Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm cái đường lượn sóng kia, cứng ngắc ba giây, “cạch” một cái úp màn hình điện thoại xuống bàn, kiểu như làm thế là có thể chôn hết được xấu hổ tràn ra đầy màn hình. Đầu tiên trả lời Viên Tiểu Ái một chữ “Ừ,” yên lặng một lát rồi mới cầm điện thoại lên lại.

Câu “Xin lỗi tôi gửi nhầm” còn chưa gõ xong thì Địch Thần bên kia lại gửi đến một câu:

[Cao tổng, lần đầu gặp mặt tôi cũng đã nói rồi, tôi là vệ sĩ đứng đắn đàng hoàng.]

Hai ba cái xoá hết mấy chữ vừa gõ đi, buông tha cho Siri không hiệu quả lắm, Cao tổng lên thẳng máy tính tra: Gửi nhầm tin nhắn WeChat bị đối phương đọc được làm sao bây giờ.

Địch Thần nhìn dòng chữ “Đang gõ” của phía đối diện, nhưng mà vẫn chậm chạp không gửi đến, hự hự cười ra tiếng. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng ông nhóc kia đỏ tai liều mạng muốn giải thích rõ ràng.

“Tinh, tinh, tinh ——” Bên kia bỗng nhiên gửi đến mấy tấm hình liên tục, tỉ mỉ nhìn một cái, suýt nữa là làm mù luôn hai con mắt quáng gà của Địch Thần: Có một cô nàng sếch xy mặc thiếu vải, mãnh nam cơ bắp vạm vỡ chỉ mặc quần lót chữ T, lại còn hợp với chữ to có hiệu ứng huyễn quang [Hãy tham gia vào XXXX của chúng tôi, có vô số phim hay, chỉ cần 38 tệ một tháng là được hưởng thụ đối đãi cấp bậc hoàng đế.]

“…” Địch Thần bị trò này của Cao tổng làm cho chấn động quá rồi. Lại đợi một hồi, bên kia mới từ từ gửi đến một câu tiếng người.

[Người đàn ông phụ bạc: Xin lỗi, mới hồi nãy bị hack, anh có nhận được tin nhắn kỳ quái gì không?]

“… Ha ha ha ha ha!” Địch Thần cười bò trên ghế sô pha, chân quẫy lên trần nhà, tiểu Cao tổng này chơi vui thật. Cười khí thế quá nên ho khan một chút, bỗng nhiên không thở nổi, lấy bình ô-xy ra hít một hơi mới miễn cưỡng ngưng cười được, ngồi dậy nhắn lại một câu.

[Thì ra là bị hack sao, tôi nói này, đối phương còn mượn tôi 100 tệ nữa đấy.]

“Bụp!” Một cái gối dựa bỗng bay đến, chuẩn xác không lệch tí nào đập trúng đầu Địch Thần, đầu sỏ gây tội chính là Phương Sơ Dương mới vừa bước vào cửa: “Làm gì mà cười đến mặt phát xuân vậy hả, có biết mất mặt không!”

“Cút, đây là nụ cười tiêu chuẩn của anh đây khi trêu con nít.” Địch Thần nhấc gối lên ném lại.

“Nếu anh dám cười như thế ở nhà trẻ thì đã bị phụ huynh phàn nàn tám trăm lần rồi.” Phương Sơ Dương giơ tay lên tiếp được cái gối, không ngờ cái gối này có lực vô cùng, phụt một cái đập vào khiến hắn phải lùi ba bước đụng vào tường, “Mẹ nó, Địch Thần anh hít ô-xy hả!”

“Ây da ây da, quên mất quên mết, có bị đụng vào đầu không?” Địch Thần nhanh chóng nhảy lên đỡ hắn, bị hất ra, cười cười đổi chủ đề, “Được rồi, để anh đây mang đồ ăn ngon ra cho chú ăn, đợi tí.”

Đồ ngon chính là bánh mì làm bằng tay mà Địch Thần vớt được từ chỗ khách hàng, là do Cao Vũ Sanh tự mình nướng, ăn cực kỳ ngon. Sáng sớm trước khi đi đến đó đặt trước, buổi tối tan việc về nhà thì vừa vặn ra lò, Địch Thần ăn ở đó ba ổ còn mang về năm ổ.

“Đại thiếu gia nhà giàu cũng biết nướng bánh mì nữa hả?” Phương Sơ Dương gặm một miếng, bánh mì mới ra lò mới đúng là ngon, khi ăn vào cảm giác đúng là tuyệt nên không khỏi sinh ra hoài nghi.

“Biết chứ, cậu ấy không thích ăn đồ giao hàng, nói là không sạch sẽ. Có đi ăn thì cũng ăn ở tiệm nào sạch sẽ hoặc là tự mình làm, nếu có lười thì sẽ sai khiến thư ký Trịnh đáng thương kia.” Địch Thần lại lần nữa cầm điện thoại lên, đối phương cũng chưa trả lời lại, chắc là giận rồi, cười hà hà hai tiếng không dám giỡn nữa, mở đến bài báo điên khùng trong vòng bạn bè cho Phương Sơ Dương xem.

Phương Sơ Dương vốn cứ nghĩ là trò đùa dai của Địch Thần, nghẹo cổ ra xa liếc mắt, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc hơn, cầm đến xem cẩn thận.

Tà giáo, giết người, ngẫu nhiên, nữ giới trẻ tuổi. Mấy từ khoá này cùng gom lại một chỗ củng đủ khiến phạm vi trong toàn thành phố này khủng hoảng.

“Phải xoá đi.” Phương Sơ Dương vội vàng gửi cái này cho đội trưởng, cau mày, “Nếu dư luận ồn ào lên thì phía trên sẽ coi trọng việc này, nhất định sẽ bắt phá án nhanh hơn.”

“Phía trên có muốn nhanh cũng có nhanh được đâu, dù sao nghi phạm cũng chẳng nghe mấy người đó.” Địch Thần không để ý mấy.

“Không phải.” Phương Sơ Dương lắc đầu. Bây giờ mọi người mới đang thăm dò đường đi nước bước của tà giáo thôi, chưa phải lúc xuống tay được.

Hiện tại Bái Tinh Giáo đổi tên thành Hội Thiên Nghiên, nơi nơi kéo người gia nhập giáo phái. Thứ bậc trong giáo nghiêm ngặt, có thể tiếp xúc được với từng cấp bậc cũng có hạn. Địa điểm truyền giáo cấp thấp nhiều vô số kể, nơi cao cấp có tinh sử quản lý thì nằm trong con số hàng đơn vị, nhưng bọn họ ẩn nấp vô cùng kín, người bên ngoài không tìm hiểu được. Cảnh sát nằm vùng vẫn đang cố gắng thâm nhập, nhưng muốn vượt qua khảo hạch cũng phải cần hơn một năm nên vẫn còn đang nghĩ ra biện pháp khác. Hôm nay chỉ có thể xác định một địa điểm là 1802 ở Thái Trang Tân Thành, nếu như bên trên yêu cầu khẩn cấp giải quyết vụ án của Lý Đình thì chỉ sợ phải phá chỗ này trước thôi.

Đả thảo kinh xà, đây cũng không phải là điều mà Phương Sơ Dương nguyện ý thấy.

Hôm sau, vừa rạng sáng Phương Sơ Dương đã đi mất. Tin tức truyền ra, phía nhà nước còn đang cố gắng bác bỏ tin đồn, nhưng tốc độ bác bỏ tin đồn không theo kịp tốc độ lời đồn lan truyền. Toàn bộ đội hình cảnh đều căng thẳng, trước khi nhận mệnh lệnh mới thì phải nhanh chóng tìm ra đầu mối mới.

Chỗ cây cầu Vương Cường té từ trên xuống lúc trước có ba nhóm người đi qua. Sau khi điều tra biết bao nhiêu ngày thì xác định có một nhóm người trong số ba nhóm đó chưa từng xuất hiện ở vùng này bao giờ. Số người của nhóm này ít hơn hai nhóm kia, tổng cộng có mười tám người, mặc đồ khác nhau. Có người đeo khẩu trang, có người đội mũ, không thể nào nhìn rõ mặt được, rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến.

Đầu mối dứt ở đây, vì thế phương hướng điều tra lại chuyển qua trên người vợ của người chết, Chu Ngọc Phân, bà có hiềm nghi dùng tiền sai người giết người.

“Dựa vào phạm vi hoạt động bình thường của Chu Ngọc Phân thì có thể đoán được hang ổ, một là nằm trong tiểu khu nơi cha mẹ bà ấy ở, hai là cũng có thể ở gần chỗ thẩm mỹ viện bà ấy thường đi.” Tiểu Trần chỉ vào mấy chỗ được khoanh vòng tròn trên tài liệu.

“Đội phó, tài khoản của bà Thái hộ 1802 có hoạt động lạ!” Tiểu Trương phụ trách giám thị Thái Trang Tân Thành giơ tay.

Trong căn hộ tranh cãi ầm ĩ sát vách của Lý Đình có một đôi vợ chồng già ở. Người vợ họ Thái, chính là người dân bản xứ của Thái Trang, phòng ở cũng chính là nhà của mình. Tài khoản ngân hàng của bà Thái này bỗng nhiên có 200 ngàn tệ tiền mặt được chuyển vào.

200 ngàn tiền mặt không phải là một con số nhỏ, bình thường mọi người đều sẽ chọn chuyển khoản. Chỉ có người sợ bị cảnh sát theo dõi ngọn nguồn hoạt động phi pháp mới chọn giao dịch tiền mặt. Mà ngày 6 tháng 7, tài khoản của Vương Cánh Hàng cũng bị rút đi 500 ngàn tiền mặt.

“Tên khốn khiếp này, còn dám nói không liên quan đến hắn ta? Rõ ràng chính hắn ta là người bỏ tiền ra thuê sát thủ!” Tiểu Mã xắn tay áo, “Đội phó, để em đi tóm cái tên khốn nạn đó đến đây.”

“Tóm tóm tóm, chỉ biết tóm, đương nhiên tôi biết tên kia có chuyện. Nhưng bây giờ bắt người sẽ đả thảo kinh xà, đợi thăm dò hang ổ ở Thành Nam rồi cùng ra tay.” Phương Sơ Dương cuốn tư liệu thành cái ống, đập bộp một cái lên đầu Tiểu Mã, quay đầu phân nhiệm vụ, “Tiểu Mã đi tìm một đồng nghiệp nữ đến chỗ thẩm mỹ viện kia xem, Trần Tiểu Hắc mặc đồ bình thường đi đến tiểu khu kia thăm dò một chút.”

“Dạ!” Trần Chiếu Huy có lực hành động siêu cường, đứng lên tính đi ra ngoài thì bị đội trưởng Phạm đúng lúc đi đến kéo lại quay về chỗ ngồi.

Sắc mặt của Lão Phạm có chút nặng nề: “Khoan vội đã, đợi giấy khám xét đưa xuống thì tất cả mọi người sẽ cùng đến hộ 1802 Thái Trang Tân Thành lục soát.”

“Đội trưởng!” Phương Sơ Dương nhảy dựng lên ngăn cản đội trưởng Phạm, “Khoan đã! Chuyện điều tra của Chu Ngọc Phân đã có tiến triển rồi, xác suất hang ổ kia có đến 80% là nằm trong thẩm mỹ viện. Hang ổ cao cấp cũng có thể tìm ra từ đó, nếu chúng ta đến khám xét 1802 thì con đường thẩm mỹ viện sẽ bị cắt đứt.”

“Thẩm mỹ viện chỉ là một suy đoán của cậu, 1802 là vô cùng chính xác. Bên trên liệt vụ án của Lý Đình vào án lớn bắt buộc phải phá, đã quy định ngày phá án và bắt giam. Bây giờ lòng dân căng thẳng bàng hoàng, họ cũng đang chờ một lời giải thích từ chúng ta.” Đội trưởng Phạm lắc đầu, kiên trì muốn lục soát 1802.

“Nhưng mà…” Phương Sơ Dương thở gấp một cái, chỉ vào Tiểu Trần và Tiểu Mã vội đến độ đầu biến thành ổ gà, “Nếu như đi bây giờ thì hai người bọn họ nhịn mấy ngày nay xem như công dã tràng. Phá được một hang ổ thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Lúc tra án có ai là không bận rộn?” Đội trưởng Phạm bị Phương Sơ Dương chọc cho ra lửa, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc hơn, “Hung thủ giết người lần này đang trốn trong đám người quần ma loạn vũ ở hộ 1802, bây giờ cứ phá được vụ án của Lý Đình rồi nói sau! Cái loại tà giáo này phá chỗ nào trước cũng giống nhau cả, thẩm vấn hết những người này mới có thể tìm được đầu mối tiếp theo. Nếu không có tiến triển gì nữa thì bên trên sẽ phái chuyên gia đến giúp đỡ điều tra, đến lúc đó thì càng rắc rối hơn!”

Phương Sơ Dương nắm chặt bàn tay thành quyền, được Tiểu Trần kéo nhẹ một cái mới bình tĩnh lại, cắn răng lên tiếng: “Dạ.”

Hộ 1802 Thái Trang Tân Thành, âm nhạc vẫn được mở vang rung trời giống như mọi ngày, chuông cửa phải vang lên đến lần thứ ba thì chủ nhà mới miễn cưỡng nghe được.

“Ai vậy!” Bà Thái ra mở cửa.

“Cảnh sát.”

Công văn màu xanh đưa thẳng đến trước mặt, bà Thái ngăn không cho vào, chống nạnh hô lớn: “Làm gì thế hả, có phải lại có tên khốn khiếp nào phàn nàn nữa không! Ai thấy phiền thì đến đây giáp mặt nói chuyện với bà già này này!”

Phương Sơ Dương không nói hai lời, ném thẳng giấy khám xét lên thẳng mặt bà ta, dẫn người xông thẳng vào: “Tất cả không được nhúc nhích!”

Trong phòng tổng cộng có mười ba người, đang xếp thành vòng tròn xoay quanh gì đó, vừa hát vừa nhảy. Cứ nghĩ là Địch Thần làm mẫu đã đủ khó coi rồi, không nghĩ tới chính là bản đó đã được thầy giáo mầm non họ Địch manh hoá, nhìn bản tiêu chuẩn càng thêm đau mắt hơn.

Tất cả người trong phòng đều bị cảnh sát khống chế, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, Phương Sơ Dương dẫn người lục soát mọi chỗ. Căn nhà này không khác lắm với chỗ toạ đàm kia, cũng có máy bói, trên tủ sách có mấy trăm quyển sách in ấn trái phép. Nhưng khác nhau ở chỗ là bên phòng trong còn có một cái bàn thờ bày tế phẩm quỷ dị.

Trước bàn thờ không hề thờ bất cứ ảnh người đã khuất nào, cái cung phụng chính là tấm hình vẽ hệ mặt trời có bảy hành tinh nằm thẳng hàng, trên đó còn có vẽ một bàn tay to màu vàng, ngụ ý chính là tay thần cứu vớt thế giới.

Tế phẩm thờ cúng của những tôn giáo khác thì dùng gia súc, hoa tươi, trái cây hay nhang nến gì đó. Bái Tinh Giáo này không đi con đường bình thường, cái dùng để làm tế phẩm chính là một cái ra trải giường cũ. Là cái loại ra giường màu xanh da trời mà người lớn tuổi thích dùng, nhìn qua còn có chút bẩn thỉu, xếp gọn gàng để trong một cái khay, được thành kính thờ cúng trước tấm hình hệ mặt trời.

“Đội phó.” Thiếu niên hay thắc mắc Tiểu Mã tò mò hỏi, “Anh nói xem bọn họ thờ một cái ra giường làm cái gì? Chẳng lẽ thiên thần gì gì đó muốn trải giường trải chiếu trong vũ trụ à?”

Phương Sơ Dương đẩy cái tay đang cố gắng sờ loạn của Tiểu Mã ra, không để ý đến cái vấn đề nhàm chán này, nói Trần Chiếu Huy đeo bao tay niêm phong cái ra giường này lại.

Tuy là Trần Chiếu Huy không rõ cái ra giường này có lợi ích gì nhưng vẫn làm theo. Người trong phòng đều bị mang đến cục cảnh sát, tịch thu điện thoại nhốt tại các phòng khác nhau, rồi phỏng vấn từng người một. Bà Thái khóc gào một đường, cứ khăng khăng bọn họ chỉ nhảy tập thể thôi.

Những tín đồ tà giáo này, trong đầu chỉ có một dây thần kinh, rất chi là không phối hợp. Đội hình cảnh tăng giờ làm việc, thẩm vấn hết cả một ngày một đêm.

Lúc Địch Thần đến đưa cơm Phương Sơ Dương thì mắt anh em nhà mình đã biến thành gấu trúc, nhìn qua vô cùng tiều tuỵ, len lén hỏi một câu: “Chưa có tiến triển sao?”

Phương Sơ Dương gật đầu, lại lắc đầu.

“Bắt được tội phạm, nhưng chưa bắt được hung thủ.” Trần Chiếu Huy nhận bánh bao anh Thần cho, mệt mỏi nói một câu, mặt đã đen nay lại vì thức đêm làm việc nên lại càng đen hơn, rất giống một cây đàn gỗ màu đen mun dùng để trang trí.

Những người này ai cũng là tín đồ cao cấp đã nhập giáo hơn một năm, định kỳ cống hiến tiền tài cho giáo, ngày nào cũng đến nhảy bài nhảy bái tinh (thờ lạy sao). Mà bà Thái chính là người tổ chức của hang ổ này. Ngày 8 tháng 7 là Chủ Nhật, mà Chủ Nhật là ngày nghỉ của Bái Tinh Giáo, không bái tinh, cho nên ngày đó bọn họ cũng chẳng ở đấy.

Tôn giáo phương Tây đặt ngày Chủ Nhật là ngày đến thờ phụng bái lạy, Bái Tinh Giáo này thích chơi khác người, từ thứ hai đến thứ sáu đều phải cầu khẩn bái thần, nhưng Chủ Nhật thì không cần. Cho nên hung thủ chính là một nhóm khác, nhưng bà Thái chắc chắn tham dự trong đó, cái này thì không chạy đi đâu được.

“Tôi không giết người!” Hai mắt bà Thái đỏ sậm, rướn cổ la lớn, “Mấy người có bằng chứng gì?”

“Hung khí đều ở trong nhà bà, có cái gì để nói nữa.” Phương Sơ Dương ăn bánh bao xong liền đuổi Địch Thần đi, tự mình đến thẩm vấn bà già khó chơi này.

“Hung khí gì? Cô ta ngã từ trên lầu xuống mà chết, nào có cái hung khí gì, đừng có mà ở đây gạt bà già này!” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Thái lộ ra một nụ cười khinh miệt quái dị, cực kỳ giống mụ phù thuỷ làm táo độc trong truyện cổ tích, tràn đầy ác ý, chẳng có chút sợ hãi nào.

“Chúng tôi tìm được tóc của Lý Đình ở trên cái ra trải giường cũ kia.” Phương Sơ Dương mặt không thay đổi nhìn bà.

Khuôn mặt của mụ phù thuỷ bỗng biến sắc.

Lúc trước, tuy rằng phỏng đoán đây là giết người do một tập thể làm, nhưng Phương Sơ Dương vẫn không thể hiểu ra được là tại sao trên người Lý Đình một vết bầm ứ máu cũng không thấy. Cho dù là người bị nắm cổ tay nhấc lên thì ít nhất cũng có dấu vết giãy dụa, nhưng pháp y khẳng định nói không có. Tiểu Mã ngây thơ suy đoán là tà giáo thi pháp làm cho Lý Đình bay lên, bị đội phó đánh cho một trận. Hôm nay tìm được ra giường thì cuối cùng cũng hiểu được.

“Bà gõ cửa nhà Lý Đình, hung thủ dùng ra giường bọc lấy cô ấy, kéo ra ngoài cửa sổ rồi tháo ra.”

“!!!”

Bà Thái chính là chủ mưu của vụ giết người này, nhưng người xuống tay thật sự thì lại là người khác, lúc đó có tổng cộng tám người xuống tay với Lý Đình, bọn họ có một loại xưng hô cố định trong Bái Tinh Giáo.

“Thiên phạt giả.” Cao Vũ Sanh nói.

“Làm sao cậu biết?” Địch Thần đến đón hắn tan làm, gần đây Cao tổng bốn giờ là về, sớm hơn trước kia một tiếng, điều này giúp cho Địch Thần không ít. Anh có thể đưa Cao Vũ Sanh về nhà trước, sau đó thì quay về nhà trẻ đón Mông Mông, miễn cho việc phải mang theo bé bước lên con đường nguy hiểm bị sát thủ dòm ngó bốn phía.

Cao Vũ Sanh chỉ cười không nói gì, ý bảo Địch Thần nhìn đường đi đừng nhìn hắn nữa.

“Được được, tôi không hỏi nữa, cậu nói tiếp đi. Phương Sơ Dương không chịu nói cho tôi nghe gì cả, chỉ có thể dựa vào cậu thôi.” Địch Thần chăm chú lái xe, cũng tiện rửa tai lắng nghe.

“Bái Tinh Giáo có một nhóm người chuyên phụ trách nghiêm phạt giáo đồ phản bội, được gọi là thiên phạt giả. Dựa theo suy đoán khách quan, hẳn là Vương Cánh Hàng cúng tiền bạc cho Bái Tinh Giáo, hoặc là bịa đặt mấy loại câu nói bậy linh tinh là việc Lý Đình làm khiến cho thiên thần tức giận, khiến cho thiên phạt giả đến giết người. Người chủ mưu là bà Thái, nhưng hung thủ chính là mấy thiên phạt giả kia…” Cao Vũ Sanh cúi đầu trả lời tin nhắn của Viên Tiểu Ái, ngước mắt nhìn về phía Địch Thần, nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Một tay Địch Thần đặt trên vô lăng, một cánh tay khác nhàn rỗi khoác lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, cực kỳ giống Tinh ca ca ngồi trên cây đưa quả táo cho hắn năm đó. Gương mặt mơ hồ trong ký ức ở trong đầu bỗng nhiên rõ ràng hơn.

“Tên Vương Cánh Hàng kia trơn thật, đến giờ cũng chẳng bắt được hắn ta, chắc là do chưa nắm được thóp. Nếu không thì tôi trùm bao tải tra tấn bức cung hắn ta chút nhỉ?” Địch Thần dừng xe trong ga ra nhà, vừa mở xe điện ra vừa nghiêm túc lập kế hoạch.

“Tôi nghĩ là hắn ta còn muốn trùm bao tải anh hơn đó.” Cao Vũ Sanh bất đắc dĩ nói.

“Vậy cũng tốt, cứ để hắn ta đến đây.” Địch Thần đeo ba lô lên, dặn dò bé thỏ đừng nên tuỳ tiện mở cửa, vẫy vẫy tay cưỡi con xe điện đi ra ngoài.

Tiểu khu này rộng quá, đi đến ga ra dưới hầm thì gần nhưng đi trên mặt đất thì vòng mãi đến mò đến cổng chính được. Do thường xuyên đến đây nên bảo vệ ở cửa cũng quen mặt Địch Thần, lúc đi ngang qua cổng lớn còn lên tiếng chào anh trai bảo vệ nữa.

Bảo vệ vẫy tay một cái với anh, quay đầu tiếp tục hỏi người giao hàng: “Đưa đến hộ nào? Người đặt đồ ăn và số điện thoại của người đó.”

“Toà nhà 15 chung cư A tầng 1.” Anh trai giao hàng đọc địa chỉ rõ ràng ra, lấy đơn đặt hàng trên điện thoại ra cho bảo vệ nhìn, bảo vệ thấy không có gì nhầm nên để cho người vào.

Địch Thần vốn không để ý, cưỡi con xe điện đi ra cửa không bao xa thì thấy có bảy tám người quanh quẩn, ngó dáo ngó dác, không giống người trong tiểu khu này chút nào. Khi những người đó thấy Địch Thần thì y như là vượn cáo thấy diều hâu trên thảo nguyên, bỗng nhiên đứng thẳng người.

Không thích hợp!

Bóp thắng, xoải chân dài chạm đất, Địch Thần bỗng quay đầu lại. Toà nhà 15 chung cư A tầng 1 chính là căn hộ của Cao Vũ Sanh, nhưng Cao tổng khó tính chưa bao giờ ăn đồ giao hàng.

Không kịp để ý đến mấy người đang đến gần phía bên này, Địch Thần quay đầu trong nháy mắt, xoay xe điện một cái, vèo một phát phóng về phía tiểu khu.

/Hết chương 20/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN