Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 64
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Archi thấy phản ứng của Địch Thần như thế thì cũng ngây người, ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lại: “A, tiếng Trung của tôi không tốt, ý là lấy một ví dụ thôi.”
“Chọn cái ví dụ cũng có trình độ thật.” Mặt Phương Sơ Dương lạnh băng.
“Người nước ngoài không hiểu biết đó mà, chê cười rồi, chê cười rồi.” Địch Thần khoát khoát tay cười ha hả.
“Xin lỗi, tôi không biết anh vẫn chưa come out với gia đình.” Archi quay đầu sang nói xin lỗi Địch Thần.
Địch Thần: “Anh im miệng đi!”
Đang ồn ào, cửa kính bị gõ hai cái, Tiểu Trương cầm một tờ giấy A4 ló đầu vào: “Không quấy rầy mọi người chứ?”
“Chuyện gì?” Phương Sơ Dương vỗ Địch Thần một cái, ý nói anh im lặng chút.
Đêm qua Tư Tư nói bé vốn đã ở trong cô nhi viện, khi cô nhi viện bị niêm phong sáng nay thì Tiểu Trương cũng tra tư liệu nội bộ của Cao Viễn một chút. Tư liệu mấy năm gần đây được ghi chép lại rất lộn xộn, có thể dùng từ “rối như tơ vò” để hình dung, họ tên và hồ sơ không có đánh số, ảnh chụp cũng dán lung tung.
Cũng may Tiểu Trương cơ trí, tìm được dấu vân tay của Tư Tư rồi so sánh trong kho hồ sơ của cảnh sát, cô bé này vậy mà là một trong số những đứa trẻ được giải cứu từ vụ bắt cóc chuyên nghiệp năm kia. Tên đăng ký là Vương Giai Giai, đơn vị nhận chính là viện phúc lợi Cao Viễn ở khu Nam Thành, đến giờ vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột.
“Cái này thì gay go rồi.” Địch Thần nhíu mày.
Phương Sơ Dương đang cúi đầu đọc tư liệu hết hồn, quay đầu thấy Địch Thần đang nhìn lén qua bả vai hắn, lập tức cuộn tờ A4 lại cóc lên đầu Địch Thần: “Nhìn gì hả!”
Địch Thần nghiêng đầu chính xác né được không bị hắn đánh trúng, quay đầu nhìn Archi đang ngồi trên sô pha nói chuyện trời đất với Tư Tư: “Nếu như tình huống của Tư Tư như thế, thì cho dù Archi có kết hôn cũng vẫn không thể nào nhận bé làm con nuôi được.”
Giống như những đứa trẻ trong viện mồ côi, các bé khoẻ mạnh và đáng yêu nhưng không thể nào được nhận nuôi, những đứa trẻ không tìm được cha mẹ ruột này, hơn phân nửa là bị người nhà bán đi. Cha mẹ ruột còn khoẻ mạnh, không thể xem là cô nhi, dựa theo quy định thì không thể được nhận nuôi, vẫn phải đợi cơ quan công an xác nhận.
“Con bị mẹ bán đi.” Tư Tư nhỏ giọng nói với Archi. Bởi vì Archi không muốn bỏ lỡ mất một câu nào của bé nên Cao Vũ Sanh bị bắt ở cạnh làm phiên dịch.
“Bé nói, bé bị chính mẹ mình bán đi, tôi không hiểu sai chứ?” Archi xác nhận lại một lần với Cao Vũ Sanh.
“Không sai, chuyện này đúng là có thể thật sự tồn tại. Có một số gia đình có điều kiện kinh tế không tốt, sẽ đưa con gái cho người khác hoặc là bán đi.” Cao Vũ Sanh giải thích cặn kẽ cho hắn một chút.
“Trời ạ.” Archi đau lòng nhìn về phía Tư Tư, “Con nhỏ như vậy mà đã nhớ sao?”
“Con không nhớ lắm, là nhà nhận nuôi con nói cho con biết.” Tư Tư lớn hơn Dao Dao và cô bé kia một chút, chuyện nhớ được cũng nhiều hơn, lúc nói chuyện thì vẫn luôn lén nhìn sắc mặt của người lớn. Vốn là một đôi mắt ngây thơ trong sáng, mà đã sớm học được đoán ý trong lời nói sắc mặt.
“Gia đình mua Tư Tư là để bé làm con dâu nuôi từ nhỏ.” Tiểu Trương nhỏ giọng nói lại tư liệu mình tra được.
Ở những vùng xa xôi, không chỉ có chuyện mua con tồn tại, mà còn có thể mua vợ. Nhưng mà vợ đã thành niên thì rất mắc, nên có một ít gia đình sẽ nuôi một bé gái từ nhỏ, đợi khi lớn rồi thì sẽ gả cho con trai mình làm vợ. Chuyện này rất thường gặp ở xã hội cũ, không nghĩ đến giờ mà vẫn còn có.
“Con dâu nuôi từ bé? Bây giờ đã là thời đại gì rồi.” Địch Thần vô cùng kinh ngạc, ngay cả lúc nhỏ khi anh còn ở trong làng kia thì cũng không thấy chuyện này. Thời thơ ấu như thế thì thật không xong, còn không tốt bằng anh và Thiên Tứ đi nghịch bùn trong hốc núi.
Quá khứ lang thang khốn khó khiến cho Tư Tư rất muốn có một gia đình ổn định, cho nên khi nhìn thấy Archi nguyện ý nhận bé làm con nuôi thì bé mới quý trọng như thế. Cô bé nhạy cảm như thế nên mới có thể cảm giác được thiện ý và ác ý từ sớm, phân biệt được ai đối xử tốt với bé.
“Nếu nói như thế, vậy những đứa bé bị bắt cóc rồi được cứu ra đã bị Lộ Trường Hoa bán đi hết?” Địch Thần bỗng nhiên nghĩ đến.
“Chuyện này còn phải đợi xác nhận lại, nhưng có lẽ là như thế.” Tiểu Trương nhìn sắc mặt xanh mét của Phương Sơ Dương, “Em tra được, trong năm năm trở lại đây, số đứa trẻ có tình trạng giống thế tổng cộng có tám đứa, trong tài liệu thì ghi là các bé đã được gửi nuôi hết, tình huống thật thì không rõ lắm.”
“Anh tây tội nghiệp này, đi một chuyến tay không.” Địch Thần khoác một cánh tay lên vai Phương Sơ Dương, đồng tình nhìn Archi phía xa.
Phương Sơ Dương lấy vai ra, để cho Địch Thần một khoảng không.
“Đội phó, vậy có phải nên đưa bé về viện phúc lợi trước hay không?” Tiểu Trương đề nghị, đứa trẻ nhỏ như thế mà vẫn luôn ở trong cục công an thì cũng không thích hợp. Nếu như bản thân Tư Tư vốn thuộc về viện phúc lợi thì chỉ có thể mang bé về đó.
“Không vội, sẽ có người quay về viện phúc lợi, lúc đó thì để bọn họ dắt bé về.” Phương Sơ Dương đưa tư liệu của Tư Tư lại cho Tiểu Trương, kéo Địch Thần vào trong phòng, “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Anh không phải gay, đó là Thiên Tứ nói giỡn đùa tên tây kia thôi, ai biết anh ta lại nghĩ là thật.” Địch Thần nhanh chóng giải thích.
“Ai thèm hỏi anh cái đó!” Phương Sơ Dương vốn có quyết tâm nói chuyện đàng hoàng, mới vừa mở miệng đã bị Địch Thần chọc tức, “Tôi muốn hỏi anh, cái quyển có tam giác đen lần trước là ai đưa cho anh?”
Địch Thần dừng một chút, thu lại không đứng đắn trên mặt: “Là một thiếu niên bị câm trên mặt có sẹo bỏng. Mấy người đã bắt nhiều người như thế thì có cái gì không hỏi được đâu, không cần quấy rối đứa bé kia.”
Cho dù cao tầng của cô nhi viện có vào tù thì cô nhi viện vẫn còn đó. Sau này thiếu niên vẫn còn cần sống ở đó, bị người biết được là cậu làm lộ chuyện thì không tốt. Huống chi, đến giờ vẫn còn chưa bắt được Lộ Trường Hoa.
“Tôi có chừng mực.” Phương Sơ Dương khoát khoát tay, ý bảo anh có thể lui xuống.
“Chú gọi anh vào chỉ để hỏi câu này thôi á?” Địch Thần cực kỳ khó chịu, níu sau cổ Phương Sơ Dương không cho hắn đi, “Anh cũng có một câu hỏi.”
Phương Sơ Dương phủi cái móng vuốt kia ra, ý bảo anh có thể nói.
“Đêm qua anh bận rộn đến hơn nửa đêm với chú, có tiền tăng ca cho anh không?”
“Không có.” Chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.
“Oa, tốt xấu gì cũng phải cho người thấy việc nghĩa hăng hái làm tiền thưởng chứ?” Địch Thần không chịu, anh đã phí sức lao động cả đêm, còn khiến cho cố chủ chân chính bị tập kích, cứ thế mà làm không công.
“Anh thấy siêu nhân lãnh lương bao giờ chưa?” Phương Sơ Dương vỗ vai anh, ở dưới tình huống đặc biệt thì lựa chọn thừa nhận anh em mình chính là siêu nhân.
Hai người đẩy đẩy kéo kéo đi ra ngoài, nghe được có tiếng xe dừng ở trong sân. Đồng nghiệp phụ trách đến cô nhi viện đưa những đứa trẻ lớn hơn đã về, mang theo năm đứa trẻ tàn tật đi vào, trong đó cũng có thiếu niên bị câm kia. Phương Sơ Dương ra hiệu nói Tiểu Trương sắp xếp một chút, chia số thứ tự cho từng thiếu niên rồi đưa từng người vào phòng hỏi để trả lời vấn đề.
“Đội phó, đứa trẻ tên là Tiểu Tùng bị câm, tụi em không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.” Vẻ mặt Tiểu Trương đau khổ nói.
Phương Sơ Dương nhìn về phía mấy người rảnh rỗi chỗ sô pha: “Trong mấy người có ai hiểu ngôn ngữ ký hiệu không?”
Mọi người nhất trí nhìn về phía Cao Vũ Sanh, đang mong đợi Cao tổng vạn năng có thể móc ra một phần mềm phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu gì gì đó. Cao Vũ Sanh chẳng hiểu ra sao, Địch Thần ngăn lại đường nhìn của những người có suy nghĩ kỳ lạ này: “Nhìn em ấy làm gì, em ấy cũng đâu phải là Đô-rê-mon, mấy người phải nhìn tôi mới đúng.”
“Anh biết?” Phương Sơ Dương nghiêng qua liếc anh.
“Cũng không tệ lắm.” Địch Thần bí hiểm nói.
Tiểu Trương sùng bái nhìn về phía Địch Thần: “Anh Thần, đúng là thâm tàng bất lộ nha.”
Địch Thần cười giễu, theo bọn Phương Sơ Dương vào phòng hỏi: “Chút tài mọn lăn lộn giang hồ mà thôi, đáng được mọi người kinh ngạc chút.”
Thiếu niên câm tên là Tiểu Tùng được sắp ngồi trong phòng thứ nhất. Lưng thẳng đờ ngồi phía sau bàn gỗ nhỏ, rũ mắt nhìn đường vân trên bàn, không lên tiếng cũng không động đậy.
“Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi em mấy vấn đề thôi, chắc chắn sẽ bảo mật, sẽ không để cho người khác biết được em đã nói gì.” Tiểu Trương có tính tình tốt phụ trách hỏi để tránh sẽ doạ đến cậu bé, Phương Sơ Dương khoanh tay đứng một bên đợi xem Địch Thần biểu diễn.
Thiếu niên gật đầu, khoa tay múa chân ra dấu mấy cái.
Hai cảnh sát nhìn về phía Địch Thần.
Vẻ mặt Địch Thần bình tĩnh đi đến trước bàn, cho cậu một tờ giấy và một cây bút: “Biết viết chữ chứ? Vậy viết xuống đi, các ca ca không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.”
Thiếu niên câm lại gật đầu, nhận giấy bút bắt đầu viết.
Tiểu Trương: “…”
Phương Sơ Dương: “…”
Phương Sơ Dương xông tới muốn đánh Địch Thần, bị Tiểu Trương kéo lại: “Đội phó đội phó, bình tĩnh chút, làm như thế sẽ doạ đến mấy cậu bé ở ngoài.”
Bên ngoài còn có bốn thiếu niên đang chờ, lúc này mà để cho “Người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu” đi ra ngoài thì không thích hợp lắm, làm thế sẽ có vẻ cảnh sát bọn họ không nghiêm cẩn. Phương Sơ Dương chỉ có thể hung hăng lườm Địch Thần mấy cái, nói anh đứng một bên.
Có mấy vấn đề đã được người hiềm nghi phạm tội là chị Hà khai ta, cơ bản thì không khác lắm với những gì Tiểu Tùng đã viết. Cô nhi viện này vốn rất bình thường, chuyện người nước ngoài đến nhận con nuôi đã sớm có, lúc lão viện trưởng còn thì vẫn luôn xử lý dựa theo pháp luật. Mãi đến lúc Lộ Trường Hoa nhận thì mới có thay đổi.
Lúc đầu muốn đưa đứa trẻ đáng thương Tư Tư cho người nước ngoài nuôi. Đến lúc bị bắt cóc về thì lại không phù hợp với điều kiện nhận nuôi, chỉ có thể ngây ngốc lớn lên trong cô nhi viện. Giống như ở viện phúc lợi khu trung tâm, hoặc là khóc lóc cả ngày, hoặc là ngơ ngác nhìn trời, không có được tư cách được gia đình khác nhận nuôi nữa. Lộ Trường Hoa nghĩ ra biện pháp khác, chính là mượn lớp vỏ những đứa bé tàn tật khác để tiến hành.
“Cho nên bảng thông tin ở ngoài cửa cũng là giả à?” Địch Thần nhịn không được xen miệng vào.
Hèn chi trên bảng thông tin chỉ có những đứa trẻ tàn tật hoặc là bị bệnh nặng. Đây là mượn thân phận của những đứa bé tàn tật để làm thủ tục, lúc sau thì đổi trắng thay đen.
Thiếu niên câm gật đầu, tiếp tục viết trên giấy.
[Bởi vì thủ tục không dễ làm nên thu phí khá cao.]
Chuyện tiếp theo thì không cần hỏi cũng có thể đoán được. Bởi vì thu phí cao nên ban đầu cũng không dễ tìm người nhận nuôi những đứa bé này, rồi một ngày nào đó viện trưởng Lộ bỗng nhiên phúc chí tâm linh (1). Dù sao cũng đã vi phạm luật rồi, vậy thì cứ dứt khoát giao dịch với người nước ngoài cũng không đủ điều kiện giống thế đi, như thế thì đối phương cũng nguyện ý trả nhiều tiền hơn.
(1) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hay khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Tư duy linh hoạt mới là nhân tố quyết định để phát tài, một khi đã mở rộng điều kiện cho người nhận nuôi thì những đứa trẻ bỗng nhiên trở thành cung không đủ cầu, giá tiền cũng càng ngày càng cao. Nhưng số trẻ em khoẻ mạnh bình thường thì vốn đã ít, những đứa bị bắt cóc cứu về không phải năm nào cũng có, nhóm cao tầng bị tiền tài làm mờ mắt, liền bước lên con đường mua bán trẻ em.
“Cậu có biết một năm bọn họ bắt cóc bán bao nhiêu đứa không?” Phương Sơ Dương cầm bản khai của chị Hà và mấy người kia. Tất cả đều bị tách ra để thẩm vấn, có người nói chỉ có lần này, có người lại nói một năm một đứa, lời khai không thống nhất. Nhưng dựa theo tần suất gây án ba lần trong vòng một tháng, thì cảnh sát không thể tin rằng một năm bọn họ chỉ bắt cóc một đứa.
[Chuyện làm ăn buôn bán trẻ em thì cũng chỉ làm một hai lần một năm thôi, không dám làm nhiều.]
“Không thể nào.” Phương Sơ Dương cau mày.
“Sao lại không thể nào được, không phải còn có một số đứa bé bị tàn tật nhẹ được cảnh sát mấy người cứu ra rồi đưa đến đó sao. Chỉ cần bọn họ mở rộng điều kiện bán cho những người không có thủ tục đầy đủ như Archi, thì cũng có thể bán được giá cao.” Địch Thần phân tích cho hắn.
Thiếu niên câm gật đầu, chần chờ một chút lại viết tiếp.
[Năm nay không giống, có một phú thương nước ngoài một lần liền muốn mua mười đứa bé, còn phải là những bé gái xinh đẹp. Mỗi đứa năm mươi ngàn đô.]
“Sí ——” Tiểu Trương hít vào một hơi khí lạnh, “Mười đứa bé, năm mươi ngàn đô!”
Archi xem tiền như rác rõ ràng là bị người môi giới lừa một cú, cuối cùng định giá là ba mươi ngàn đô. Nhưng người này đưa thẳng năm mươi ngàn, thảo nào khiến cho bọn họ điên lên, bắt đầu liều mạng lừa bán trẻ em.
“Cậu chỉ biết những chuyện này thôi à?” Phương Sơ Dương nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên câm im lặng một lát, từ từ gật đầu.
“Tam giác đó là cậu vẽ à?” Giọng nói của Phương Sơ Dương càng thấp hơn, thậm chí ngay cả Tiểu Trương cách có vài bước cũng nghe không rõ. Hắn muốn biết, đây có phải là lần đầu tiên cậu bé này cầu cứu không, vậy nếu như là lần đầu tiên thì sao lại chọn Địch Thần. Ngày nào cũng bị anh em không đầu óc bại lộ năng lực tùm lum nhà mình xoắn nát tâm.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thần, Địch Thần không nghe được hai người bọn họ nói gì: “Sao thế?”
[Là em.]
“Là lần đầu tiên xin giúp đỡ à?”
[Lần đầu tiên.]
“Sao lúc trước vẫn luôn im lặng?”
Thiếu niên câm hít sâu một hơi, viết một đoạn dài trên giấy.
[Lộ Trường Hoa nói, những đứa trẻ này sống ở trong nước thì cũng không tốt, bây giờ tình trạng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng như vậy, những cô bé này rất khó khăn. Không bằng đưa ra nước ngoài, những đứa bé được người nước ngoài nhận nuôi thì sống rất tốt. Hơn nữa, số tiền kiếm được này còn có thể nuôi sống được nhiều đứa trẻ tàn tật hơn, như thế rất tốt.]
Từ lúc cậu có ký ức thì đã bắt đầu sống ở cô nhi viện Cao Viễn, lúc được Lộ Trường Hoa nhận nuôi thì tuổi cũng không lớn, quanh năm bị tẩy não như thế thì tự nhiên cũng tin theo.
“Cuộc sống trong cô nhi viện rất khó khăn, đối với cậu bé mà nói thì “Cuộc sống thật tốt” mới là điều quan trọng nhất, cũng không thể hiểu được hành vi quấy khóc đòi tìm mẹ.” Địch Thần nhẹ giọng nói.
Năm đó, khi anh vừa nhìn thấy Thiên Tứ thì cũng không hiểu em ấy nói “Muốn mẹ” là có ý gì, nhưng anh có thể cảm nhận được sinh vật nhỏ bé kia rất khổ sở, muốn an ủi em ấy. Mãi đến khi anh với Tiểu Thiên Tứ xa nhau thì mới hiểu được loại tâm tình này, rời xa người thân yêu nhất cũng giống như mất đi liên kết với toàn bộ thế giới này vậy.
“Vậy sao em ý thức được chuyện này có vấn đề?” Tiểu Trương vô cùng tò mò. Từ nhỏ đã được tẩy não loại suy nghĩ này, thế thì rất khó để có thể hiểu được bản chất của vấn đề.
[Bởi vì Tiểu Yến.]
Tiểu Yến cũng giống Tư Tư, là một cô bé bị bắt cóc được cứu ra, bình thường thì những đứa bé này vẫn sinh hoạt chung với nhóm thiếu niên câm. Chỉ có lúc sắp bị đưa đi thì mới phải trốn trong phòng tắm kia một khoảng thời gian, làm bộ như được gia đình nuôi giùm dắt đi.
“Anh Tiểu Tùng, cha Lộ nói là đã tìm được người nhận nuôi em rồi, em sẽ có một gia đình.” Tiểu Yến mặc món quà được người nhận nuôi tương lai gửi đến, đó là một chiếc váy màu xanh biếc, hạnh phúc giống như một con chim én mới ra khỏi tổ.
Thiếu niên hỏi là nước nào.
Tiểu Yến cũng không biết: “Đợi em đến nhà mới rồi sẽ gọi điện cho anh.”
Thiếu niên câm tìm một tờ giấy ra, viết một địa chỉ email trên đó: “Có thể gửi email cho anh.”
“Anh lên mạng được à?” Tiểu Yến nhận tờ giấy, vô cùng kinh ngạc. Toàn bộ cô nhi viện, chỉ có máy vi tính kia phòng làm việc của viện trưởng là có thể lên mạng, bình thường cũng không được vào, Tiểu Tùng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng vào đó.
Thiếu niên cười cười, làm một động tác ý nói đừng lên tiếng, ý nói là mình lén chơi, đừng cho viện trưởng biết.
“Anh Tiểu Tùng, đợi em có tiền rồi sẽ chữa vết sẹo trên mặt cho anh. Anh Tiểu Tùng của chúng ta là anh trai đẹp trai nhất, làm minh tinh cũng được.” Tiểu Yến cất tờ giấy có viết địa chỉ email trên đó đi, kéo tay của thiếu niên câm thoả sức tưởng tượng về tương lại.
Căn nhà ở nước ngoài chắc chắn sẽ là một căn nhà lớn có sân vườn đẹp đẽ, chắc là cha mẹ cũng có hơi mập, cười híp mắt, nói tiếng nước ngoài bé nghe không hiểu nhưng rất dịu dàng. Có thể được đi học ở một trường học tốt, học đại học xong thì sẽ đi làm ở một thành phố phồn hoa, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Sau đó thì có thể đón anh Tiểu Tùng qua đó, nói không chừng ở đó còn có thể trị được cổ họng của anh ấy, đến lúc đó có thể làm một diễn viên nổi tiếng rồi.
Tưởng tượng tung bay không có giới hạn, khiến cho khoé miệng của hai đứa trẻ một hồi lâu cũng không kéo xuống được.
Nhưng mà, tất cả tốt đẹp ấy cũng chỉ là mơ, nó đã bị email của tháng trước đập nát.
[Tiểu Yến kết hôn rồi, gả cho người nhận nuôi em ấy. Ở nước đó, con gái chín tuổi là có thể kết hôn, em ấy trở thành người vợ thứ tư của người “cha nuôi” kia.] Thiếu niên câm viết đoạn này xuống, từng nét cứng cáp, đến chữ cuối cùng thì cũng đâm lủng tờ giấy.
“Con mẹ nó!” Địch Thần chửi thẳng, xoay người nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng tra hỏi, một cước đá lên hàng rào sắt, khiến cho Tiểu Mã đang đi vào xem thế nào hoảng sợ.
“Anh Thần làm sao thế?”
“Tiểu Mã, giam anh chung với bọn họ, nhanh lên một chút. Anh Thần muốn dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ.” Địch Thần cắn răng, nhìn chằm chằm mấy tên khốn đang run lẩy bẩy kia.
Phương Sơ Dương thì vẫn còn khá kiềm chế, chỉ là yên lặng đi ra ngoài phòng hỏi, chống trên bàn làm việc của mình im lặng một lát, sau đó nện một quyền lên bàn.
“Đội phó…” Trần Chiếu Huy đang sửa tư liệu cạnh đó lo lắng nhìn hắn.
Phương Sơ Dương thở hổn hển, hét lớn một tiếng với Địch Thần đang tranh cãi ầm ĩ bên đó: “Địch Thần, quay về cho tôi!”
“Ồn ào cái gì thế?” Đội trưởng Phạm phong trần mệt mỏi trở về từ bên ngoài, liền thấy trong đội hình cảnh đang ồn ào giống như là một cái chợ.
“Bắt được người chưa?” Phương Sơ Dương bước nhanh đi tới hỏi.
Người có thể bắt được ở cô nhi viện thì cũng bắt rồi, nhưng tối qua viện trưởng Lộ Trường Hoa không ở trong cô nhi viện. Sáng sớm nay đội trưởng Phạm liền dẫn người đi tìm, bây giờ mới vừa về.
Đội trưởng Phạm cầm bình tráng men lên rót miếng nước lạnh, mệt mỏi lắc đầu: “Đã tìm hết tất cả bất động sản đứng tên ông ta, cũng đã tra ghi chép ra vào khách sạn mà vẫn chưa tìm được.”
Phương Sơ Dương không ngạc nhiên chút nào, trên mặt tràn đầy mỉa mai: “Đương nhiên là đội trưởng không tìm được rồi.”
“Cái gì gọi là đương nhiên không tìm được? Phương Sơ Dương, cậu nói rõ ràng cho tôi.” Bị Phương Sơ Dương châm chọc mấy lượt như thế, đội trưởng Phạm cũng nổi khùng lên.
“Nơi này có người mật báo, vậy có thể bắt được Lộ Trường Hoa mới là có quỷ! Ông có biết đó là loại ác ma gì không, để cho ông ta chạy mất, lương tâm ông không cắn rứt à?” Phương Sơ Dương đoạt lấy tư liệu bất động sản trong tay cảnh sát trẻ bên cạnh, đập kêu vang, “Một căn nhà kiểu nước ngoài, một biệt thự, những thứ này là dùng máu thịt của mấy bé gái để đổi đó!”
“Tôi biết cậu đang rối, nhưng cậu rống gì mà rống tôi!” Đội trưởng Phạm đặt bình tráng men cái “cạch” lên bàn.
“Tôi đâu có chĩa mũi nhọn vào đội trưởng, con mẹ nó đối tượng của tôi là tên nội gián!” Phương Sơ Dương ném mạnh xấp tư liệu xuống đất, không chút sợ hãi trừng lại.
Tiểu Mã không biết làm sao đành kéo Địch Thần, bị Địch Thần ghét bỏ đẩy ra. Một tay Địch Thần chống bàn đi qua, giơ tay lên muốn khuyên can, không ngờ Trần Chiếu Huy bên kia bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên.
Chàng trai đen thui da dày cao 1m8 cứ như thế gào khóc ở trong phòng làm việc, khóc đến độ đội trưởng Phạm và Phương Sơ Dương cũng ngu người.
Địch Thần chép miệng một cái: “Nhìn coi, làm cho cậu nhóc sợ rồi kìa.”
Trần Chiếu Huy khóc đi tới, lấy thẻ chứng nhận cảnh sát và còng tay ra, đặt trên bàn trước mặt hai đội trưởng.
/Hết chương 64/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!