Đa Dạng Sắc Tình - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
466


Đa Dạng Sắc Tình


Chương 16


Ăn no, cả người lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Phùng lắm chuyện lại ngửa đầu hô.

“Lão sư, người ta muốn tắm.”

Triệu lão sư như Đô rê mon, đầy đủ lòng kiên nhẫn và bao dung, bỏ dở việc soạn thảo, từ trong tủ lấy ra một khăn tắm dự trữ, một bộ quần áo ít mặc của mình.

“Phòng tắm chỉ có xà bông gội đầu, em chịu khó dùng tạm.”

Phùng Mạn nhận lấy đồ, gật gật đầu. Trên mặt bình thường, trong lòng lại gét được một điểm chung của Triệu lão sư với những người đàn ông khác, cũng chỉ dùng xà bông gội đầu để tắm rửa toàn bộ nha.

Đến khi ngủ, Triệu lão sư quả thật trải chăn mền trên ghế cho cô ngủ. Cho một người có thể gợi lên hứng thú lẫn tình thú của lão sư ngủ ghế, lão sư không thấy tâm đau sao?.

Triệu lão sư tắt đèn đi ngủ. Vô cùng chắc chắn đáp lại cô.

Sẽ không.

Phùng Mạn gác chân, nhịp giò, vẻ mặt rất nghiêm túc suy nghĩ một cái gì đó. Một lúc sau, ánh mắt cô sáng lên, cong khóe môi cười đến giảo hoạt.

Sáng hôm sau, kim đồng hồ vừa chạm tới số 5, Triệu lão sư theo đồng hồ sinh học thức dậy, xếp gọn chăn mền, lại vào nhà vệ sinh cá nhân, sau đó đi lên nhà trên, tính toán hỏi Phùng Mạn muốn ăn gì. Không ngờ, đập vào mắt Triệu lão sư là một màn trắng trắng thủy nộn, nụ hoa hồng xinh ngủ say. Bình tĩnh quét mắt từ trên xuống dưới, Triệu lão sư mới lên tiếng gọi.

Phùng Mạn vươn vai ưỡn ngực, lười nhác mở mắt, chân dài vắt chéo, cong môi cười.

“Triệu lão sư có chuyện gì?”

“Cởi hết quần áo ra ngủ cũng nên đắp chăn lại. Nếu không rất dễ bị cảm lạnh.”

“Em còn mặc một cái quần lót mà. Lão sư xem.” Nói xong, Phùng Mạn đưa ngón tay thon dài kéo kéo quần lót nhỏ, mu thịt mũm mĩm nhô cao, quần lót bị lôi kéo càng lộ rõ ràng khe rãnh giữa hai múi thịt.

Triệu lão sư cũng nghiêm túc đánh giá, sau đó đưa ra một vấn đề thắc mắc.

“Cô bé của em không có lông là do tự nhiên hay là…”

Phùng Mạn cũng không ngại kéo xuống một chút, lộ ra chút lông đen đang nhú.

“Cô bé của em cũng không phải là huyệt Bạch Hổ cực phẩm, đương nhiên là có lông rồi. Chỉ là có lông rất phiền phức, tới tháng thanh tẩy rất lâu, em phải mua đồ về Wax hết lông. Cho nên, lão sư là thích cô bé có lông hay không có lông?”

Triệu lão sư gật gật đầu, coi như là hiểu rõ, lại vẫn không trả lời vấn đề có thích hay không. Xem đồng hồ đeo tay, hỏi một câu rất khảo cứu cái bụng.

“Em muốn ăn gì?”

Vỗ vỗ đầu gối suy tư, Phùng Mạn vẻ mặt cũng rất nghiêm túc đáp.

“Mì xúc xích. Xúc xích càng to càng tốt nha lão sư.”

Triệu lão sư gật đầu.

Tốt đi. Triệu lão sư quá có định lực. Hoàn toàn không lộ chút sơ hở. Phùng Mạn cọ ăn cọ ngủ lại tiếp tục cọ xe. Đến trường học cũng lại tiếp tục đi ngủ, đến buổi chiều, khi cô đang lửng thửng bước đi ra khỏi cổng trường. Lần này vẫn có người gọi tên cô, nhưng nghe giọng điệu trầm trọng uy nghiêm xen lẫn tức giận đó. Vẻ mặt thờ ơ của Phùng Mạn lập tức trực trào táo bạo lệ khí.

Ngồi trên xe, cô khoanh hai tay, không hé răng nhìn ra bên ngoài. Biểu hiện này của cô khiến Phùng tổng rất bất mãn, ông cau mày, lại không phát tác. Đến khi vừa bước chân vào biệt thự, Phùng tổng lập tức ngồi xuống ghế, âm trầm hỏi tội.

“Đêm qua sao không về nhà? Lớn rồi lại  không biết tự giữ, đi lêu lỏng qua đêm. Nhà này riết rồi giống như khách sạn của cô đúng không?”

Phùng tổng ngồi, Phùng Mạn cũng không đứng, ngồi dựa vào lưng ghế da cao cấp, ngoáy ngoáy tai nghe Phùng tổng tiếp tục xổ hết tội này qua tội khác. Vốn dĩ cũng sắp qua rồi, Phùng cha dượng lại chốt một câu.

“Mẹ cô là như vậy dạy bảo cô sao. Đúng là người nhà họ Giang đều thô lỗ quê mùa.”

Đôi mắt đen của Phùng Mạn cuồn cuộn phong ba bão táp, cô nhếch môi phản kích, từng câu từng chữ, chỗ nào đau trạc chỗ đó, xoáy vào lòng tự ti của Phùng cha dượng. Cả hai đều sừng sộ lên, Phùng cha dượng không phản bác được, trên bàn có cái gạc tàn bằng ngọc, ông vơ lên ném thẳng vào mặt cô.

Phùng Mạn không né tránh lãnh một cú, trán sưng lên một cục bự, sờ sờ lên, cô đứng dậy, không nhanh không chậm nói.

“Tôi chờ, khi nào ông xử lý xong giấy tờ từ tôi thì gọi điện thoại cho tôi.”

Đi vài bước, Phùng Mạn xoay người đi lên lầu, tầm năm phút sau lại đi xuống. Không hề nhìn Phùng cha dượng một cái, thẳng hướng cổng lớn bước đi.

Phùng cha dượng tức nổ đom đóm đá ghế, còn chưa hoãn lại lập tức thấy bảo mẫu hớt hải chạy đến.

“Tiên sinh, phòng của đại tiểu thư bị cháy.”

Nhìn lên, quả nhiên khói bay lượn lờ, Phùng cha dượng quát ầm lên.

“Còn không mau gọi xe cứu hỏa tới!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN