Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 214: Cả thế giới này đều nợ tôi....
Âu Hân vừa tiếp đất, định đứng dậy chạy ngay nhưng bụng bỗng nhiên lại
tiếp tục co thắt. Đôi chân đang muốn chạy của Âu Hân ngụy xuống, cả cơ
thể cô liền cuộn tròn lại như con tôm, mặt nhăn lại nằm trên đất.
Đau như vậy là đau quá rồi. Âu Hân lại thấy tay có cảm giác ướt, cô
đưa tay lên nhìn thì thấy toàn là màu đỏ… của máu. Cánh môi cô run rẩy phát hoảng. Này….sao lại chảy máu nữa rồi? Bụng lại đau như vậy.
Cả cơ thể Âu Hân liền run rẩy trên nằm trên đất. Joserp vừa nhảy
xuống máy bay, thấy Âu Hân như vậy liền nhanh chân bước lại gần. Giọng
điệu có chút mỉa mai.
– Anh huấn luyện em lâu như vậy, bây giờ khoảng cách gần như vậy mà em nhảy cũng để trẹo chân được sao?
Joserp tiến lại gần muốn đỡ Âu Hân đứng dậy, lại thấy sắc mặt Âu Hân
tái nhợt không giống như người bị trẹo chân. Vậy nên vội vàng ôm Âu Hân
dậy, lại thấy chiếc váy trắng cô đang mặc nhuốm màu đỏ tươi.
Joserp nhíu mày nghi ngờ hỏi:
– Bị trúng đạn sao?
Âu Hân đã đau đến mức không còn phản kháng Joserp được nữa, cô nằm im lặng nhắm mắt, thở dốc. Joserp bế Âu Hân đứng dậy, quay đầu hỏi tên
thuộc hạ.
– Xe đã tới chưa?
– Sắp tới rồi…. Tới rồi, thủ lĩnh, bên này.
Âu Hân muốn phản kháng, mẹ nó, cô không muốn đi, thả cô xuống. Âu Hân muốn giãy người, bụng lại co thắt đau đến nỗi Âu Hân suýt cắn vào lưỡi. Vì vậy cô chỉ có thể nằm im lặng, tay cũng không muốn nhấc.
Joserp sải bước chân dài bế Âu Hân đi vội đến xe, vừa đi được một
đoán không tính là dài, trực thăng của hắn liền phát nổ. Âu Hân trợn
tròn mắt.
Sau đó từ hai bên rừng liền xuất hiện rất nhiều người tay cầm vũ khí, hạng nặng hạng nhẹ gì đều đủ cả. Âu Hân mở mắt nhìn ra, chỉ còn thiếu
mỗi xe tăng chiến đấu thôi là đủ bộ rồi.
Dịch Cẩn tách nhóm người ra đi đến đối diện Joserp, mắt nhìn xuống Âu Hân đang nằm trong vòng tay Joserp, chân trước váy trắng cô đang mặc đã chuyển sang màu đỏ. Con ngươi đen nháy co lại, lúc nhìn đến Joserp thì đã chuyển thành vẻ không một chút thân thiện.
Dịch Cẩn nhàn nhạt mở lời trước.
– Joserp, xung quanh chúng tôi đã bao vây hết rồi.
Nếu anh muốn sống thì mau mau thả người.
Joserp cười nhếch môi, trạng thái biểu thị rất rõ ràng…. Không thỏa thuận.
Âu Hân mắt thấy, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó gương mặt cô
liền biểu thị lên trạng thái khó thở. Joserp cúi đầu nhìn Âu Hân, lại
nhìn xuống bên dưới cô, ánh mắt cau lại như suy nghĩ điều gì đó.
Dịch Cẩn cũng nhìn thấy biểu hiện đau đớn của Âu Hân, liếc mắt một
cái ra phía sau hai người. Một giây sau, giữa vùng rừng núi yên ắng liền vang lên tiếng “đoàng” thật lớn.
Dịch Cẩn mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông trước mặt mình khụy gối xuống, mắt trợn trắng.
Âu Hân đưa tay sờ mặt mình, vừa rồi có nước gì đó bắn vào mặt cô. Vừa bỏ tay xuống thì biết, đó là máu. Âu Hân nhân cơ hội này, cựa quậy nhẹ
một chút cũng có thể thoát ra được khỏi vòng tay Joserp. Cô quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cô là một màu đỏ tươi. Joserp đang khụy hai gối xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái nơi máu đỏ vẫn đang chậm rãi chảy ra,
mặt nhăn như miếng rẻ lau nhà.
Âu Hân từ từ đứng dậy, hạ ánh mắt nhìn Joserp như đang quỳ trước mặt
mình. Những tên thuộc hạ của hắn chỉ có khoảng sáu, bẩy người, người thì chĩa súng vào Âu Hân, người thì chĩa súng về phía Dịch Cẩn, người lại
đảo mắt nhìn xung quanh, tìm xem phát súng vừa rồi là ai bắn.
Dịch Cẩn đi tới cạnh Âu Hân, nhìn thấy cô vẫn đứng bình thường như
không hề bị thương gì, mặt mới hòa hoãn một chút. Kết quả một giây sau,
người mà anh nghĩ là chắc không bị thương gì đã hoàn toàn ngã gục xuống
đất.
Mặt Dịch Cẩn hoàn toàn biến sắc, vội bế Âu Hân lên, vừa lúc Vương Kì
Hạo chạy tới. Vương Kì Hạo tay vẫn còn cầm khẩu súng tỉa, bước vội đến
trước mặt Dịch Cẩn. Dịch Cẩn liền trao lại Âu Hân cho anh. Vốn lúc này
không phải lúc so đo, Âu Hân có vẻ bị thương, chữa vết thương cho cô
trước mới là điều quan trọng.
Âu Hân cảm nhận được hơi thở quen thuộc, lông mày chau lại, sau đó
lại từ từ giãn ra. Vương Kì Hạo bế Âu Hân rời đi, lúc đặt cô lên xe, tâm tình mới thả lỏng xuống một chút. Đưa khẩu súng tỉa cho người ngồi phía trước, Vương Kì Hạo nhẹ nhàng đặt Âu Hân lên đùi mình, nhẹ nhàng gọi
một tiếng.
– Hân Hân!
Âu Hân vẫn như cũ yên lặng nhắm mắt. Tề Phi vuốt vuốt khẩu súng tỉa, đầu không quay lại cười khen ngợi Vương Kì Hạo một tiếng.
– Quả nhiên là một quân nhân tài giỏi có khác, khẩu súng tỉa khó bắn như vậy, vậy mà vẫn có thể bắn trúng mục tiêu, chậc chậc.
Vương Kì Hạo đối với lời khen của Tề Phi không để vào tai, mặt vẫn
mang trang thái băng ở Bắc Cực, mắt chỉ rũ xuống nhìn một người. Tề Phi
lúc này cũng không đùa nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Lãng, nói cậu
mau mau tới biệt thự của Dịch Cẩn.
Xe vừa dừng, cánh cửa đã nhanh chóng được người bên trong đẩy ra.
Vương Kì Hạo đôi chân thon dài đi nhanh như lướt trong gió, đem người
nhanh chóng đưa đến trước mặt Cao Lãng.
Cao Lãng đáng ghét, một mực không cho Vương Kì Hạo vào, một mặt lại
một mặt mang bộ mặt bác sĩ dạy dỗ, trong lúc bác sĩ chữa trị, người nhà
không thể vào.
Vương Kì Hạo không muốn mất thời gian, mặt xám xịt như người đi đưa
đám người thân quan trọng về cõi vĩnh hằng, đứng cau mày như thiên lôi ở cửa.
Cao Lãng đi ra rất nhanh, Vương Kì Hạo nghĩ một chút, ra nhanh hơn
những bác sĩ từng làm cấp cứu cho Âu Hân mấy lần trước. Có thể yên tâm,
ra nhanh như vậy có nghĩa là người không làm sao. Tâm trạng treo cao của Vương Kì Hạo một bậc lại một bậc giảm xuống. Giảm xuống đến số 0 rồi,
Cao Lãng lại chậm rãi thông báo tình hình. Đại khái là vừa nói được một
vài chữ, tâm tình kích động lo lắng của Vương Kì Hạo liền tăng cao vượt
quá mức bình thường. Vì vậy, Cao Lãng sau đó có nói thêm vài câu nữa,
Vương Kì Hạo đã hoàn toàn bị mấy chữ đầu tiên đánh bay bộ lão nên không
còn chú ý những câu sau.
Cao Lãng thông báo xong tình hình, nâng mắt lên liền nhìn thấy bộ
dạng của Vương Kì Hạo như cả thế giới này đều nợ tôi, biểu cảm hung dữ,
độc ác gì đó đều viết rõ mồn một trên mặt, cậu cũng bị vẻ mặt của Vương
Kì Hạo làm cho giật mình đến ngây người.
Tề Phi đi từ trên tầng xuống, thấy vậy liền nghĩ…. Chẳng lẽ người đã chết rồi?
Nếu như không phải người chết, Vương Kì Hạo tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ mặt kia, cả thế giới này đều nợ tôi.
Tề Phi lúc trước khi còn…. thích…. phụ nữ, Âu Hân chính là cô gái mà cậu để tâm nhất, còn muốn…. lên giường nhất. Một cô gái yêu kiều,
nhẹ nhàng lại tao nhã, xinh đẹp đến như vậy, Tề Phi đương nhiên vô cùng
để ý. Nhưng hiện tại…. Tề Phi một chút kích động khi nhìn thấy phụ nữ
cũng không còn, Âu Hân đây lại còn là em gái của…. Bạn giường? Bạn
tình? Bạn trai…. Thôi, vấn đề hiện tại chính là, dù sao cũng là những
người ngồi cùng một thuyền, phải đi xem tình hình.
Tề Phi bước lại đập tay lên vai Cao Lãng, giọng cao vút.
– Sao vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!