Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 50
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bên Phương Sơ Dương bận rộn cả buổi nhưng không thu hoạch được gì. Bây giờ vẫn còn chưa vẽ ra được hình của chị Hà, không thể lộ liễu được, để tránh đả thảo kinh xà khiến cho chạy mất, giờ đành phải rời khỏi Chu Trại trước.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Tiểu Trương lái xe, hỏi đội phó.
“Đi đến phố thương mại Kim Hâm để xem bọn Tiểu Mã sao rồi.” Phương Sơ Dương nhìn thoáng qua thời gian.
Tiểu Trương chuyển hướng đi về phố thương mại Kim Hâm.
Khu thương mại này khác với khu thương mại sa hoa như Vạn Trà, Kim Hâm chủ yếu kinh doanh mặt hàng giá rẻ và mấy tiệm bán nhỏ, cửa hàng thì nhiều nhưng là thuộc về những hộ cá thể kinh doanh nhỏ, luật lệ quản lý không bằng Vạn Trà.
Hai người Trần Chiếu Huy và Mã Thiên Hành xuyên như con thoi trong con đường chật hẹp, lập tức bị mất phương hướng. Tiểu Mã chỉ có thể không ngừng hỏi người khác về vị trí, quẹo trái quẹo phải, đầu đầy mồ hôi.
“Ông trời của tôi, cũng không biết sao mấy cô gái đi dạo phố ở khu này được, không bị lạc đường à?” Tiểu Mã khổ không thể tả, đồ mặc thời trang rối chồng lên nhau, chiếu vào mắt bỗng biến thành từng miếng gạch men màu sắc rực rỡ, hiệu quả kia có thể so với thuật thôi miên.
Nhưng mà cái này vẫn chưa phải là khó khăn nhất, đợi bọn họ điều tra rõ tình huống lộn xộn ở đây thì còn càng nhức đầu hơn. Lộn xộn của Kim Lâm không chỉ về cách bày sạp, mà cách quản lý cũng lộn xộn nốt. Ở đây không có nhân viên biểu diễn rối cố định, có khi là lúc khu thương mại làm hoạt động gì đó mướn, có khi là chủ sạp tự mình thuê.
Chủ sạp gần đó nói, hôm đó có thú rối biểu diễn của cửa hàng điện thoại di động, tiệm thức ăn nhanh, và cả phát quảng cáo nữa. Có rất nhiều nhân viên không cố định, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy thú rối biểu diễn ở khu thương mại kế bên chạy qua phát quảng cáo.
Vẻ mặt Tiểu Mã tuyệt vọng, Tiểu Trần thì cực kỳ cẩn thận đi đến từng sạp để điều tra.
“Công việc điều tra hình sự vốn chính là phức tạp rườm rà, có phiền phức hơn nữa thì cũng phải làm, người bị hại vẫn còn đang chờ chúng ta đó.” Trần Chiếu Huy an ủi đồng nghiệp đang bị hoảng đến hôn mê bên cạnh.
Tiểu Mã ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cũng có khả năng lắm đó Trần Thật Thà, cậu thế mà cũng biết nói đạo lý.”
Cả ngày Phương Sơ Dương gọi hắn là Trần Tiểu Hắc, những đồng nghiệp khác thì thích gọi hắn là Trần Thật Thà, bởi vì cho dù đội phó có nói hắn đi làm cái gì thì hắn cũng thành thành thật thật đi làm, y như một con bò già yên lặng ít nói.
“Đó là đội phó nói.” Tiểu Trần ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Đội phó đội phó, cậu nhớ kỹ hết những lời mà đội phó nói sao?” Tiểu Mã câm nín nhìn hắn.
“Không có, đội phó nói gì quan trọng thì tôi mới nhớ.” Vẻ mặt Trần Chiếu Huy thật thà nói.
“…”
Đợi đến lúc Phương Sơ Dương tìm được hai người bọn họ, thì hai người trẻ tuổi đã mệt rũ rượi, ngồi xổm ở trước chỗ đầu gió cửa khu thương mại uống nước.
“Đội phó!” Trần Chiếu Huy thấy Phương Sơ Dương, lập tức đứng lên.
“Sao rồi?” Phương Sơ Dương thấy hai người bọn họ nóng đến tội nghiệp, mời hai người đi vào tiệm thức ăn nhanh uống gì đó.
“Trong khu thương mại này tổng cộng có ba loại thú rối biểu diễn, theo thứ tự là của cửa hàng điện thoại di động, tiệm thức ăn nhanh, và phát tờ rơi quảng cáo. Thú rối biểu diễn của cửa hàng điện thoại là loại bơm phồng, lớp áo ngoài rất mỏng, khi biểu diễn xong thì sẽ thoát hết hơi bên trong, không thể nào nhét trẻ em vào chạy được. Tiệm thức ăn nhanh thì chính là tiệm này, thú rối biểu diễn của bọn họ là nhân vật phim hoạt hình, tháng gần đây bọn họ đều dùng Minions…” Tiểu Mã ừng ực ừng ực uống hơn nửa ly Coca đá, cuối cùng mới uống từ từ lại, rồi giờ mới nói hết chuyện mới đi tra được.
Thú rối biểu diễn hình Minions rất lùn, người mặc nó phải ngồi xổm xuống, bên trong không thể giấu trẻ em được. Loại trừ hai chỗ đó, chỉ còn lại người phát tờ rơi quảng cáo là khá khả nghi. Nhưng những người này đều đến từ chỗ khác, cực kỳ khó tìm.
“Tìm tất cả quảng cáo hôm đó về, rồi đi hỏi từng cửa hàng tương ứng.” Phương Sơ Dương cho bọn họ một gợi ý.
“Đúng thế, vừa nãy em nóng nên hồ đồ quá.” Tiểu Mã vỗ bàn một cái, suýt nữa là lật úp đồ uống của Tiểu Trần. Lúc nãy khu thương mại bị cúp điện một lúc, suýt nữa là nướng chín hai người.
“Nhất định phải nhanh chóng tìm được người này, nhưng lúc tìm được khoan hãy bắt lại, thử xem có thể theo hắn ta tìm được chị Hà không.” Phương Sơ Dương thở dài.
Làm sao mà Địch Thần đi dạo phố thôi cũng gặp được hiện trường xảy ra vụ án, bọn họ lao lực đi vòng vòng cả ngày thì chẳng có tiến triển gì.
“Anh Thần chắc chắn là Conan chuyển thế.” Tiểu Mã vô cùng tán thành với cái này, nhớ ngày đó hắn canh Vương Cánh Hàng mấy ngày cũng chẳng phát hiện được gì, anh Thần xông lên đánh cho một trận liền đánh ra được manh mối điện thoại.
“Cái gì mà Conan chuyển thế, Conan người ta còn đang sống tốt trong phim hoạt hình kìa. Tôi nghĩ là, anh Thần chính là bóng đèn gợi ý trong game, nhấn vào một cái là có thể xuất hiện manh mối.” Tiểu Trương cũng theo vào góp vui.
Phương Sơ Dương liếc mắt, giơ tay lên cóc đầu từng người: “Học cái gì không học, lại đi học Địch Thần, vậy mấy người cũng đi đánh Lý Siêu một trận đi, có thể tìm được manh mối mới đó.”
Đang nói, đội trưởng Phạm gọi điện thoại tới: “Sơ Dương, cậu đã xong chuyện bên đó chưa? Quay về đây một chuyến đi, Lý Siêu đã khai ra manh mối mới rồi.”
“Đội trưởng đánh cậu ta à?” Phương Sơ Dương thốt ra.
Đội trưởng Phạm: “…”
Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, bên ngoài bệnh viện mà Địch Conan tiên sinh nằm, ký giả vẫn đứng đầy như trước. Các ký giả cứ giải tán rồi lại tụ tập, quả nhiên là đông như trẩy hội.
Cao Vũ Sanh mới vừa xuống xe thì đã bị ký giả vây quanh. Cũng may bảo vệ của bệnh viện chạy ra rất nhanh, giúp hắn ngăn lại truyền thông vô cùng nhiệt tình.
“Cao tổng, xin hỏi anh đến thăm thầy Địch à?”
“Cao tổng, tình trạng cơ thể của thầy Địch giờ thế nào rồi?”
“Cao tổng, tôi đến từ đài truyền hình, lần trước chúng ta đã từng hợp tác, có thể mang tôi cùng vào gặp thầy Địch một chút được không?”
Cao Vũ Sanh đi lên bậc thang, bỗng nhiên quay đầu lại.
Các ký giả im lặng một chút trong nháy mắt, nghĩ sắp có gì hay lại ùa lên, bị bức tường thịt của bảo vệ chắn cho Cao Vũ Sanh cản lại.
“Anh ấy cần nghỉ ngơi điều trị, vẫn mong mấy người đừng nên quấy rầy anh ấy nữa.” Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm trả lời một câu.
“Có người nói anh ấy là cao thủ võ lâm, còn có người nói anh ấy có công năng đặc biệt, anh thấy sao?”
Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc, tốc độ giọng nói cũng chẳng thay đổi: “Anh ấy có học qua một ít võ công, bình thường cũng hay rèn luyện cơ thể. Nhưng hôm bữa càng nhiều hơn là dựa vào may mắn, vô cùng nguy hiểm, hy vọng mọi người đừng học theo.”
“Vậy xin hỏi quan hệ giữa anh và anh ấy là như thế nào? Có người nói anh ấy là vệ sĩ của anh, điều này có thật không?”
Tư duy của anh ký giả đài truyền hình lại càng bay bổng: “Anh ấy chính là Tinh Tinh ca ca mà anh muốn tìm đúng không?”
Cao Vũ Sanh không trả lời, trực tiếp quay đầu đi, không để ý đến những ký giả kêu la ầm ĩ này nữa, ra hiệu nói bảo vệ mau đuổi người đi. Nhận thức ăn thư ký Trịnh mang đến, một mình đi đến phòng bệnh.
Ca ca ở trong phòng bệnh đi đâu cũng không được, ca ca đang chờ hắn đến. Cảnh tượng như thế khiến cho hắn cảm thấy có chút hưng phấn không hiểu nổi, bước chân bước đi cũng không khỏi nhanh hơn chút, đang tính đẩy cửa, bỗng nhiên dừng lại.
Xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, thấy rõ trên giường bệnh có một người phụ nữ đang ngồi đó. Người phụ nữ tóc dài xoã vai, nhỏ bé, yếu ớt, tội nghiệp, đang run rẩy khóc lên. Địch Thần nửa nằm trên giường, ôn nhu đưa khăn giấy cho cô ấy.
Khung cảnh như thế, chợt như đâm nhói vào mắt Cao Vũ Sanh, khiến cho hắn suýt nữa cầm không chặt đồ trong tay.
Cao Vũ Sanh hít sâu một hơi, từ từ buông lỏng nắm tay đang siết chặt, đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đối thoại trong phòng bệnh cũng tràn vào tai trong nháy mắt.
“Dao Dao thích anh nhất, ngày nào về nhà cũng phải nói về anh với tôi.” Giọng nói của mẹ Dao Dao mang theo giọng mũi nồng nặc, lại lâu lâu thút thít một cái. Cô không khóc trước mặt chồng trước và cha mẹ, vẫn luôn nín lại, giờ chỉ có thể nói một chút với Địch Thần.
Địch Thần còn đang giả vờ mình bệnh nặng lắm, chỉ có thể yếu ớt cười cười. Rõ ràng chính là một con Godzilla hít ô-xy, lại muốn giả làm một con thỏ trắng, không hiểu sao vừa buồn cười nhưng cũng rất câu nhân.
“Anh ấy bị thương rất nặng, không thể nói nhiều được.” Cao Vũ Sanh đen mặt đi đến, bỏ đồ ăn lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Dao Dao.
“Xin lỗi, tôi bỗng nhiên xúc động nên nói với thầy Địch lâu quá.” Mẹ Dao Dao nhanh chóng đứng lên. Không thể không nói, cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tuy đã là mẹ của một đứa trẻ, nhưng thân hình vẫn nhỏ bé và yếu ớt như thiếu nữ.
“Xin lỗi, thời gian thăm bệnh đã qua rồi.” Cao Vũ Sanh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
“Vậy thì tôi về trước vậy.” Mẹ Dao Dao lúng túng cầm giỏ xách của mình, nói tạm biệt với Mông Mông, bước nhanh ra ngoài.
Địch Thần kéo ống thông mũi xuống ngồi dậy, muốn phê bình Cao Vũ Sanh không lễ phép. Nhưng nhìn cái mặt thối của hắn thì mới ý thức được mình đã làm trái ước định là không gặp người ngoài, bỗng nhiên chột dạ: “Em tan việc rồi à, có mệt không? Đến đây nào, để ca ca lấy cho em một quả táo.”
Giơ tay lấy một quả táo từ trong giỏ trái cây mẹ Dao Dao ra, “rộp” một tiếng liền bóp nát.
Địch Thần: “…”
Địch Mông Mông che mắt lại vì thấy thê thảm không nỡ nhìn.
“Ca ca muốn làm nước ép táo cho em à?” Cao Vũ Sanh đứng ở cuối giường mặt không thay đổi nhìn anh.
“Ai nha, anh quên mất mới vừa hít ô-xy.” Địch Thần nhảy xuống giường đi rửa tay, bị Cao Vũ Sanh kéo lại.
“Vì sao để cho cô ta đi vào?” Hôm qua vẫn còn đồng ý, tin nhắn cũng không trả lời, mà hôm nay đã cho cô ta đi thẳng vào.
“Anh không nói gì cả.” Địch Thần cố gắng giải thích, “Cô ấy tội nghiệp quá, con đã mất tích nên mới rối lên như vậy, bên ngoài mặt trời cũng gắt…”
“Nếu như bà nội của Tiểu Bàn đến thì anh có để cho bà ta vào không?” Cao Vũ Sanh nói trúng tim đen.
“Ớ…” Địch Thần bỗng nhiên nghẹn lời.
Cao Vũ Sanh hừ lạnh một tiếng, cũng không chờ Địch Thần nói thêm gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Hình như chú Cao đang tức giận đó.” Địch Mông Mông ăn một thìa sữa chua.
“Sao vậy?” Địch Thần không hiểu ra sao.
Sao thế? Thật ra chính bản thân Cao Vũ Sanh cũng không hiểu, buồn bực đi đến cuối hành lang, bỗng nhiên đụng phải Quý Tiện Ngư mới bước vào.
Từ sau lần buổi họp báo ra mắt sản phẩm bản đồ mới thì hai người cũng chưa gặp lại.
“Cao tổng, trùng hợp thế.” Quý Tiện Ngư vẫn là một thân loè loẹt, cười ha hả bắt tay với Cao Vũ Sanh.
“Sao Quý tổng lại ở đây?” Cao Vũ Sanh ngẩng đầu, tâm tình mang từ phòng bệnh ra đã biến mắt, biến lại hình thức tinh anh xã hội không chê vào đâu được.
“Có một người anh em nằm viện, đến thăm một chút.” Quý Tiện Ngư tuỳ ý chỉ phòng bệnh ở xa xa.
Cao Vũ Sanh thuận miệng một câu: “Nghiêm trọng không?”
“Hầy.” Quý Tiện Ngư ôm vai Cao Vũ Sanh, vẻ mặt ghét bỏ nhỏ giọng nói, “Uống hơi nhiều ở quán bar, vì tranh giành bạn gái mà đánh nhau, bị đánh đến độ nằm viện.”
“…” Cao Vũ Sanh không hiểu lắm loại hành vi đánh nhau vì phụ nữ xa lạ này.
“Đàn ông ấy à, chính là như thế, máu ghen nổi lên thì lục thân không nhận.” Quý Tiện Ngư nháy mắt chế nhạo anh em mình sau lưng.
Ghen…
Cao Vũ Sanh bỗng nhiên ngây ngẩn một chút, hành vi lúc nãy của mình đúng là bởi vì Địch Thần không nghe lời gặp mặt người khác sao? Không phải, hắn cũng không phải là Phương Sơ Dương thấy Địch Thần làm chuyện khác người thì nổi khùng. Chỉ là vì người được anh cho vào chính là người được Địch Mông Mông chọn làm “mợ” lúc bé nói chuyện.
“Khó có khi gặp được cậu, hai ta đi uống một ly nhé? Lần trước vẫn còn nợ cậu một bữa cơm.” Quý Tiện Ngư không phát hiện Cao tổng đang ngẩn người, tự mình kéo hắn đi xuống lầu.
Cao Vũ Sanh dùng một ngón tay ném móng vuốt kia xuống, lúc Quý Tiện Ngư cho là hắn muốn từ chối thì hắn lên tiếng: “Được.”
Dù sao bây giờ hắn cũng không muốn quay về phòng bệnh.
Mặt trời lặn về đằng Tây, một ngày náo nhiệt ở thành phố cuối cùng cũng thoáng yên tĩnh lại, chờ đợi nhiệt sống về đêm càng thêm náo nhiệt hơn.
Trong phòng làm việc của đội hình cảnh vẫn còn sáng đèn, bọn Tiểu Mã cũng đã quay về, đều tự báo cáo thành quả hôm nay.
Đã có phương hướng về người đóng thú rối biểu diễn ở phố thương mại Kim Hâm, thuộc về một tổ chức phát tờ rơi part-time, Trần Chiếu Huy đã lấy được số điện thoại liên lạc với tổ chức đó, hẹn ngày mai gặp mặt.
Đội trưởng Phạm gật đầu, đưa bức hình phác hoạ đã in ra cho Phương Sơ Dương: “Hình này chưa chính xác trăm phần trăm, nhưng tạm thời cứ lấy để tham khảo đi.”
Để cho Lý Siêu dùng máy tính chọn ngũ quan, hình dáng của chị Hà, hắn ta chỉ có thể nói sơ sơ. Bởi vì hắn cũng chỉ gặp người này có hai lần, còn là gặp ở chỗ tối lửa tắt đèn, nhìn không rõ lắm.
“Môi dày, mắt cụp, đầu uốn xoăn.” Phương Sơ Dương chọn ra những điểm đặc thù, “Những cái này chính xác hết chứ?”
“Đầu uốn xoăn thì chắc chắn đúng, nhưng mắt cụp thì Lý Siêu không chắc lắm, cũng có thể đó là sắc mặt lúc chị Hà nhìn người khác.” Đồng nghiệp mô phỏng đứng cạnh giải thích.
“Người mà hắn ta cũng không nhận thức chính xác được thì sao hai người bọn họ có thể liên lạc được chứ?” Tiểu Mã tư duy sinh động lập tức phát hiện điểm mù.
“Đây là nội dung mới tôi mới hỏi được hôm nay.” Đội trưởng Phạm tán thường vỗ đầu Tiểu Mã một cái.
Lý Siêu là người ngoài vùng, đến đây làm công, bỗng nhiên đi làm chuyện lừa bán trẻ em thế này là do hắn ta có thói quen đi cờ bạc. Nửa năm trước, hắn thua sòng bạc mấy chục ngàn nên mới mượn tiền cho vay nặng lãi từ chỗ chủ sòng bạc.
“Có đôi khi ông chủ cũng sẽ giới thiệu một ít công việc kiếm tiền nhanh cho tôi.” Lý Siêu ấp úng nói. Những công việc này, hoặc là công việc có hệ số nguy hiểm cao, hoặc là việc trái pháp luật. Nhưng mà chuyện trái pháp luật thì ông chủ sẽ không tìm thẳng hắn, mà là đưa phương thức liên lạc của hắn cho khách hàng.
“Có thể là chị Hà biết tôi qua như thế.” Lý Siêu cũng không chắc chắn lắm.
“Sòng bạc ở chỗ nào?” Phương Sơ Dương hỏi.
“Chu Trại.”
“Sì ——” Tiểu Trương hít một hơi, “Chu Trại này chính là dây chuyền phạm pháp à?”
“Ngày mai đến đó khảo sát qua đã, sau khi xác nhận rồi thì sẽ tịch thu sòng bạc này!” Phương Sơ Dương vẽ một dấu X ở trên “Sòng bạc.”
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Phương Sơ Dương nhìn về đèn đường thở dài, chuẩn bị về nhà, lại nhớ đến trong nhà lạnh lẽo cũng chẳng có ai.
Địch Thần đang cùng Mông Mông ăn đồ ăn Cao Vũ Sanh đặt trên bàn, liền nhận được điện thoại của Phương Sơ Dương: “Chú tan làm rồi à?”
“Ừ, hai người ăn tối chưa?” Phương Sơ Dương vẫn không yên tâm về vị đại thiếu gia Cao Vũ Sanh cho lắm.
“Đang ăn nè, Thiên Tứ mua đồ ăn ở nhà hàng năm sao cho anh với Mông Mông, chú nghe này.” Địch Thần nói xong, bắt đầu có tiếng nhai đồ ăn nhóp nhép.
“… Đúng là hỏi thừa.” Phương Sơ Dương trực tiếp cúp điện thoại.
Cao Vũ Sanh cụng ly với Quý Tiện Ngư, nhấp một hớp rượu đỏ, cũng nhìn đèn đường ngoài cửa sổ thở dài.
“Sao cậu không đến buổi họp báo hôm trước?” Quý Tiện Ngư nhét một miếng bít tết vào miệng.
“Không có hứng thú.” Cao Vũ Sanh đặt ly rượu xuống, nhìn điện thoại úp ngược trên bàn.
“Ha ha ha, có quyết đoán, tôi thích cậu như thế đấy.” Quý Tiện Ngư cười ha hả.
Cao Vũ Sanh quay sang liếc hắn, biết vị Quý tiên sinh này là một người phong lưu thích trêu người khác, cũng chẳng muốn gánh câu “Thích” này của hắn, lãnh đạm mở miệng: “Quý tổng cũng chẳng đòi tiền nhà mình, cũng không phải là thế sao.”
“Hầy, chê cười rồi. Cha tôi đó à, gần đây tìm mẹ kế còn nhỏ tuổi hơn tôi, về nhà chính là xấu hổ, còn không bằng khỏi về.” Quý Tiện Ngư là một người vô cùng giỏi xã giao, tuỳ lúc đổi chác tí việc tư của mình, cái này có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ.
Cao Vũ Sanh chỉ cụng ly một cái với hắn, không nói gì.
“Lại nói tiếp, tiền tiêu vặt của cậu em trai kia của cậu rất khả quan đó.” Quý Tiện Ngư nói sâu xa.
Cái này Cao Vũ Sanh vừa nghe là hiểu, chắc là Cao Mục Địch có lui tới với Công ty Đầu tư Cá Mặn. Cá Mặn làm quỹ đầu tư tư nhân, mục tiêu khách hàng chính là mấy anh công tử tiền tài dư dả như Cao Mục Địch.
Cao Vũ Sanh cười cười: “Đó là do Quý tổng biết làm ăn.”
Hai người ăn ý cười cười, nâng ly uống cạn.
Lúc uống rượu xong ra ngoài thì trời đã tối đen. Nhà hàng Tây này không có gara, xe của khách hàng đều đậu ở chỗ đậu xe lề đường, xếp một hàng thật dài.
“Ở đây!” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Cao Vũ Sanh nhìn sang, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cầm chìa khoá xe ngoắc hướng bọn họ.
Hai người nhìn nhau.
“Làm ơn cho qua.” Một anh chàng đẩy hai người bọn họ ra, trực tiếp đi đến chỗ cô gái kia, ôm rồi hôn một cái.
Quý Tiện Ngư nhìn đến chua lòm: “Hai con cún độc thân chúng ta chẳng có bạn gái đón rồi, chắc phải tìm một người đến lái xe thôi.”
Cao Vũ Sanh cúi đầu nhìn điện thoại, số điện thoại tư nhân không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn hỏi hắn đang ở đâu. Không biết có phải là do uống rượu không, các loại ảnh tượng bay loạn trong đầu, bỗng nhiên nhớ đến lúc còn bé. Tiểu học, tan học về nhà, những bạn khác đều có người đến đón, chỉ có hắn là không có.
“Cao Vũ Sanh, sao không có ai đón bạn vậy?” Bạn học được phụ huynh nắm tay hỏi hắn.
“Ca ca đang ở đầu đường chờ mình đó.” Lúc đó phiên bản nhỏ của hắn bây giờ chỉ vào góc xa xa, kiêu ngạo miêu tả người không thể nào đang đứng đợi hắn ở đó được.
Trên điện thoại nói người lái xe thay sẽ đến ngay bay giờ, Cao Vũ Sanh tạm biệt Quý Tiện Ngư, đi đến hướng xe mình. Hai người bọn họ đến trễ, xe đậu khá xa. Quý Tiện Ngư đậu ở một chỗ khác, hắn thì đậu ở lề đường của đường nhỏ khác.
Quẹo qua một góc, chợt phát hiện có một người dựa vào xe. Người nọ đeo khẩu trang, một tay đặt trong túi, lười biếng dựa vào cửa xe cúi đầu nghịch điện thoại.
“Ca ca.” Cao Vũ Sanh ngây ngẩn nhìn anh.
Địch Thần thu điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn hắn, tháo khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười rực rỡ: “Ăn no chưa?”
“Sao anh tìm được em?”
“Hai chúng ta có chia sẻ vị trí ở trên bản đồ Tiêu Điểm mà, ngốc quá.” Địch Thần nhìn không rõ, vẫy vào khoảng không một lát mới đấm được đến vai hắn, bỗng nhiên lại gần ngửi ngửi, “Em uống rượu à, có cần gọi người đến lái xe không?”
“Gọi rồi.” Giọng nói Cao Vũ Sanh khàn khàn, “Ca ca…”
“Hửm?”
“Anh nhìn em đi.”
“Làm gì?”
“Sau này, anh có thể chỉ nhìn một mình em không?” Cao Vũ Sanh kéo người lại gần.
“Được chứ, em quét lên người một lớp nước sơn màu dạ quang đi, thế thì sau này anh chỉ nhìn thấy một mình em thôi.” Địch Thần chỉ nghĩ hắn say nên cười trêu hắn.
Cao Vũ Sanh hơi cười, nắm tay anh trong cơn gió đêm hơi lạnh đầu thu, bỗng nhiên hiểu ra. Có giành được chấp niệm và tình cảm thì cũng chẳng thể lấp được khoảng trống trong tim được, sẽ chỉ khiến con người ta càng muốn đòi nhiều hơn thôi. Độc chiếm, cố chấp, khát vọng, dục niệm, tất cả điên cuồng và bất an, còn có một cái tên khác, là thích.
/Hết chương 50/
Xì poi:
Địch Thần: Thiên Tứ đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên tinh cầu này, cho dù là khi còn bé hay là hiện tại.
Cực Phẩm: Tám nhảm chút về bộ truyện mình mới đọc xong gần đây. Đó là bộ “Đế Vương Công Lược.” Bộ này mình đọc rồi drop lại đọc rồi drop, bữa con bạn review hay quá nên quyết tâm đọc hết. Đọc xong mới thấy hối hận vì đọc nó quá trễ. Nếu ai thích thể loại tình thánh cấp 1000 lưu manh công x thâm tình biệt nữu thụ thì có thể đọc thử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!