Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 49
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Phương Sơ Dương về nhà chợp mắt một hồi, lại vội vã đi đến đội hình cảnh. Bây giờ vẫn còn chưa đến giờ làm việc, cổng lớn vẫn đóng, nhưng trước cổng của cục công an thành phố đã đứng đầy người.
“Đồng chí này, anh là cảnh sát đúng không? Có thể cho chúng tôi vào được không, chúng tôi muốn hỏi đội hình sự một chút xem đã tìm được mấy đứa bé chưa.”
Thì ra là phụ huynh của mấy đứa bé. Hôm qua toàn quốc đã biết được chuyện đó, đương nhiên là những phụ huynh lúc nào cũng quan tâm tin tức cũng sẽ biết. Hơn nữa chỗ gặp chuyện không may chính là khu thương mại mà Tiếu Dao mất tích. Hôm qua họ đã đến đồn công an của khu đó hỏi qua, đồn công an chỉ có thể nói là vụ án đã được chuyển giao cho cục công an thành phố, vì thế mấy phụ huynh liền tìm đến đây.
“Không thể.” Phương Sơ Dương lạnh lùng trả lời, đi đến cửa nhỏ bên mặt hông rồi trực tiếp quẹt thẻ đi vào, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
“Ây cái anh này có thái độ gì thế, rõ ràng là có thể vào mà!” Mấy người kêu lên.
Phương Sơ Dương không để ý tới bọn họ, đi thẳng vào phòng làm việc của đội hình cảnh, vỗ vỗ Trần Chiếu Huy đang gặm bánh nướng: “Trần Tiểu Hắc, cậu đi ra giải thích với mấy phụ huynh đó chút đi.”
“À.” Tiểu Trần thành thật lập tức bỏ bánh nướng xuống rồi đi ra ngoài.
“Tiểu đồng chí, đã bắt được tên buôn người kia chưa?”
“Con của chúng tôi đã có tin tức gì chưa?”
“Tên đó giấu con tôi ở chỗ nào vậy?”
Ôm tâm lý “Ngộ nhỡ là một tập đoàn tội phạm,” ngoại trừ hai phụ huynh mất con ở khu thương mại thì còn có những phụ huynh mất con ở chỗ khác cũng đến hỏi.
Tiểu Trần bị đủ loại vấn đề hỏi cho ngớ người: “Ừm thì, mọi người bình tĩnh một chút, nghe tôi nói đã.”
“Làm sao mà bình tĩnh được, chúng tôi đang gấp muốn chết đây.” Một người mẹ khóc ròng nói.
“Xuỵt, trước hãy nghe xem cảnh sát nói thế nào đã, nói ồn ào nữa thì không biết tin tức được đâu.” Một người có tuổi hiểu chuyện nói mọi người yên lặng.
“Đã bắt được người ở trong khu thương mại hôm qua. Vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra, bây giờ chúng tôi chưa thể tiết lộ bất cứ tin tức gì thêm được.” Trần Chiếu Huy dựa theo cách mà bình thường các đội trưởng đối phó với truyền thông, người thân của người bị hại, nghiêm túc trả lời.
“Vì sao không tiết lộ được, nói cho chúng tôi biết họ giấu mấy đứa bé ở đâu để chúng tôi đi tìm chứ!” Các phụ huynh lại ồn ào lên.
“Tiểu đồng chí, tôi chính là mẹ của Tiếu Dao mất tích ở khu thương mại Vạn Trà, cậu cho tôi gặp tên buôn người kia đi, tôi chỉ muốn hỏi xem hắn ta đã bán con tôi đến đâu thôi được không?” Mẹ Dao Dao vịn lan can sắt, giọng nói mang theo run rẩy.
“Xin lỗi.” Trần Chiếu Huy không ứng phó được, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho bọn họ.
Tiểu Mã ở trong nhìn ra rất khó chịu: “Ai, nghe thật là sốt ruột mà.”
“Sốt ruột cũng chẳng có biện pháp gì. Không thể vì thấy bọn họ tội nghiệp mà nói tiến độ phá án cho bọn họ biết được, những phụ huynh này kiểu gì cũng đồn ra ngoài, nói không chừng sẽ truyền đến tai bọn buôn người.” Tiểu Trương thở dài.
“Không sai, hơn nữa chúng ta cũng không có cách nào phân biệt được người nào là người thân của người bị hại, người nào là tội phạm giả trang.” Đội trưởng Phạm đứng ở cửa, dùng ánh mắt có kinh nghiệm phong phú quét qua đám phụ huynh đang tranh cãi kia.
Vất vả lắm mới đuổi được hết phụ huynh đi, Trần Chiếu Huy mặt xám mày tro quay lại, bánh nướng cũng lạnh mất rồi. Cầm lên tính ăn tiếp, Phương Sơ Dương ném một cái bịch lớn đến, Tiểu Trần chụp lấy theo bản năng, là một bánh mì kẹp thịt còn nóng hôi hổi: “Hắc hắc, cảm ơn đội phó.”
Tiểu Mã nhìn Tiểu Trần ăn ngon lành, vô cùng đố kị: “Đội phó cũng thiên vị quá đi, chỉ cho một mình Tiểu Trần ăn thôi.”
“Vậy cậu đi đối phó đám phụ huynh kia đi rồi tôi cho cậu ăn.” Phương Sơ Dương quay sang liếc cậu.
“Hê hê hắc, Tiểu Trần cực khổ rồi, nên được chỗ tốt.” Tiểu Mã lập tức đổi giọng.
Cười đùa hai câu, trở lại chuyện chính, Phương Sơ Dương thương lượng với đội trưởng Phạm một chút, bắt đầu phân chia nhiệm vụ. Bây giờ, lượng tin tức trong lời khai của Lý Siêu chẳng dùng được bao nhiêu, không tìm được bọn chủ chốt buôn bán người, phải cần đi đến từng cửa hàng để điều tra.
“Tiểu Mã và Tiểu Trần đi đến khu phố thương mại Kim Hâm để tra chuyện xảy ra hôm đó và người đóng giả gấu hay gì đó.” Khu phố thương mại Kim Hâm chính là chỗ khu thương mại có trẻ em bị mất tích, bên đó quản lý không bằng Vạn Trà, khá là lộn xộn, cũng không có camera để coi lại, chỉ có thể đến từng chỗ để hỏi.
“Dạ!”
“Tiểu Trương đi tra hai số điện thoại mà chị Hà đã dùng, tra được thì lập tức đến đó, tôi sẽ đi cùng với cậu.” Phương Sơ Dương trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, người siêng năng thường mang theo các đội viên ra ngoài chính là hắn, đội trưởng Phạm chịu trách nhiệm tọa trấn.
“Được.” Đêm qua Tiểu Trương cũng đã tra được địa chỉ đăng ký cụ thể của hai số điện thoại bàn đó, lập tức lấy ra đưa cho Phương Sơ Dương xem.
“Để tôi đi mời đồng nghiệp làm mô phỏng hình ảnh đến để cho Lý Siêu tả lại hình dáng của chị Hà.” Đội trưởng Phạm phân nhiệm vụ cho mình.
Phương Sơ Dương nhìn địa chỉ Tiểu Trương tìm được, ước chừng hai chỗ đó trên bản đồ. Hai cái điện thoại cố định đều ở gần khu dân cư nghèo cỡ lớn ở Thành Nam. Hai người lập tức xuất phát, lái xe đến chỗ gọi là “Chu Trại” này.
Mấy năm này thành phố phát triển nhanh chóng, phần lớn các khu dân cư nghèo đều biến mất hết giống như Thái Trang. Chỉ có Nam Thành dỡ bỏ khá trễ nên còn mấy khu dân cư nghèo chưa bị dẹp đi. Chu Trại là khu lớn nhất trong đó, bên trong có cả mười ngàn người đến thành phố lớn kiếm sống.
Xe đi đến cửa thôn thì không vào được nữa, đường bên trong rất hẹp, tối đa là chỉ có xe ba bánh là đi qua được. Phương Sơ Dương xuống xe đi vào cùng Tiểu Trương, hai người mặc thường phục, cũng không khiến người trong đó chú ý lắm.
Buổi sáng ở Chu Trại đã rất náo nhiệt, dân cư ở đây khá là nhiều nên tạo thành một vòng sinh hoạt tương ứng. Hẻm nhỏ có ở khắp nơi, có đủ các loại quán tiệm nhỏ.
“Nghe nói chỗ này cũng rất nổi tiếng với người ngoài vùng.” Tiểu Trương cười tán dóc hai câu.
“Ừ, chợ đêm ở Chu Trại rất có tiếng, lúc trước Địch Thần còn kéo tôi đến đây ăn vặt.” Phương Sơ Dương cũng không xem là xa lạ với chỗ này, dù sao có cái tên Địch Thần mắt mù lại có tâm hồn ăn uống ở cạnh, cái chợ đêm nào cũng phải đi với anh cả.
“Quan hệ của đội phó và anh Thần thật tốt, em cũng muốn có một người anh em nữa.” Tiểu Trương cảm khái, tìm được chỗ điện thoại bàn đầu tiên, đây là một cái điện thoại công cộng treo trên tường kiểu cũ.
Hai người ôm địa chỉ nhà ở mà công ty điện thoại cung cấp cho dạo một vòng, mới tìm được nó ở bức tường phía Tây. Nó nằm giữa hai sạp bán đồ ăn, phía trên có một cái mái che mưa đơn sơ, những phím ấn bằng kim loại cũng mờ dần hết.
“Nếu để cho Địch Thần làm anh em với cậu thì đảm bảo một ngày cậu sẽ muốn đánh anh ta ba bận.” Phương Sơ Dương cầm lấy ống nghe thử một chút, điện thoại có thể sử dụng bình thường, chỉ cần dùng loại thẻ cào điện thoại mà người bình thường cũng mua được. Chỉ là không có ghi chép người quẹt thẻ, lúc gọi điện chỉ cần nhập số thẻ và mật mã là có thể dùng. Không thể tìm ra người sử dụng được.
“Hắt xì!” Trong bệnh viện, Địch Thần hắt hơi một cái.
Cao Vũ Sanh không cho anh xuất viện, khiến cho cả ngày hôm nay anh phải ở trong phòng bệnh ngây ngốc chẳng đi đâu được, Địch Thần chỉ có thể vùi đầu trên sô pha chơi game.
“Cậu bị cảm à?” Địch Mông Mông rất nghĩa khí ở bệnh viện chơi với cậu, thân thiết hỏi.
“Không, chắc chắn là tên thúi kia nói xấu cậu.” Địch Thần dùng một tay xoa xoa mũi, mà tên thúi nào đó đại khái chính là Phương Sơ Dương.
Phương Sơ Dương vừa mới tìm được cái điện thoại thứ hai bỗng nhiên hắt xì một cái.
“Buổi chiều ngày 13 tháng 8, có người phụ nữ nào khoảng ba bốn mươi tuổi đến đây gọi điện thoại hay không?” Tiểu Trương đang hỏi chủ của điện thoại —— ông chủ của quán tạp hoá nhỏ.
Điện thoại đặt trên chốc của tủ kiếng trong quán, giá là năm mao một phút.
“Ngày nào cũng có đầy người đến đây gọi điện thoại, sao tôi nhớ rõ được.” Ông chủ là một người đàn ông trung niên cởi trần, đang xem phim trong TV trên tường.
Phương Sơ Dương mua một bịch đậu hà lan, lúc trả tiền tiện tay cho ông chủ nhìn thấy thẻ cảnh sát của mình: “Chuyện này liên quán đến một vụ án lớn, nếu như ông không nói rõ ràng được cuốc điện thoại kia là ai gọi, thì ông cũng sẽ bị đưa vào trong phạm vi điều tra.”
Ông chủ không hiểu “phạm vi điều tra” là gì, còn cho là mình sẽ biến thành người bị hiềm nghi phạm tội, vội vàng tắt TV đi. Lúc này bỗng có một người trẻ tuổi bước vào muốn dùng điện thoại, ném năm mao tiền lên quầy, cầm lên là gọi, nói chưa được mấy câu thì cúp.
Từ đầu đến cuối không có trao đổi gì với ông chủ cả. Cái thần kỳ chính là trong tay người trẻ tuổi còn cầm một cái smartphone.
“Đồng chí cảnh sát, cậu cũng thấy đó, sao tôi nhớ được chứ.” Mặt ông chủ nhăn lại.
“Cậu ta có điện thoại mà tại sao lại muốn dùng điện thoại của ông?” Tiểu Trương vô cùng tò mò.
“Hầu hết người trong thôn này toàn là những người làm công ăn lương thôi, chẳng có mấy đồng. Trong phòng thuê không có internet nên bọn họ dùng cái đó để lên mạng, lại tiếc trả tiền điện thoại, thậm chí trong điện thoại cũng không có sim, gọi điện thoại cho gia đình thường dùng cái này.” Ông chủ nói.
Số người đến gọi điện thoại mỗi ngày không dưới hai mươi người, hầu hết cũng chẳng giao lưu gì cả, họ ném tiền xong thì đi. Mà ông chủ thích xem phim có đôi khi cũng chẳng chú ý là ai đang gọi điện thoại. Toàn bộ Chu Trại còn có tám tiệm tạp hoá nhỏ có cho thuê loại điện thoại này.
Bên Phương Sơ Dương lại rơi vào khốn cục, bên Địch Thần cũng chẳng tốt hơn.
Cửa bệnh viện Vạn Hạc bị một đám ký giả vây quanh, ai cũng muốn phỏng vấn Địch Thần, anh hùng của cả nước nổi tiếng chỉ trong một đêm. May là Cao Vũ Sanh suy nghĩ chu đáo, để anh nằm trong bệnh viện tư nhân có biện pháp an ninh tốt nhất. Nếu như chỗ này là bệnh viện công lập thì chắc phòng bệnh đã bị người chen nát rồi.
Địch Thần và Mông Mông vịn vào cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài: “Cậu của con cũng thành minh tinh rồi.”
“Vậy con chính là cháu của minh minh đó.” Mông Mông rất biết tâng bốc.
“Tinh tinh tinh ——” Điện thoại nội tuyến ở đầu giường vang lên âm thanh dịu tai, Địch Thần bắt, là y tá ở quầy lễ tân gọi đến.
“Có một nữ sĩ họ Tiếu muốn gặp bệnh nhân, chỉ có một mình cô ấy thôi.” Y tá nói nhỏ nhẹ, trong lời nói cũng không tiết lộ người nghe điện thoại là Địch Thần hay là người đến nuôi bệnh.
“Tôi là mẹ Dao Dao, xin cho tôi gặp thầy Địch đi.” Nữ sĩ họ Tiếu bên kia chủ động nói.
“Để cho cô ấy vào đây đi.” Địch Thần thở dài, đêm qua mẹ Dao Dao cũng gửi cho anh mấy tin nhắn, Cao Vũ Sanh không cho anh trả lời. Nhưng nhìn bộ dáng lòng nóng như lửa đốt của cô thì lại không nhẫn tâm được.
Mẹ Dao Dao đẩy cửa ra, chỉ thấy Địch Thần đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh, trên mũi còn cắm ống thông mũi, thiết bị xung quanh kêu tích tích, bộ dáng nhìn như là sắp lên thiên đường.
“Thầy Địch, sao anh lại thành bộ dáng này chứ?” Mẹ Dao Dao thấy bộ dáng này của anh, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Chào dì.” Địch Mông Mông ngồi trên một cái giường khác, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Mông Mông cũng ở đây à.” Mẹ Dao Dao lau nước mắt, đặt trái cây và đồ ăn vặt xuống, vặt một quả chuối đưa cho Mông Mông ăn.
“Mẹ Dao Dao.” Địch Thần yếu ớt lên tiếng chào.
“Ai, là tôi đây.” Mẹ Dao Dao ngồi xuống ghế cạnh giường, “Sao lại không có ai ở đây chăm sóc anh vậy?”
“Mới ra ngoài.” Địch Thần trả lời, “Lại có chuyện gì xảy ra à?”
“Không, không có.” Vốn muốn hỏi Địch Thần có biết chút nội tình không, nhưng nhìn anh bị thương như thế thì mẹ Dao Dao cũng không tiện hỏi gì thêm, “Tôi đến thăm anh thôi. Thầy Địch, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh, anh vì tìm Dao Dao mới đến khu thương mại kia đúng không?”
Địch Thần cười cười, không nói gì.
Mẹ Dao Dao khóc lên, lại cảm ơn Địch Thần, rồi lại tự trách sao lúc đó mình không chú ý đến con gấu kia: “Lúc đó Dao Dao ở ngay trong con gấu, nghe giọng mẹ ở bên ngoài gọi thì có bao nhiêu tuyệt vọng bao nhiêu sợ hãi chứ.”
Nhìn hình chụp hiện trường, bên trong con gấu đó tối om, vô cùng ngột ngạt. Dao Dao mềm mại như thế, bị nhét vào trong không gian đen kịt chật chội, mẹ thì ở bên ngoài, làm sao cũng không nghe được tiếng của bé. Chỉ là nghĩ đến thôi cũng đã cực kỳ sợ hãi, còn chưa nói đến lúc sau lại bị nhét vào con gấu rồi bị chở đi.
Đêm qua mẹ Dao Dao không chợp mắt cả đêm, nhắm mắt lại chính là hình ảnh của con gấu, không thể nào hít thở được.
Địch Thần muốn an ủi người mẹ đau lòng này một chút, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chắc tên buôn người kia sẽ có mấy loại thuốc tê thuốc mê gì đó, lúc bé bị nhét vào thì sẽ nhanh chóng ngất đi.”
“…”
Anh muốn nói là ngất xỉu là sẽ không thấy kinh khủng như vậy nữa, nhưng mà sắc mặt của mẹ Dao Dao lại càng khó coi hơn, rõ ràng là cũng chẳng cảm thấy được an ủi phần nào.
Địch Mông Mông nhìn ông cậu chẳng biết lấy lòng phái nữ nhà mình, chợt cảm thấy chuyện tìm mợ đúng là gánh nặng đường xa.
/Hết chương 49/
Xì poi chương sau:
“Ca ca…”
“Anh nhìn em này.”
“Sau này anh có thể chỉ nhìn một mình em thôi không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!