Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối - Chương 153: Thiên hạ đệ nhất đáng yêu Trần Uyển Di
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối


Chương 153: Thiên hạ đệ nhất đáng yêu Trần Uyển Di


Edit: Xiaoxi Gua

“Là ai điện thoại đến?” Sau khi Mộc Ân ngồi xuống, Lâm Như Uyên hỏi.

“Là một người bạn trong giới kinh doanh của Thẩm Kế, chị Thanh Thanh giới thiệu cho em.”

Mộc Ân nói đơn giản một lần chuyện của Lưu Niên, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Rõ ràng em không làm gì, ông ấy còn cám ơn em như vậy, em thật sự là…”

Đang nói, chú ý tới vẻ mặt Lâm Như Uyên ở đối diện thay đồi, cô tự giác ngừng.

Vẻ hưng phấn trong mắt Lâm Như Uyên, giống như phát hiện ra đại lục mới, khiến cho vẻ anh tuấn của anh càng thêm bắt mắt.

Nếu là fan hâm mộ nào đó ở bên cạnh, khẳng định sẽ bị mê hoặc, cái
kiểu mà đã qua thời kỳ niên thiếu nhưng vẫn còn rực rỡ hơn cả thời niên
thiếu đấy.

“Tuyết Nhi đã bị như vậy trước đó, làm sao có thể đột nhiên liền khỏe lên? Trong này nhất định là xảy ra vấn đề.” Lâm Như Uyên ho nhẹ một
tiếng, làm ra biểu cảm có vẻ trầm ổn nói: “Anh có mấy suy đoán…”

“…” Trong lòng Mộc Ân tràn đầy kháng cự.

Cô cũng không phải không thích nghe anh trai nói, chỉ là thực sự lý
giải không được vì sao anh trai thích những chuyện linh dị như vậy.

Những người nhát gan chỉ sợ tránh không kịp, người to gan căn bản không tin tưởng, anh trai làm sao lại nhiệt tình như vậy?

Trước kia cô thật sự không có phát hiện anh trai có một mặt trẻ con như thế.

Trong trí nhớ, khi còn bé anh trai rất sủng cô, lúc cha mẹ không ở nhà nấu cơm cho cô ăn.

Sau khi lớn lên bởi vì chuyện Lục Phong Miên mà anh và cô cãi nhau,
Lâm Như Uyên không am hiểu giải thích, chỉ âm thầm đối tốt với cô.

Hai người gặp nhau rất ít, có lẽ là cô không đủ hiểu nguyên nhân của anh trai.

Nghĩ đến kiếp trước có đủ loại tiếc nuối, Mộc Ân cảm thấy anh trai
như chưa trưởng thành ở trước mắt vô cùng dễ thương, lần đầu tiên dùng
ánh mắt cưng chiều dung túng người khác, nói: “Anh trai anh nói đi.”

“Anh cảm thấy có ba khả năng.” Lâm Như Uyên duỗi ba ngón tay, ấn
xuống một ngón: “Loại thứ nhất, Tuyết Nhi là thu hút sự chú ý của cha
mẹ, đều là do cô ấy diễn trò.”

“Loại thứ hai, ngày hôm đó sau khi kết thúc livestream Tuyết Nhi đã
bị ám, con ma đó vừa đến dương giới cảm thấy chưa thích ứng dược, vừa sợ ánh sáng vừa sợ con người, nhịn không được làm trời làm đất, sau đó có
lẽ là bởi vì thời gian lâu dài đã quen thuộc, hay là bởi vì Lưu Niên
không ngừng tìm âm dương tiên sinh, có uy hiếp đối với nó, còn có thể
là nguyên nhân gì khác, nó học ngoan ngoãn trở lại.”

“Loại thứ ba, Tuyết Nhi bị ám, một tuần này mới có thể xuất hiện khác thường, nhưng không biết nguyên nhân gì con ma kia đột nhiên rời khỏi
cơ thể của cô ấy, cô ấy lại trở lại dáng dấp ban đầu.”

Không thể không nói, ba loại giả thiết này của Lâm Như Uyên, vẫn là
rất gần sát hiện thực, Mộc Ân nghe được Lưu Niên nói Tuyết Nhi khôi phục như lúc bình thường, trong đầu cũng xuất hiện mấy khả năng này.

Bởi vậy, sau đó khi Lâm Như Uyên đắc ý cong đuôi lông mày, hỏi: “Ba
giả thiết này của anh như thế nào?”, từ đáy lòng Mộc Ân đã cho tán
thưởng cùng khẳng định.

“Rất tốt, rất đúng.”

“Anh cũng cảm thấy rất tốt, rất đúng.” Lâm Như Uyên cầm điện thoại di động lên, nói: “Nếu nguyên nhân đã sáng tỏ, chúng ta…”

Câu nói “chúng ta đến nhà Tuyết Nhi nhìn xem đi” chưa kịp nói ra, bên kia đạo diễn la lớn về phía bên này: “Như Uyên, đến quay hình đi.”

“…” Nụ cười trên mặt Lâm Như Uyên trong nháy mắt ngưng đọng.

Mộc Ân nhìn quả là muốn cười, nói: “Anh, đi quay phim đi.”

Có quan tâm đến chuyện của Tuyết Nhi như thế nào, công việc cũng vẫn
phải làm nghiêm túc, Lâm Như Uyên nhận quạt điện nhỏ mà trợ lý đưa tới,
đi qua phối hợp quay với người bạn diễn của mình.

Trần Uyển Di thấy trợ lý cũng đi theo, bên cạnh không ai, từ trong
túi Mộc Ân bò ra bên ngoài một chút, lộ ra nửa cái nhỏ giấy đầu, một mặt hoa si nhìn người đàn ông đến bóng lưng cũng vô cùng đẹp trai dưới gốc
cây hoa đào kia.

“Trái tim của một đứa trẻ, câu nói này chính là nói kiểu người như Tiểu Như Uyên.” Cô ấy thốt lên, lại sùng bái thở dài.

“…” Mộc Ân không còn gì để nói, muốn nói đây không phải là trái tim
của một đứa trẻ, chỉ là lòng hiếu kỳ của một người to xác mà thôi.

Bất quá vẫn là không đành lòng phá vỡ tưởng tượng mơ mộng của cô ma
già trăm tuổi này, lời đã đến khóe miệng nhưng vội sửa lại: “Vừa rồi anh trai nói Uyển Di chị cũng nghe được đi.”

“Ừm.” Trần Uyển Di nói: “Tiểu Như Uyên nói rất có lý, tóm lại là loại thứ hai hay là loại thứ ba, còn phải gặp Tuyết Nhi mới biết được.”

“Mặt khác, tốt nhất đi xem tình huống của mấy người tham dự trò chơi
“tấm gương quỷ” cùng với Tuyết Nhi một chút, hỏi bọn họ tình huống lúc
ấy.” Mộc Ân nói.

“Dự định lúc nào đi?” Trần Uyển Di hỏi.

Mộc Ân nghĩ nghĩ, nói: “Chờ chú Lục trở về đi.”

Lục Phong Miên là không yên lòng một mình cô ở lại biệt thự, mới đưa cô tới chỗ Lâm Như Uyên.

Tùy tiện rời đi, ra ngoài chạy loạn, sợ là sẽ bị một ít người có dã
tâm để mắt tới, đến lúc đó bị bắt hay là như thế nào, mình bị kinh động
không nói, còn thêm phiền phức cho Lục Phong Miên.

Bây giờ Mộc Ân còn chưa thể sánh ngang với Lục Phong Miên, nhưng ít
ra muốn làm một người nội trợ nhàn nhã không cản trở đến anh.

Chuyện của Tuyết Nhi không phải một hai ngày liền có thể giải quyết,
chờ Lục Phong Miên trở về, để anh bồi mình cùng đi, vừa an toàn, cũng
vừa có thể khiến cho người đàn ông kia vui vẻ.

Như là bác Phó nói, anh thích mình dính anh, thích mình cần anh, thích mình quấn lấy anh.

……

Quay hình ở chỗ này rất căng thẳng, cả ngày Lâm Như Uyên ngoại trừ quay phim, còn phải tập lời thoại.

Mộc Ân ở bên bồi anh, dành thời gian làm hai đề bài thi thử, nhìn
Trần Uyển Di bởi vì hồn phách bị hao tổn thỉnh thoảng liền ngủ mất, ngáy khò khò trong túi của cô.

Lúc không có người, cô lẩm bẩm hăng hái dốc lòng học hành, khi có người, cô liền nhẹ nhàng đẩy người giấy một chút.

Tiếng lẩm bẩm biến mất, Trần Uyển Di nhếch miệng, lật người lại ngủ thiếp đi.

Mộc Ân lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được hàm nghĩa của từ đáng yêu, bị sự đáng yêu của Trần Uyển Di làm mê mệt.

Ban đêm, để ăn mừng Mộc Ân vào đoàn làm phim, đồng thời cũng thuận
tiện giới thiệu Mộc Ân cho mọi người, Lâm Như Uyên đặt một bữa ăn thịnh
soạn ở bên ngoài, mời đoàn làm phim thưởng thức.

Anh lôi kéo Mộc Ân đi một lượt hết các bàn làm quen.

Kính xong đồ uống một bàn cuối cùng, Mộc Ân phát hiện thiếu mất một người.

“Anh, tại sao không có gặp Giản Thơ?” Cô hỏi.

“Cô ấy hả?” Lâm Như Uyên bất đắc dĩ cười cười: “Cô ấy không thích chỗ nhiều người, bình thường ăn cơm cũng đều là về phòng hoặc là đi chỗ
khác ăn.”

“À..” Mộc Ân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hồi tưởng thời gian cả ngày, Giản Thơ giống như ngoại trừ quay phim, thì một mình cô ấy ngồi
rất xa, thậm chí ngay cả trợ lý đều không mang theo.

Người này thật đúng là không thích sống chung.

Kiếp trước cô cũng không thích chung đụng, ngoại trừ Lâm Hạ giả mù sa mưa, trong trường học cũng chỉ có quan hệ tốt với Uyển Tinh.

Kết quả sự thật chứng minh ánh mắt của cô thực sự không tốt, hai người này đều đồ xấu.

Sau khi sống lại, cô ngược lại là quen biết không ít bạn bè, Trình
Bách Lý, Thẩm Thanh Thanh, còn có thiên hạ đệ nhất dễ thương Trần Uyển
Di.

Bây giờ thấy Giản Thơ cũng kỳ quái như thế, cô không khỏi có cùng
chung suy nghĩ, hỏi Lâm Như Uyên: “Anh biết phòng chị ấy ở đâu sao? Em
đi làm quen với chị ấy một chút.”

“Phía trước rẽ phải, phòng viết Phường Hoa Đào chính là phòng cô ấy.” Lâm Như Uyên chỉ đường.

Mộc Ân đưa ly trong tay cho anh trai cầm, bước chạy tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN