Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 47


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cao Vũ Sanh quyết đoán vùi mặt anh vào trong lòng mình: “Đừng nói gì nữa.” Sau đó, hắn gọi điện thoại đến chỗ bệnh viện tư nhân mình quen, nói bọn họ cho xe cứu thương đến.

“Con gấu kia đâu?” Địch Thần nhỏ giọng hỏi. Thiên Tứ nhà anh không cho anh động đậy, nên anh cũng chỉ có thể nằm giả chết thôi.

Giọng nói truyền từ đầu khớp xương đến đại não, mang theo hơi nóng phun lên áo sơ mi. Cao Vũ Sanh bị rung động đến tứ chi tê dại, dừng một chút mới cúi đầu trả lời: “Yên tâm, không chạy được đâu.”

Người kia đúng là không chạy được, Địch Thần mới vừa té xuống, thì tên buôn người tính thừa dịp lộn xộn chạy trốn đã bị quần chúng nhiệt tâm đè lại. Vốn mọi người thật sự bị chuyện bé gái té xuống hấp dẫn sự chú ý, vẫn là do Mông Mông kêu một câu: “Người đó muốn chạy kìa.”

Ông anh cách gần nhất nhanh chóng phản ứng kịp, duỗi chân nhanh nhẹn gạt tên kia một cái.

Những người vốn đang xem náo nhiệt cũng lòng đầy căm phẫn xông đến, ba chân bốn cẳng đè chặt người xuống đất. Có bác gái lớn tuổi vung túi xách lên đánh tên kia: “Cái loại vô lương tâm! Cái thứ khốn nạn!”

Bên kia, khi Địch Thần rơi chạm đất thì quần chúng trên lầu cũng yên tâm, bắt đầu vung tay đánh tên buôn người.

“Con mẹ mày!”

“Đánh chết nó đi!”

“Bắt cóc trẻ em rồi còn muốn giết người.”

“Dám ném cô bé xuống lầu, không bằng cả súc sinh!”

Nam nữ già trẻ ra trận hết, binh binh bộp bộp, nếu không có cảnh sát đúng lúc chạy đến thì chắc người này cũng sẽ bị quần chúng vây xem đánh chết.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cảnh sát của đồn cảnh sát gần đó nhanh chóng chạy đến, ngăn người bán hàng giơ ghế lên muốn đánh tiếp, xách tên thanh niên gầy yếu bị đánh nằm bẹp dúm lên.

“Hu hu hu, cuối cùng mấy người cũng đến!” Quần chúng thì chẳng phản ứng gì, nhưng tên tội phạm này khi thấy cảnh sát thì như thấy được người nhà của mình vậy. Đôi mắt vốn bé tí như mắt chuột, bị đánh cho bầm một vòng, nhìn qua đúng là to thêm không ít. Cả mặt máu mũi giàn giụa còn kèm thêm nước mắt nước mũi, đúng là nhìn vô cùng thê thảm.

“Đồng chí cảnh sát, thằng này muốn giết người, phải bắn chết nó!”

“Thằng khốn nạn!”

Mọi người tức giận không thôi, nói một hồi lại muốn vung tay lên đánh, muốn ngăn cũng ngăn không được. Cảnh sát chỉ có thể cố gắng lôi tên đó tránh đi, nhắc nhở quần chúng: “Đừng đánh đầu, đừng đánh vào đầu!”

Vất vả lắm mới kéo người xuống lầu một được, trùm một miếng vải đen lên đầu để ngừa quần chúng lại xúc động muốn đánh người.

Có cảnh sát đến xem coi Địch Thần làm sao rồi: “Đây không phải là thầy giáo Địch à? Sao lại thế này!”

Địch Thần đã gặp anh cảnh sát của đồn công an gần đây lúc đi với mẹ Dao Dao xem camera lúc trước. Cảnh sát có ấn tượng rất sâu với thầy giáo nhà trẻ giúp đỡ người mẹ đơn thân này.

“Đã gọi xe cứu thương rồi, mọi người cứ đi làm việc đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.” Cao Vũ Sanh đè cái đầu của Địch Thần muốn xoay qua chào hỏi, mặc kệ cảnh sát có nói gì, hay là mẹ của cô bé ở bên cạnh có khóc ra làm sao thì vẫn không cho Địch Thần nói một câu.

Không bao lâu sau, xe cứu thương đến. Xe đầu tiên đến là xe cứu thương của bệnh viện công lập, Cao Vũ Sanh để cho hai mẹ con kia lên trước: “Cô bé quan trọng hơn.”

“Như thế sao được? Cậu ấy cũng hộc máu rồi, không thể đợi nữa!” Mẹ Thi Thi kiên quyết không đồng ý, “Đây là bệnh viện tốt nhất ở thành phố này, hai người đi nhanh đi, xe cứu thương tiếp theo sẽ là của bệnh viện khác.”

Đang nói, chiếc xe cứu thương tiếp theo đã đến, có năm nhân viên y tế mang cáng cứu thương chạy vào. Cáng cứu thương kia nhìn qua vô cùng cao cấp, tự động mở ra, còn có giá đỡ. Cùng so sánh với nó, cáng cứu thương làm từ thép và vải bạt của bệnh viện tốt nhất liền có vẻ khó nhìn hơn. Mà đồng phục trên người nhân viên y tế lại càng có mùi “có tiền” hơn.

“Bệnh viện Vạn Hạc kìa.” Người mới nãy còn khuyên Cao Vũ Sanh mau đưa Địch Thần lên xe cứu thương, bỗng nhiên không nói nữa.

Bệnh viện Vạn Hạc là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất trong thành phố, được trong và ngoài nước hùn vốn, điện kiện thì không cần phải nói, chuyên môn kỹ thuật cũng cực cao. Ngoại trừ đắt ra thì không có khuyết điểm nào cả.

Cao Vũ Sanh ôm Địch Thần đặt lên cáng cứu thương, nhân viên y tế bên cạnh lập tức dùng một cái chăn mỏng cùng màu với cáng đắp cho Địch Thần, nhanh chóng đẩy ra ngoài.

Cao Vũ Sanh ôm theo Mông Mông leo lên xe cứu thương.

Có quần chúng nhiệt tâm tự giác ngăn cảm đám người xem náo nhiệt rồi chụp hình: “Mau tránh ra, cái này là cứu người đó! Chụp cái gì mà chụp!”

Lên xe cứu thương, Địch Thần nằm trên giường dành cho xe cứu thương rồi nhìn xung quanh. Bác sĩ kiểm tra cho anh, hỏi anh đau chỗ nào.

“À, đau lưng, tay cũng đau.” Địch Thần giơ chỗ hổ khẩu (1) bị cái giá của sân khấu làm xước cho bác sĩ xem.

(1) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Y tá giúp anh khử trùng vết thương, bác sĩ thì xoa bóp các nơi trên người anh: “Chỗ này đau không? Ở đây hả?”

“Ai da, ha ha ha, đừng ấn chỗ đó, nhột quá ha ha!” Địch Thần tránh cái tay của bác sĩ đang đặt trên bụng anh, suýt nữa thì phóng dậy từ trên giường.

Kiểm tra nửa ngày, dường như không bị nội thương gì. Bác sĩ nói tạm thời không nhìn ra gì cả, cho Địch Thần hít ô-xy trước, nói là hít ô-xy có thể giảm đau.

Địch Thần không có chút dị nghị gì với điều này, vui vẻ chụp ô-xy vào, bắt đầu hít. Thể lực vừa tiêu hao cũng khôi phục lại, cả người tràn đầy năng lượng, tay lại ngứa ngáy bóp bóp tay của Cao Vũ Sanh chơi, bị hắn tránh đi.

“Lát nữa anh thì không sao, nhưng tay em bị gãy xương đó.” Cao Vũ Sanh lạnh nhạt nhìn anh.

“Khụ, nói bậy.” Địch Thần nói ồm ồm qua chụp ô-xy, ý nói mình sẽ cầm nhẹ thả nhẹ.

Nhưng mà Cao tổng không ăn bộ dáng này, dùng tay che mắt anh lại: “Ngủ một lát đi, những chuyện khác em sẽ xử lý.”

Hít ô-xy rồi ngủ, chuyện này đối với Địch Thần mà nói chính là hưởng thụ khó có được. Lúc còn bé ở trong làng, anh rất thích nằm ngủ trưa trên cây, bởi vì nồng độ ô-xy trong rừng vào buổi trưa rất dồi dào. Mặc dù không hữu dụng giống như ô-xy tinh khiết, nhưng ô-xy có nồng độ cao thì có thể khiến anh thoải mái hơn chút. Bây giờ hít khí ô-xy tinh khiết, giống như là nằm ngủ trên bờ cát mềm mại nghe tiếng sóng biển, lỗ chân lông trên người cũng mở hết ra, che mắt một lát thì nhịn không được ngủ mất.

Đợi đến lúc Địch Thần tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, anh đang ở trong một phòng bệnh trang trí cao cấp như trong khách sạn. Chắc là do hít nhiều ô-xy nên suy nghĩ bây giờ vô cùng rõ ràng, tất cả chuyện xảy ra hôm nay cùng gào thét trong đầu.

“Tỉnh rồi à?” Cao Vũ Sanh ngồi trên sô pha đọc sách ngẩng đầu lên, “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Cực kỳ thoải mái.” Địch Thần nhảy xuống giường, nhìn chung quanh. Đây là một phòng đôi, trong phòng có hai giường bệnh, một giường bệnh cho bệnh nhân và một giường bệnh kèm theo. Giường bệnh kèm theo không khác gì với giường trong khách sạn cả, Địch Mông Mông đang ngủ say trên đó.

Phòng này rộng hơn phòng đôi trong khách sạn nhiều, có TV, có tủ lạnh, bên kia còn có một phòng bếp nhỏ. Cửa là cửa gỗ cao cấp, có một cửa sổ nhỏ rộng khoảng 15 cm, để cho nhân viên y tế dùng lúc cần kiểm tra phòng.

“Em lo ký giả sẽ đến nên không đặt phòng suite (phòng cao cấp).” Cao Vũ Sanh lấy một lon đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho anh.

“Chỗ này đắt lắm, ở đây làm gì?” Địch Thần nhìn một vòng, chỉ cảm thấy khắp nơi đều đầy mùi “tiền,” một tháng tiền lương của anh cũng chẳng đủ để ở vài ngày.

“Bệnh viện công lập sẽ không kết luận khoé miệng bị chảy máu thành tổn thương nội tạng.” Cao Vũ Sanh đưa điện cho cho anh, để cho anh tự xem dư luận trên mạng.

“Keng keng,” chuông cửa phòng vang lên, Địch Thần xuyên qua kính thuỷ tinh thấy một cánh tay, nhanh chóng nhảy lên giường đắp chăn giả vờ ngủ.

Cao Vũ Sanh mới vừa mở cửa thì Phương Sơ Dương khí thế hung hăng liền vọt vào. Thấy hai mắt Địch Thần nhắm nghiền thì sửng sốt, lời đến khoé miệng lập tức nuốt xuống, nhỏ giọng hỏi Cao Vũ Sanh: “Không phải nói là không có chuyện gì sao, sao giờ anh ta còn chưa tỉnh nữa?”

Cao Vũ Sanh: “…”

“Oa!” Địch Thần bỗng nhiên tung chăn lên, ngồi dậy như xác chết bật dậy, khiến đối phương sợ đến lảo đảo một cái, “Chú đang quan tâm anh à Phương Sơ Dương? Vũ Sanh, mau lại cửa sổ nhìn xem, mặt trời mọc từ hướng Tây đúng không.”

“Cút!” Mặt Phương Sơ Dương đỏ lên, hung hăng đẩy anh một cái, “Ai mà quan tâm anh, bớt dán vàng lên mặt mình đi!”

Địch Thần “bụp” một cái ngã về trên giường, kéo chăn che đầu lại.

Phương Sơ Dương cách chăn đánh anh: “Anh thấy mình giỏi lắm đúng không, lại dám nhảy lầu cứu người, muốn quay phim bom tấn Hollywood hả? Nếu không phải Cao tổng của anh cơ trí đưa anh tới bệnh viện tư nhân thì tôi xem anh giải quyết thế nào.”

“Sao lại không thể, Thành Long cũng có thể mà, thì anh cứ nói mình tập võ từ nhỏ thôi.” Địch Thần không cho là đúng, theo banner trượt xuống thì chỉ cần là người có rèn luyện là có thể làm được.

“Anh tập cái rắm, người cả nước ai cũng biết anh học xúc đất.”

“Vậy thì sao, cao thủ ở dân gian, chẳng ai quy định học xúc đất thì không thể là tuyệt thế cao thủ được.” Địch Thần nhảy xuống giường, nhìn Địch Mông Mông sớm đã bị đánh thức, đang mở to hai mắt nhìn.

Phương Sơ Dương liếc mắt, mặc kệ bé. Cướp đi chai nước trong tay Địch Thần mới vừa uống, tự mình nốc vào.

Cao Vũ Sanh nhìn động tác đó, ánh mắt hơi tối lại.

“Cậu cả, đã tìm được Dao Dao chưa?” Địch Mông Mông vịn cậu đứng lên, mắt trông mong hỏi Phương Sơ Dương.

Phương Sơ Dương bóp dẹp chai nước trong tay, lắc đầu.

Cảnh sát đã thẩm vấn tên gấu kia, tên đó thừa nhận mình muốn bắt cóc bé gái, nhưng không thừa nhận Dao Dao cũng là do hắn bắt cóc. Dựa vào danh sách ghi chép của khu thương mại, ngày Dao Dao mất tích đúng là không phải ngày hắn đi làm.

“Chắc chắn là thằng đó, thủ pháp quen thuộc như thế, chắc chắn không phải là làm lần đầu tiên.” Địch Thần cau mày, nếu như là lần đầu tiên bắt cóc trẻ em thì chắc chắn sẽ hoảng loạn. Giống như lúc Dao Dao bị mất tích, sau đó thì gấu bông không xuất hiện trong camera nữa, tính đến nay thì đây cũng là một trong những nguyên nhân bị cảnh sát bỏ sót. Nhưng lần này không giống, lúc bắt cóc bé gái xong thì con gấu kia vẫn còn bình tĩnh đứng tại chỗ vẫy tay.

“Đương nhiên tụi tôi sẽ không tin, đã đến kiểm tra lại ghi chép thay ca của bọn họ.” Phương Sơ Dương cười nhạt.

Tất cả những diễn viên đóng gấu bông đều là nhân viên của khu thương mại. Tổng cộng có hai bộ đồ gấu, chia cho sáu người thay nhau, không có tồn tại tình trạng bị thuê làm part-time. Người bị bắt hôm nay tên gọi là Lý Siêu, ngày Dao Dao gặp chuyện không may đúng là không phải ngày làm của hắn, trên ghi chép là người khác làm. Nhưng cảnh sát sẽ không dừng ở đó, mà là trực tiếp gọi người có tên trên sổ ghi chép đến hỏi.

Người kia nói là đổi ca cho Lý Siêu, hôm nay cũng là đổi ca như vậy. Cho nên hai lần gặp chuyện không may, trên đó đều là tên của người khác, hơn nữa còn là không giống nhau.

Chứng cứ bày ngay trước mắt, Lý Siêu mới nhận nói là do mình làm.

“Một đứa bé có thể bán được mười ngàn, chỉ cần là bé gái đáng yêu…” Lý Siêu ngồi trong phòng thẩm vấn, liên tục hỏi bé gái kia chết chưa, “Tôi thật là lần đầu tiên làm chuyện này, do sợ quá, lúc đó đầu óc trống rỗng nên mới ném nó xuống. Tôi thật không muốn giết người, thật đó!”

Tiểu Mã đập đập bàn, ý bảo hắn im lặng: “Nếu như cậu thành thật khai báo, giúp cảnh sát tìm được đứa bé mất tích thì chúng ta có thể thương lượng lúc báo cáo giảm bớt tội của cậu. Điều kiện đầu tiên là phải tìm được đứa trẻ đó.”

“Người liên lạc của cậu là ai?”

“Tôi không biết cô ta tên gì cả, tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Hà, là một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi.” Lý Siêu ôm cái mặt bị đánh thành đầu heo.

Tuy là đã bàn chuyện làm ăn với nhau, nhưng Lý Siêu vẫn không biết phương thức liên lạc của chị Hà này. Lần nào chị Hà liên hệ với hắn cũng dùng điện thoại bàn, hơn nữa địa điểm giao hàng của mỗi lần cũng không giống nhau.

Nếu như trong thời gian quy định mà Lý Siêu không xuất hiện thì người nhận hàng sẽ đi trước.

“Lúc chúng tôi đến địa điểm giao hàng thì đã qua thời gian giao hàng.” Phương Sơ Dương thở dài.

Tác giả:

Đề cử truyện của Thập Ca:

“Đại Nạn Tương Chí,” tiểu thụ lấy được một cái bàn tay vàng vô dụng, có thể thấy được những ngày sống còn lại của mình, mà khi đến gần tiểu công nhiếp chính vương tàn bạo thì có thể kéo dài tính mạng. Vì thế, những ngày nơm nớp lo sợ hít nhiếp chính vương để kéo dài tánh mạng cứ như thế bắt đầu. Cổ đam rất manh nha, có hứng thú có thể xem ->.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN