dính vài cánh hoa hồng xanh
lên. Âu Hân cắn cắn môi dưới bất mãn.
Cuối cùng cũng xong, Âu Hân đứng bật dậy mạnh, nữ thuộc hạ kia lại giữ tay cô lại.
– Còn chuyện gì nữa?
– Còn phải đeo vương miện nữa.
Nữ thuộc hạ kia kéo hộc bàn trang điểm ra, cẩn thận nâng vương miện
màu trắng đính đá ra, cài cài lên mái tóc Âu Hân. Âu Hân nâng ánh mắt,
thở dài bất mãn.
Cửa phòng mở ra, những người đứng trong sảnh đều hướng mắt về phía căn phòng.
Âu Hân mặc váy trắng, đầu đội vương miện, gương mặt được trang điểm
nhẹ như có như không, chân đi một đôi cao gót pha lê màu xanh ngọc, có
đính một bông hoa hồng màu xanh bằng đá.
Vương Kì Hạo bật cười một tiếng, nhìn Âu Hân bằng ánh mắt vô cùng mờ
ám. Tề Phi nhìn cũng muốn rớt tròng mắt. Lúc trước cậu vô cùng để ý
người phụ nữa này, hiện tại bất quá chính là Tiểu Phi Phi không đứng dậy thôi, nhưng người phụ nữ này vẫn rất thu hút tầm mắt của cậu.
Trang điểm nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đen nhánh đó lại vô cùng quyến rũ. Nước da màu trắng hồng rất thích hợp với màu xanh ngọc ở đôi cao gót mà cô đang đi. Người này trước kia chỉ thích váy đỏ truyền thống, không
mặc váy trắng thật là tiếc.
Dịch Cẩn nhìn sang thấy Tề Phi nhìn Âu Hân bằng đôi mắt tiếc nuối, rất không biết ngại mà thưa.
– Em cũng thích mặc váy cưới màu trắng sao?
Tề Phi giãy nảy lên, miệng méo xệch đi, tức giận mà đỏ mặt ấp úng.
– Ai…ai nói với anh…. là tôi thích?
– Không thích sao? Vậy váy đỏ truyền thống của Trung Quốc thì sao?
Tề Phi làm vẻ mặt, tôi không biết gì hết. Nhảy đến một vị trí có
khoảng cách khá xa xa với Dịch Cẩn, ầm thầm muốn cầm dụng cụ đến để đào
đất chui xuống.
Vương Kì Hạo nhếch chân đi về phía Âu Hân, nhưng ngay sau đó lại phải dừng lại.
Một nhóm người bịt mặt đi đến trước mặt Âu Hân, giương súng trong tay về phía nhóm người của Vương Kì Hạo, tạo thành một đường ranh giới chia cắt hai bên.
Âu Hân lạnh mặt, ánh mắt lóe sáng muốn đi qua bên kia nhưng nữ thuộc
hạ kia đã nhanh chóng rút súng ra, hướng thái dương Âu Hân mà muốn bóp
còi. Đồng thời cũng thêm vài cô gái mặc đồ đen và váy trắng xuất hiện,
đều giương nòng súng lạnh về phía Âu Hân.
Dịch Cẩn lúc này mới mặn nhạt lên tiếng, nhìn người đàn ông kia bình tĩnh.
– Ý của thủ lĩnh ông là gì đây?
Người đàn ông nở nụ cười lịch sử giả dối.
– Các vị thông minh hẳn đã đoán được. Thủ lĩnh chúng tôi rất mong có
thể lấy Đồng tiểu thư đây làm vợ. Nếu hôn lễ có thể hoàn thành tốt đẹp,
thủ lĩnh chúng tôi cũng sẽ không giữ người nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!