Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 63
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 63


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Archi?” Địch Thần liên tục xác nhận điểm đến, “Cái này là do anh ta làm?”

Chợt nhớ tới lúc trước Cao Vũ Sanh có nói qua, Archi Bald kinh doanh sản phẩm cơ khí, không nghĩ đến hắn lại làm sản phẩm cơ khí loại này!

“Ừ, chỉ có anh ta sửa được thôi.” Cao Vũ Sanh vô tội đối diện với anh, gián tiếp giải thích tại sao mình lại nhường nhịn hắn như thế, “Ca ca còn nhớ rõ giao ước ngày hôm qua không?”

“Giao… Khụ.” Địch Thần nói được một nửa thì nhớ đến là chuyện gì, “Em cũng không cần khoa trương như thế mà, ai nói yêu đương lại động một chút là hôn một cái.”

“Anh thấy, ghê tởm à?” Cao Vũ Sanh nhẹ giọng hỏi, câu này nói rất chậm, dè dặt cẩn trọng như đoá hoa đang gánh sương tuyết trên mình.

“À, không.” Địch Thần không được tự nhiên gãi tai, cái chạm ấm áp ướt át, thân thiết y như động vật nhỏ vậy, khi nghĩ lại còn thấy trong lòng ngứa ngứa. Chắc chắn là do Tiểu Thiên Tứ quá đáng yêu, đã lớn như thế mà vẫn còn thảo hỉ (người gặp người thích), đúng là quá có lỗi.

Cao Vũ Sanh không nháy mắt nhìn phản ứng của anh, khoé miệng từ từ nhếch lên hơi khó thấy: “Em chưa từng hẹn hò với ai cả, chỉ học theo cách hẹn hò của bạn học ở Mỹ thôi.”

“Bọn họ đúng là như thế, quá không hàm súc. Ở đây thì chúng ta chú ý đến kiểu yêu đương kín đáo giấu giếm, ái muội đến một mức nào đó thì ngừng lại, như thế mới có thể theo đuổi được bạn gái, hiểu không?” Địch Thần nhướng nhướng mày với hắn, một bộ dáng người có nhiều kinh nghiệm dạy cho hắn.

“Ca ca biết thật nhiều.” Khoé miệng mới vừa nhếch lên lại tiu nghỉu xuống, Cao Vũ Sanh khen anh một câu có lệ, liền nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không để ý đến anh nữa.

Sao thằng nhóc này âm tình bất định thế không biết? Địch Thần liếc một cái rồi lại liếc thêm cái nữa, chẳng biết lại trêu chọc đến em ấy chỗ nào, không lẽ là đã đến tuổi dậy thì rồi bắt đầu phản nghịch?

Dậy thì lúc hai mươi ba tuổi, tới thật là trễ.

Lúc tìm được Archi thì người này đang ăn sáng ở trong một quán cà phê lộ thiên ở tầng một của khách sạn, sắc mặt vô cùng buồn bực sầu não.

“Archi, anh làm sao thế?” Địch Thần cố gắng kiềm lại biểu tình hả hê trên mặt, ngồi xuống với Cao Vũ Sanh.

“Tôi không liên lạc với người môi giới kia được, tin nhắn cũng không trả lời, gọi cũng chẳng được.” Archi ăn xong sandwich, lại uống một hớp cà phê đen, trong miệng đắng lại khiến mình càng khổ hơn, hai hàng lông mi màu vàng nhăn lại hỏi Cao Vũ Sanh, “Có phải là cô ta cuỗm tiền đặt cọc của tôi rồi chạy mất rồi không?”

“Đừng vội, tôi sẽ lập tức tìm người hỏi thăm, sẽ nhanh chóng tin tức thôi. Trước lúc đó, anh giúp tôi sửa cái này đã.” Cao tổng chân thành đồng tẩu vô khi (1).

(1) Đồng tẩu vô khi: ý chỉ việc buôn bán công bằng, không lừa dối trẻ em cũng không lừa dối người già.

Nghe thấy Cao Vũ Sanh nói sẽ giúp, Archi lập tức vui vẻ lên, nhận hộp mở ra nhìn thoáng qua.

“Cậu mang bảo bối của tôi đến à! Nhanh cho tôi xem chút… Áu.” Thấy một đống dây kim loại quấn lộn xộn thành một đống, Archi vô cùng đau đớn giống như bạn gái mình bị làm nhục, “Làm sao lại đứt ra thế này? Độ bền của sợi dây kim loại X này có treo một cái xe cũng không thành vấn đề!”

Archi bỗng nhiên hoảng sợ lên, khiến cho những người đang ăn sáng xung quanh cũng quay qua nhìn, vội vã nói nhỏ lại, đau khổ cầm lấy chiếc đồng hồ cơ bị một đống dây rợ quấn quanh.

“Bị kéo cắt đứt.” Cao Vũ Sanh nói đơn giản lại chuyện hôm qua một lần.

“Cậu cũng đâu cần lấy kéo cắt đâu, có thể gọi tôi đến gỡ nó ra được mà!” Archi vô cùng oán giận với hành động phung phí của trời này.

“Cảnh sát không đợi được.” Địch Thần giúp Cao Vũ Sanh giải thích một câu, “Hơn nữa tự thứ này móc vào, không thu lại được. Anh làm cái này…”

Vốn tính mở miệng cười nhạo tay nghề dỏm của Archi một chút, bỗng nhiên bị Cao Vũ Sanh nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn, nửa câu sau liền mắc ở trong cổ họng không nói ra được. Cao Vũ Sanh vô cùng tự nhiên xích lại gần kề tai nói nhỏ với anh: “Đừng cười anh ta, lòng tự trọng của người có tay nghề đều rất cao, người ngoài nghề mà nói động đến anh ta, có thể anh ta sẽ nổi khùng lên không khuyên được đâu.”

“Có thể sửa được chỗ bị khựng, nhưng mà để tôi mở ra xem xem chỗ nào có vấn đề, nhưng cái này thì…” Archi cẩn thận nhìn chỗ đứt của dây kim loại, ý bảo Cao Vũ Sanh nhìn xem, lại thấy hai người thân mật dán cùng một chỗ, thuận tiện huýt sáo một cái, “Bộ dáng này của hai người khiến tôi cũng muốn tìm bạn trai quá.”

Sau khi trải qua một cuộc tình thất bại, Archi vẫn chưa tìm được đối tượng mới. Ở nhà thì không thấy cô đơn, trong lúc phiêu dương quá hải mấy nghìn dặm lại còn bị kích thích, thật sự là khó lòng phòng bị.

Địch Thần: “…” Con mắt của tên này có một lớp kính màu hồng à? Hai anh em người ta nói thầm bình thường mà cũng có thể bị nhìn thành show ân ái, hôm qua Cao Vũ Sanh thật chẳng cần làm việc kia, cứ tuỳ tiện nắm tay thì Archi cũng có thể tin.

Tuy rằng Cao Vũ Sanh rất muốn tâm sự cuộc tình lưu luyến giữa mình và ca ca với hắn, nhưng rõ ràng giờ không phải lúc: “Anh mới nói cái này làm sao?”

“Cái này thì không dễ sửa, phải cần nấu chảy rồi đúc lần nữa.” Trọng tâm câu chuyện đã được kéo lại, Archi lại bắt đầu thương tiếc sợi dây kim loại bị đứt kia.

“Có phòng chuyên môn cho anh dùng.” Cao Vũ Sanh từ chối đề nghị mang về Mỹ sửa của hắn, hy vọng hắn có thể làm xong trong vòng hai ngày.

“Được rồi, nể tình cậu chịu giúp tôi.” Archi nhún nhún vai, lại lần nữa xoa mũi tên kim loại kia, giống như đang sờ trân bảo hiếm có gì đó, “Nếu có thể sản xuất hàng loạt cái này thì tốt biết bao, cậu còn có thể lấy được loại kim loại này không?”

“NASA (2) có loại này đó, nếu như anh có thể bàn bạc được thì có thể thử xem. Không phải có tàu con thoi bị hư à, anh đi mua lại rồi về nấu ra dùng.” Cao Vũ Sanh chân thành chỉ cho hắn một con đường sáng.

(2) NASA: Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ.

“Nếu như tôi có thể bàn bạc được với NASA thì tôi còn là Archi Bald sao? Có thể sửa tên lại tên là Archi Gates (3).” Archi khinh bỉ cái ý kiến không có tính thiết thực này, cất đồng hồ bị hư đi, mắt trông mong nhìn Cao Vũ Sanh.

(3) Dùng họ “Gates,” chắc muốn nói đến Bill Gates, người có tiền và quyền nằm trong top của Mỹ.

Cao Vũ Sanh làm bộ gọi điện thoại cho thư ký Trịnh, nói hắn hỏi thăm một chút về tình huống bên cô nhi viện Cao Viễn. Một lát sau thư ký Trịnh gọi điện thoại đến, Cao Vũ Sanh đơn giản mở loa cho Archi nghe luôn.

“Cô nhi viện kia xảy ra chuyện rồi, có người nói đêm qua có rất nhiều xe cảnh sát đến đó, đã bắt viện trưởng và quản lý đi rồi, chỉ còn lại mấy thầy cô giáo ở lại chăm sóc mấy đứa bé tàn tật thôi.” Trịnh Kinh thăm hỏi cũng rất rõ ràng, bởi vì lúc trước có làm hoạt động ở cô nhi viện, cho nên vị thư ký vô cùng giỏi xã giao này không chỉ lưu lại số điện thoại của cô nhi viện, mà còn cả số điện thoại của ông chủ của quán tạp hoá gần đó.

Người làm buôn bán nhỏ thế này rất thạo tin. Người nọ còn tiết lộ cho hắn, có thể là có liên quan đến chuyện buôn bán trẻ em trái pháp luật.

“Cô nhi viện đã xảy ra chuyện à, đứa bé kia thì sao?” Archi hoảng hồn. Nếu như là chuyện trái pháp luật thì người môi giới không liên lạc với hắn cũng là chuyện bình thường, nói không chừng còn đang nghi ngờ hắn là cơ sở ngầm của cảnh sát nữa.

Địch Thần đồng tình vỗ vỗ Archi đang lo lắng: “Đứa bé hôm qua anh gặp tên gì? Anh em của tôi làm ở đồn cảnh sát, có thể giúp anh hỏi một chút.

“Tư Tư.” Khi nói đến tên này thì ánh mắt của Archi cũng dịu dàng hơn.

Vậy mà lại là Tư Tư —— cô bé ngồi trong góc không nói một câu, cô bé nói mình vốn đã ở trong cô nhi viện, không phải bị bắt cóc. Nếu như đúng thật là cô nhi chính quy thì nói không chừng Archi còn có cơ hội nhận nuôi được đứa bé này, Địch Thần liền gọi điện thoại cho Phương Sơ Dương.

“Tư Tư vẫn còn ở trong phòng làm việc của mấy chú à?”

“Ừ.” Giọng nói của Phương Sơ Dương có chút thấp, không biết có phải là do tối qua ngủ quá ít không, sáng hôm nay thức dậy thì mũi đã không còn là mũi mà mắt cũng chẳng còn là mắt. Bây giờ tính tình cũng không cáu gắt lắm, chỉ là chưa phấn chấn lắm thôi.

“Có một người nước ngoài đã bàn bạc xong với người môi giới là sẽ nhận nuôi Tư Tư. Anh có biết người này, nói không chừng anh ta có thể cung cấp chút đầu mối, không thì anh dẫn anh ta đến đó nhé?” Địch Thần liền mượn đường núi dắt lừa xuống (4), nói muốn dẫn Archi qua đó, thuận tiện xem Tư Tư thế nào rồi.

(4) Mượn đường núi dắt lừa xuống: ý chỉ lợi dụng tình hình có lợi để làm chuyện gì đó.

Phương Sơ Dương quay đầu nhìn thoáng qua Tư Tư đang đắp quần áo ngủ ở trên sô pha. Từ tối qua đến giờ, ngoại trừ lúc có Địch Thần ở đây có nói mấy câu thì những lúc khác vẫn luôn ở trong trạng thái chống cự. Cô bé không biết nhà mình ở đâu, cũng không muốn nói rõ về chuyện ở cô nhi viện, chỉ hỏi một câu, “Con còn có thể được chú nước ngoài kia nhận nuôi không.”

“Anh mang anh ta đến đây đi.” Phương Sơ Dương thả lỏng miệng, “Vừa vặn tôi có chuyện cũng muốn hỏi anh.”

Archi nghe nói Tư Tư ở trong đồn cảnh sát cả đêm thì vô cùng tức giận, sau đó biết được mình có thể gặp Tư Tư thì cảm kích không ngớt nắm tay Địch Thần: “Anh đúng là lợi hại, ngay cả cảnh sát của đồn công an cao cấp mà cũng quen.” May mà ngày đó mình không đắc tội Địch Thần.

“Ai, ở hai phái hắc bạch, không có chuyện gì là anh Thần không giải quyết được cả.” Địch Thần khinh thường cười nhạo, ý nói việc này rất đơn giản mà thôi.

Cao Vũ Sanh nhìn bộ dáng khoe khoang của anh, cũng ăn khớp gật đầu: “Ca ca là thần tiên.”

“Đừng đừng, cái này quá khoa trương rồi.” Địch Thần dùng cùi chỏ chọc hắn, cậu nhóc này còn trẻ, không biết là khoe khoang cũng phải có mức.

“Không khoa trương chút nào, ở trong mắt em, ca ca chính là thần tiên, hạ phàm để cứu vớt em.” Cao Vũ Sanh nắm bàn tay đang chọc mình, chân thành tràn đầy trong mắt, dùng giọng nói dễ nghe của hắn mà bắt đầu hiện trường đọc thơ diễn cảm. Tình chân ý thiết, cảm động lòng người.

Nếu Archi không phải đang sốt ruột muốn gặp Tư Tư thì cũng phải vỗ tay đốt pháo mừng cho hắn.

Địch Thần: “… Em học được cái này ở đâu vậy?”

Những đứa trẻ dậy thì thường luôn có một niềm đam mê với thơ từ, văn xuôi lãng mạn gì đó. Địch Thần nhớ lúc mình học trung học, trong lớp cũng có mấy nam nữ thích văn nghệ, không có việc gì thì sẽ bắt đầu đọc đôi ba câu ưu thương đau đớn trầm bồng du dương. Người nghiêm túc như Cao Vũ Sanh, chắc chắn sẽ chép câu mình thích ra rồi học thuộc lòng.

Đúng là thời kỳ phản nghịch rồi!

Thầy giáo mầm non Địch Thần có chút lo lắng. Bản thân anh thì có tình huống đặc thù nên không có loại vật dậy thì thần kỳ gì đó; còn Phương Sơ Dương, khi đó cuộc sống của hắn quá mức ghê gớm, trực tiếp nhảy vọt qua thời niên thiếu. Người anh có thể tham khảo thì chỉ có đám tiểu lưu manh anh biết thôi, nhưng mà những tên đó không có điểm tương đồng với bé ngoan Thiên Tứ, anh thật sự không biết phải ứng đối với tuổi dậy thì tới trễ của Cao Vũ Sanh như thế nào.

Thầy Địch cảm thấy mình cần phải đi tra một ít tài liệu.

Trong đội hình cảnh vẫn bận rộn như trước, từ ba giờ sáng đã bị gọi ra đi làm đến bây giờ, chỉ có Phương Sơ Dương là tranh thủ thời gian ngủ được một chút ở Ngọc Đường Loan, theo lý thuyết thì mọi người hẳn là tràn đầy áp suất thấp. Nhưng mà trạng thái tinh thần của mọi người lại cực kỳ tốt, ai cũng có ý chí chiến đấu sục sôi.

Lúc Địch Thần đi vào thì đụng trúng Tiểu Trương đang ôm một xấp tư liệu. Đống tư liệu chồng người lung lay sắp đổ trong động tác xiếc ảo thuật trên tay Tiểu Trương, bị đụng như thế thì cùng bay hết ra ngoài.

Địch Thần lao ra tóm lại được hộp kia, nhấc chân nâng hộp gần rớt xuống lên, hai ba cái thả vật về chỗ cũ.

“Cảm ơn anh Thần.” Tiểu Trương ló đầu ra từ phía sau của núi nhỏ tư liệu, dùng cằm đặt trên cái hộp nằm trên chốc kia, nhếch miệng cười với Địch Thần.

“Vui vẻ như thế à, tăng ca tăng cả ảo giác?” Địch Thần vỗ chồng tư liệu không đều nhau một cái, cân bằng vi diệu như xếp gỗ lại bị đánh vỡ, Tiểu Trương mới vừa đứng vững lại bắt đầu động tác lung lay trái phải như xiếc ảo thuật.

“Anh Thần!” Mặt Tiểu Trương lập tức đau khổ, lảo đảo đi về phòng tư liệu.

“Địch Thần, đừng ở chỗ đó quấy rối nữa.” Phương Sơ Dương mới từ phòng thẩm vấn đi ra, liền nhìn thấy Địch Thần đang độc hại đội viên của hắn, mặt đen lại gọi người đến.

Đây là lần đầu tiên Archi đến đồn cảnh sát, tò mò nhìn xung quanh, hỏi Cao Vũ Sanh đi vào cùng: “Tôi có thể chụp ảnh không?”

“Không thể.” Tiểu Mã vừa từ phòng thẩm vấn đi ra, lung tung xoa đống tóc lộn xộn trên đầu, hùng hùng hổ hổ, nghe thấy người nước ngoài đầu vàng nói muốn chụp ảnh thì trực tiếp mở miệng ngăn lại, “Hai người đến đây làm gì?”

“Anh ta là một người biết chuyện, tôi làm phiên dịch.” Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc trả lời.

“Cao tổng à.” Tiểu Mã có biết hắn, xoa cái mặt dài của mình, quay đầu thấy Phương Sơ Dương nói bọn họ đi qua thì không nói thêm gì nữa, xoay người đi rót nước cho mình. Đi ngang qua chỗ sô pha, nhiều chuyện hỏi cô bé mở to mắt nằm ở đó xem có muốn uống nước không.

“Không uống.” Tư Tư ngồi dậy, nhỏ giọng trả lời.

“Tư Tư!” Archi nhìn thấy Tư Tư, lập tức chạy tới.

“Bald tiên sinh?” Tư Tư mở to hai mắt nhìn, có chút ngơ người nhìn xung quanh, đây đúng là trong đồn cảnh sát mà, sao người nhận nuôi này lại ở đây được?

Archi muốn ngồi xổm xuống nói chuyện với bé, lại Tiểu Mã kéo lại: “Làm gì thế, đừng doạ bé.”

“À, xin lỗi!” Archi lập tức giơ hai tay lên, “Tôi chỉ muốn quan tâm tình trạng của đứa bé này thôi.”

Phương Sơ Dương gọi nhóm người Địch Thần vào phòng hỏi để tìm hiểu tình huống. Tư Tư mở to hai mắt nhìn, một lát sau bỗng nhiên nhảy xuống sô pha chạy đến cửa phòng hỏi, vịn cửa kính nhìn vào trong.

Archi nghe xong tình huống, vô cùng khiếp sợ: “Lừa bán người? Tôi không biết chuyện này, lúc đó người môi giới kia… Tôi còn tưởng là bọn họ, a, cái từ kia nói như thế nào?” Hắn nói một từ đơn phức tạp, rồi lại huyên thuyên nói một chuỗi tiếng Anh dài.

Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm phiên dịch cho hắn: “Archi nghĩ là cô nhi viện Cao Viễn có chính sách đặc biệt giúp đỡ, có khả năng giúp người chưa lập gia đình nhận con nuôi. Đương nhiên anh ta rất rõ ràng, người môi giới có thủ đoạn gì đó mới có thể rút ngắn lại thời gian làm thủ tục nhận nuôi được, trong vòng nửa năm thì có thể nhận được đứa trẻ.”

Theo lẽ thường, khi người nước ngoài nhận con nuôi thì từ lúc đặt trước đến lúc có được đứa trẻ thì cũng cần hai đến ba năm. Bao gồm điều tra thực tế hai bên, các loại thủ tục, nửa năm mà đã nhận được đứa trẻ thì đúng là không hợp quy tắc.

“Anh đưa cho người môi giới bao nhiêu tiền?” Phương Sơ Dương ra hiệu nói Tiểu Trần ghi lại.

“Cộng thêm khoản ứng trước thì tổng cộng là ba mươi ngàn đô.” Archi nói đầu đuôi gốc ngọn, ý thức được chuyện này trái pháp luật, có chút bối rối, “Bọn họ có hợp đồng chính quy, có tư liệu rất dày, trong phòng còn có một cái sô pha màu hồng.”

“Đậu xanh, ba mươi ngàn đô!” Tiểu Mã tính nghỉ một chút cũng theo vào góp vui, nghe nói như thế thì nhịn không được mắng thành tiếng. Dựa theo quy định, người nước ngoài muốn nhận con nuôi thì cần nộp phí thủ tục khoảng ba ngàn đô, đây là lệ phí bình thường. Cao Viễn lại đòi ba mươi ngàn, cái này còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn là buôn bán trẻ em ở trong nước.

Lợi nhuận cao như thế, cũng khó trách những người này ban ngày ban mặt đi bắt trẻ em, đúng là kiếm được quá nhiều.

Archi nghe không hiểu, hỏi Cao Vũ Sanh: “Đậu xanh nghĩa là gì?”

Cao Vũ Sanh: “…”

“Chính là fuck!” Địch Thần vịn vai Cao Vũ Sanh, nói thay cho cậu nhóc da mặt mỏng nhà mình, còn hư hỏng xoa xoa hắn, “Anh nói đúng không?”

Tai Cao Vũ Sanh lập tức đỏ lên.

Vốn câu này rất dễ hiểu, chính là một câu thô tục thôi. Nhưng từ “fuck” này còn có một nghĩa khác, cảnh này rơi vào trong con mắt thấy ai cũng gay của Archi thì lập tức biến thành một nghĩa khác.

“Không không không, tôi chỉ muốn nhận nuôi thôi, tuyệt đối không có mục đích xấu gì cả! Phần tiền nhiều thêm là bọn họ nói dùng để giải quyết chi phí nhận nuôi nhanh và trong tình trạng độc thân, thật đó, tôi thề!” Archi kích động nhảy dựng lên, liên tục giải thích, bởi vì động tác quá lớn, dư quang thấy được Tư Tư ở cửa, lập tức hết hồn.

Những người khác cũng nhìn thấy, Địch Thần đi ra mở cửa cho bé vào: “Tư Tư, sao con lại chạy đến đây?”

“Bald tiên sinh không làm chuyện xấu, đừng bắt chú ấy.” Tư Tư nước mắt lã chã nhỏ giọng nói.

Khó có được Tư Tư chịu mở miệng nói chuyện, Tiểu Mã ngồi xổm xuống nói chuyện với bé: “Làm sao con biết anh ta là người tốt? Hai người mới gặp nhau có một lần.”

“Tôi là gay mà, giống như hai người bọn họ vậy, không thể nào có uy hiếp gì với cô bé được!” Archi chỉ vào Địch Thần và Cao Vũ Sanh đang dựa vào nhau rất gần.

Phương Sơ Dương: “…”

Địch Thần: “Đậu xanh rau má, anh nhìn tôi làm gì? Tôi không phải, tôi không có!”

Tác giả: _(:з” ∠)_

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN