Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 210: Tầm nhìn của anh thật kém!
Âu Hân nhanh chóng xoay người, huých khuỷu tay vào mặt Joserp, sau đó giơ
chân đạp vào bụng anh ta. Nhưng Joserp cũng đã phản ứng nhanh, chân Âu
Hân còn chưa chạm đến bụng hắn, hắn đã giơ tay đỡ được chân cô, còn
thuận lợi nắm được cổ cô, dùng lực bóp chặt.
Âu Hân cũng không hề nao núng, rút từ trong người ra khẩu súng Glock
17 mà cô đã giấu trong người lúc thay váy. Nhưng vì Joserp đột nhiên
dùng lực mạnh như muốn bóp cổ cô, tay Âu Hân liền run lên, tay đặt vào
cò súng lại không thể bắn được.
Joserp nhanh mắt nắm lấy cổ tay cầm súng của Âu Hân, vặn ngược tay
lại, sau đó đặt tay lên ngón tay đang đặt ờ cò súng của Âu Hân, không do dự bóp cò.
Vương Kì Hạo đang đối đầu với đám thuộc hạ của Joserp bên này, mắt
thấy Joserp vặn ngược cổ tay Âu Hân, nòng súng cứ như vậy hướng về phía
cô, còn chưa kịp tức giận thì đã nghe thấy tiếng súng nổ.
Vương Kì Hạo hai mắt đục ngàu, dùng một tay vặn gãy cổ một tên thuộc
hạ, nhanh chóng rút súng ra hướng về phía Joserp. Nhưng Joserp cũng
không phải là một con tép riu, tiếng súng vừa dứt đã có thể khống chế
được Âu Hân, cũng dễ dàng đoạt được súng của cô.
Âu Hân không phải là người dễ dàng để người khác đoạt được súng từ
tay mình, nhưng trong vài giây vừa rồi, tiếng súng vang lên khiến Âu Hân cảm thấy choáng váng đầu óc, theo đó là một cơn đau từ bụng truyền tới. Vì cơn đau này mà cả cơ thể cô đều run lên, sau đó không cầm chặt được
súng, Joserp dễ dàng đoạt được đi.
Không phải viên đạn bắn vào bụng cô mà cô cảm thấy đau, hình như viên đạn bắn chệch đi, không trúng vị trí nào trên cơ thể cô hết. Nhưng cơn
đau từ bụng này lại khiến Âu Hân toát mồ hôi, cũng không hiểu vì lí do
gì mà đột nhiên bụng lại co thắt như vậy.
Chính vì như vậy mà khẩu súng Vương Kì Hạo đưa lên lại không thể nổ súng được.
Tình hình hiện tại khiến Âu Hân cũng không có nhiều thời gian để suy
nghĩ, trợn trừng mắt nhìn Joserp. Không còn là con mắt ôn nhu của ngày
nào, con mắt màu xanh lúc này hằn đầy tia máu, gương mặt đẹp trai đang
có dúm lại vì tức giận.
Tề Phi được Dịch Cẩn hỗ trợ, thuận lợi đến được trước mặt Joserp, muốn ra tay nhưng còn chưa kịp thì Joserp đã gần lên.
– CÚT HẾT RA!
Tề Phi nhìn nòng súng như bị dán keo chặt vào thái dương của Âu Hân,
lại nhìn đến vẻ mặt Joserp lúc này có vẻ rất kích động, lùi lại hai
bước, thong dong mà nói.
– Joserp, anh đã không còn đường thoát nữa rồi. Nếu anh thả người, chúng tôi sẽ tha lại cái mạng cho anh.
Joserp bật cười lớn. Âu Hân nghe được tiếng cười này vang lên ngay
trên đỉnh đầu, có cảm giác như mình đang nghe quỷ cười, đáng sợ tới mức
cả cơ thể cô đều run lên.
Joserp ghé miệng vào tai Âu Hân nói nhỏ.
– Em xem, bọn họ đang muốn ngăn cản đám cưới của chúng ta kìa. Cha mà biết thì ông sẽ giận lắm.
Nhắc đến cha, Âu Hân tâm tình kích động, muốn cử động tay đánh cho Joserp một cái, lại bị kìm chặt không thể làm gì.
– Em cũng đang kích động vì hôn lễ của chúng ta đột nhiên bị phá sao? Không sao, anh có chuẩn bị cách khác.
Joserp vừa nói xong, cười ma quỷ về phía Vương Kì Hạo.
– Chúng mày, chỉ cần một đứa bước gần lại đây, tạo sẽ lập tức nổ súng.
Sau đó nhìn một lượt vài người, thấy anh cũng bình tĩnh như không hề lo sợ gì, cười bổ sung.
– Chúng mày không tin sao? Vậy để tao nổ thêm một phát súng nữa.
Joserp dời vị trí nòng súng ra khỏi thái dương Âu Hân, hướng vào phía đùi cô, không do dự gì thật sự muốn nổ súng.
Tiếng súng còn chưa có vang lên, tiếng gầm khác đã vang lên trước.
– LÙI LẠI!!
Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo, thấy anh thật sự là đang lùi lại, khàn giọng.
– Vương Kì Hạo, cha em…
– Cha chúng ta đã an toàn.
Vương Kì Hạo hiểu cô muốn hỏi g, ngắn gọn trả lời nhẹ nhàng. Anh
biết, nếu tâm cô không chú ý, còn lo lắng cho cha thì cô quả thật sẽ gặp nguy hiểm. Anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, sẽ bảo đảm
tuyệt đối những chuyện xung quanh để khiến cô không phân tâm.
Âu Hân thở dài một hơi. Joserp bên cạnh nghe lời này, cười như một con quỷ, không biết là đang tức giận hay cao hứng.
Joserp quay lại tư thế cánh tay kìm chặt ở cổ Âu Hân, tay còn lại giữ nòng súng ở thái dương cô, ép cô đi lùi lại.
Âu Hân nâng mắt, thấy cánh quạt lớn của trực thăng đang quay đều đặn với tốc độ quả thật là vô cùng lớn.
Mái tóc màu hông nhạt bay tứ tung, chiếc vương miện đính đá quý vì
không được cố định chặt mà rơi xuống, lại vỡ rồi. Âu Hân khinh bỉ, lúc
đi lùi lại qua chiếc vương miện thuận chân đá một cái. Joserp nhìn thấy
hành động này, nói dịu dàng đến mức Âu Hân lại muốn ói.
– Em không thích cái này sao? Không sao, anh còn chuẩn bị rất nhiều, đều để cho em chọn.
Tôi phỉ vào mà thèm trọn.
Âu Hân phỉ nhổ trong lòng như vậy, vẫn bị Joserp ép buộc lên trực thăng.
Vương Kì Hạo vẫn đứng im nhìn. Ngay trước khi cửa trực thăng đóng
lại, Joserp và Âu Hân đều nhìn thấy Vương Kì Hạo xoay người rời đi khỏi
sân thượng.
Joserp bật cười, ghé bên tạo Âu Hân những lời chia cắt.
– Darling, em xem, chồng cũ của em hết yêu em rồi.
Âu Hân quả thật lúc đầu ngạc nhiên, nhưng nhớ đến việc bản thân nhất
định phải tin tưởng anh, không thèm để vào tai mấy lời của Joserp.
Nhưng quay người rời khỏi sân thượng không chỉ có mình Vương Kì Hạo,
người xoay người rời đo đầu tiên là Dịch Cẩn. Cánh cửa trực thăng vừa
đóng lại, Tề Phi quay người định nói gì đó nhưng đã không còn thấy người đâu. Chửi một tiếng chạy thật nhanh theo sau.
Trực thăng đã bay lên, Joserp lúc này vẫn kìm chặt Âu Hân. Âu Hân khó chịu nhúc nhích người, nhưng người vẫn như cũ bám chặt như keo.
Âu Hân hít một hơi sâu, hạ thấp giọng.
– Bỏ ra!
Người kia không hề có ý thỏa hiệp, Âu Hân lại nghiến răng hạ giọng nói tiếp.
– Tôi khó chịu, anh mau bỏ ra. Tôi đã ở trên không rồi, còn chạy
đường nào mà anh phải lo lắng. Anh sợ tôi sẽ mở cửa nhảy xuống sao?
Joserp suy nghĩ một chút, thả lỏng tay ra, còn nhắc nhở.
– Em tốt nhất nên biết điều.
Âu Hân nhanh chóng lùi ra một khoảng cách người đầu bên này, người
đầu bên kia với Joserp. Tay bám chặt cửa, nhưng không mở, đảo mắt mỉa
mai.
– Ai mới là người không biết điều. Joserp, anh biết Đồng Âu Hân tôi
hai mươi hai năm sống trên cuộc đời hối hận nhất là việc gì không? Chính là gặp được anh đấy.
Joserp tựa người ra sau, cười đến không khép miệng.
– Dù em có hối hận hay không, em vẫn phải gặp anh. Vì chúng ta có
duyên vợ chồng, từ nay không ai có thể xen vào cuộc sống của chúng ta.
– Joserp, tại sao anh phải thế? Cha tôi có bạc đãi gì anh sao? Ông ấy đánh đập anh sao? Tôi khinh bỉ chê cười anh sao? Tại sao anh phải phản
bội cha tôi? Ông ấy đã rất tin tưởng anh, thậm chí còn coi anh như con
trai ruột.
Joserp bỗng nhiên tức giận trừng lớn mắt nhìn Âu Hân,. kích động mà gầm lên.
– Tôi mới không thèm ông ta coi tôi như con trai ruột.
Sau đó dịch người tiến sát lại gần Âu Hân.
– Ông ta rõ ràng biết tôi rất thích em, thích em nhiều đến mức có thể làm tất cả mọi thứ cho em. Nhưng ông ta lại gả em cho người khác, còn
nói sẽ tìm một cô gái khác xinh đẹp và giỏi giang cho tôi. Tôi mới không cần. Trên đời này còn có người xinh đẹp hơn em sao, còn có người tốt
hơn em sao?
Âu Hân cắn cắn môi, gương mặt biểu thị, anh điên rồi, điên nặng rồi.
Người như cô quả thật có nhan sắc, nhưng chưa bao giờ cô dám nhận mình
là một cô gái tốt, vì cô biết bản thân quả thật không xứng nhận chữ đó.
Joserp lại nói trên thế giới này không còn ai khác tốt hơn cô. Âu Hân khinh bỉ, tâm nhìn của anh ta thật kém.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!