Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 70


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cao Vũ Sanh nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi ở xa xa, thật không ngoài ý muốn lắm. Chỗ như câu lạc bộ cưỡi ngựa này, đúng thật là chỗ mà tên chơi bời lêu lổng như Cao Mục Địch thích tới.

“Vậy sao anh không đi chào hỏi?”

Nói như thế nào đi nữa thì bây giờ Cao Mục Địch cũng là khách hàng của Công ty Đầu tư Cá Mặn. Tuy là chút tiền vặt này cũng chẳng thấm thía vào đâu, nhưng khi mở rộng cửa để buôn bán thì hoá đơn nhỏ cũng là khách.

“Đã có quản lý khách hàng ở cùng rồi.” Quý Tiện Ngư chẳng để ý lắm nói.

Người quản lý khách hàng chuyên phụ trách kéo những thiếu gia đến đầu tư thì thường sẽ đi chơi với bọn họ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Vậy thì những thiếu gia đến đây chơi cũng có quan hệ giới thiệu với người quản lý khách hàng của Cá Mặn. Nhìn con ngựa trắng có phong cách lắm trò này của Quý Tiện Ngư là biết, người này có quan hệ tương đối tốt với câu lạc bộ. Đi chơi với khách hàng lại tiện thể kiếm việc làm ăn cho bạn bè, vẹn toàn đôi bên, ai cũng có lợi.

Trường đua ngựa ở đây được thiết kế rất rộng, khu nghỉ ngơi cũng có phong cách giống thế. Phòng thuỷ tinh rất cao, có thể quan sát ra bên ngoài giống như câu lạc bộ đua xe. Bên trong cũng thoáng đãng, được đặt mấy khu sô pha, không ai phiền đến ai.

Người pha rượu ở quầy bar yên lặng pha chế đồ uống có cồn, ngoại trừ tiếng va chạm của mấy ly thuỷ tinh, thì cũng chỉ có tiếng cười đùa liên tục không dứt ở một góc phía Đông.

Chỗ đó có một vài người trẻ tuổi mặc đồ hợp mốt, nam nữ có đủ. Có vài người mới từ trường đua ngựa quay về nhưng chưa thay đồ, xúm lại hỉ hả, khoác lác về tư thế oai hùng lúc cưỡi ngựa của mình.

“Ây, ai thế? Đang cưỡi ngựa đọ kiếm kìa!” Cậu trai trẻ tuổi đang hút thuốc bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lên, chỉ hướng trường đua ngựa cách đó không xa hô lên, khiến cho một đám người cũng quay qua nhìn.

Xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt thì có thể thấy được toàn bộ tình hình ở trong trường đua ngựa. Có một người đàn ông mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, một tay cầm dây cương, một tay cầm kiếm kỵ sĩ, đang phi băng băng trên đường chạy ngắn hai bên song song như trong đấu trường cổ đại.

Đường chạy này được hàng rào phân làm hai, bình thường khi kỵ sĩ Châu Âu quyết đấu thì hay dùng loại đường chạy ngắn như thế này. Hàng rào nằm giữa của đường chạy mô phỏng theo kiểu phục cổ có một bia ngắm, dùng cho một người luyện tập. Người đàn ông cưỡi ngựa ngược gió chạy đến, tuấn mã cất vó càng chạy càng nhanh, cơ thể cũng xóc nảy theo ngựa, nhưng bàn tay cầm kiếm vẫn luôn giữ nó nằm song song với mặt đất. Lúc đến gần bia ngắm thì chợt ra tay, kiếm kỵ sĩ màu bạc dài nhỏ đâm trúng hồng tâm không lệch đi chút nào.

Đây là bia ngắm chứ không phải là người sống, khi kiếm hẹp dài đâm thủng qua thì sẽ mắc vào đó, lúc kỵ sĩ đâm trúng thì sẽ đánh mất kiếm, người cưỡi ngựa chạy thẳng đến cuối cùng rồi sẽ vòng lại. Lúc mọi người cho là anh ta sẽ thong thả đến rút kiếm ra, thì người này lại tăng tốc lần thứ hai, cúi người xông thẳng đến dễ dàng rút kiếm ra khỏi, sau đó thì thu kiếm vào vỏ trên không trung.

“Hay!” Có không ít người dừng ở trường đua ngựa xem, lúc nhìn thấy như thế thì tiếng hoan hô lập tức tràn ra, ngay cả mấy người thanh niên ngồi trong phòng nghỉ cũng không nhịn được trầm trồ khen ngợi.

“Đẹp trai quá à!” Có cô gái đứng lên muốn đi ra ngoài nhìn, mấy người khác cũng rục rịch theo.

“Tôi nói này Địch Tử, đó không phải là anh của cậu à?” Người hút thuốc lá vỗ vỗ cậu trai trẻ tuổi ngồi giữa khu sô pha, ý nói hắn mau nhìn người cưỡi ngựa kia.

Cao Mục Địch cau mày nhìn sang, đúng là cái bản mặt khiến người chán ghét kia của Cao Vũ Sanh, nhịn không được phun nước bọt một cái: “Thật đúng là mẹ nó xui xẻo, đi cưỡi ngựa thôi mà cũng gặp phải anh ta.”

Mấy ngày hôm trước hắn thuê người đến ăn cắp bản kế hoạch của Cao Vũ Sanh, không nói đến đồ còn chưa trộm được, lại còn bị Cao Vũ Sanh nắm thóp. Hôm sau Cao Vũ Sanh liền gửi hình chụp màn hình ghi chép chuyển khoản của hắn cho tên trộm đồ, cái gì cũng không nói, nhưng có ý cảnh cáo mười phần.

Chứng cứ nằm trong tay Cao Vũ Sanh, lúc nào hắn cũng có thể đi cáo trạng với cha. Nếu muốn chơi ác hơn, đợi đến lúc thuyết trình về bản kế hoạch thì sẽ lấy ra trước mặt mọi người. Đến lúc đó nếu như bản kế hoạch của Cao Mục Địch làm tốt hơn, thì mấy chú bác sẽ nghi ngờ đó là trộm từ chỗ của Cao Vũ Sanh.

Bên cha vẫn không có động tĩnh gì, nói rõ là người kia còn chưa đi cáo trạng, nhưng kết quả chỉ biết lại càng tệ hơn. Trong lòng Cao Mục Địch thấp thỏm nên muốn đi chơi cưỡi ngựa để cho khuây khoả, kết quả lại gặp được người không muốn thấy. Mãnh thú táo bạo gần như muốn chui ra từ cơ thể, muốn chạy thẳng đến trường đua ngựa đánh cho Cao Vũ Sanh một trận.

Địch Thần ngồi trên hàng rào gỗ có con ngựa đang buộc ở bên cạnh, nhìn không chớp mắt. Từ xưa đến giờ anh chưa từng thấy biểu diễn như thế bao giờ, kỹ thuật cưỡi ngựa phục cổ tỉ mỉ chuẩn xác, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiêu sái, mỗi một động tác đều tràn đầy hơi thở hormone đàn ông, vừa huyền bí ưu nhã lại vừa mê người.

Tuấn mã thong thả bước tới, khi đến trước mặt anh thì bỗng nhiên làm dressage (1) một nửa. Móng trước mềm mại bỗng nhiên dừng giữa không trung, thụt vào sau đó lại đưa ra trước, hướng ngang qua bên phải, rồi lại quay về vị trí cũ, sau đó từ từ cúi đầu. Người ngồi trên lưng ngựa giơ tay lên, theo động tác của ngựa mà làm một lễ nghi thân sĩ tiêu chuẩn.

(1) Dressage là một kiểu huấn luyện cho ngựa giơ chân. Cái này cũng nằm trong một trong những môn thi đấu cưỡi ngựa.

Nếu như Cao Vũ Sanh mặc một cái áo sơ mi có tay phồng thì chắc chắn sẽ bị người ta nhận lầm thành vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích, nho nhã lễ độ tuấn mỹ vô song. Địch Thần nhìn ngây người, nhịn không được giơ điện thoại lên chụp một tấm.

“Đẹp mắt chứ?” Cao Vũ Sanh ngồi trên lưng ngựa, hai mắt sáng rực nhìn Địch Thần, nếu như phía sau có một cái đuôi, thì chắc chắn nó đang run nhè nhẹ hồi hộp đợi chờ khen ngợi.

“Đẹp trai ngây ngất luôn!” Địch Thần không tiếc khen ngợi thật máu, “Nói thật nha, nếu anh mà là con gái thì lúc này liền nằm trên đất, không đi ký giấy kết hôn thì anh sẽ không đứng dậy.”

Kiểu khen ngợi trắng trợn như thế này khiến cho Cao Vũ Sanh ngây ngẩn một chút, sau đó lập tức vui vẻ lên dùng mắt thường có thể thấy được, đuôi to không tồn tại phía sau lắc như cánh quạt kêu “vèo vèo.”

“Ôi trời ạ, vậy mà cậu biết làm cái này sao, làm khó lắm đó!” Quý Tiện Ngư đã cưỡi ngựa chạy tới, hoa chân múa tay vui sướng kêu loạn, kéo Cao Vũ Sanh muốn hắn đọ tài với mình, “Chúng ta mặc đồ bảo vệ rồi rồi quyết đấu một trận đi! Có ít người biết làm cái này lắm, con mẹ nó, đã lâu lắm rồi tôi chưa chơi cái này với ai cả, tới tới tới, phải chơi một trận.”

Cao Vũ Sanh không động đậy, chỉ nhìn Địch Thần.

“Đi chơi đi, không cần để ý đến anh.” Địch Thần khoát khoát tay, ý nói bạn nhỏ nhà mình cứ đi chơi với bạn nhỏ khác đi, đừng nên dính ca ca quá.

“Vô duyên vô cớ quyết đấu cái gì, phải có giải thưởng gì chứ.” Cao Vũ Sanh chỉ muốn chơi với ca ca, ruổi ngựa từ từ xoay người.

“Đương nhiên rồi, nói đi, cậu muốn cá cái gì?” Quý Tiện Ngư hăng hái bừng bừng xích gần lại, con ngựa màu trắng được thắt bím cọ cọ đầu với con ngựa màu đen của Cao Vũ Sanh.

“Nếu như tôi thắng thì để cho người quản lý khách hàng của anh làm thay tôi một chuyện.” Cao Vũ Sanh hơi chuyển động tròng mắt, dùng dư quang liếc về phía khu nghỉ ngơi sau lưng.

Quý Tiện Ngư nhếch môi khẽ cười: “Không thành vấn đề. Nếu như tôi thắng thì phải cho tôi một chỗ trong hạng mục mới của Cửu Dật?”

“Cửu Dật không do tôi quản.” Cao Vũ Sanh quay đầu ngựa lại, từ từ đi về phía phòng thay đồ.

Quý Tiện Ngư đuổi theo chạy song song với hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được cười nói: “Không phải hai ngày nữa thì sẽ do cậu quản à?”

Quý Tiện Ngư cũng có nghe thoáng qua về cái mà anh em nhà họ Cao đang tranh nhau gần đây. Cha già nhà họ Cao để cho mấy đứa con làm một bản báo cáo kế hoạch, chính là muốn giao hạng mục mới cho người thích hợp để đi làm lấy kinh nghiệm, để cho hội đồng quản trị có thể thấy được năng lực của người thừa kế. Chuyện này còn quan trọng hơn buổi họp báo ra mắt xe thể thao rách nát kia nhiều.

Cao Vũ Sanh lộ ra một nụ cười làm ăn: “Quý tổng thật sự có lòng tin vào tôi quá.” Cao Mục Địch đúng là cái loại miệng rộng không sợ hậu quả, cái gì cũng có thể kể ra được.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Địch Thần, Địch Thần đang giục ngựa từ từ theo sau cách vài bước, thực hiện chức trách của cận vệ.

“Cao tổng cũng đã công thành danh toại, nếu bị thua chuyện này thì không thể nào nói nổi.” Quý Tiện Ngư nói mà còn có ý khác.

Cao Vũ Sanh liếc nhìn hắn một cái: “Quý tổng cứ thắng trước rồi hẵng nói.”

Quyết chiến người thật thì cần phải thay đồ, mặc đồ bảo hộ vào. Đương nhiên là kiếm cũng không thể dùng kiếm thật, nhân viên công tác cầm hai thanh kiếm nhựa tới. Bên trong kiếm có thuốc màu đặc biệt, khi va chạm vào đồ bảo hộ thì sẽ có màu xanh dính lên, ý là đã bị đánh trúng.

Địch Thần theo vào phòng thay quần áo, kiểm tra đồ bảo hộ và mũ bảo hộ. Đồ bảo hộ này làm khá đơn giản, chỉ có thể bảo vệ được cơ thể và các đốt ngón tay, cánh tay và cổ thì cũng chỉ quấn một vòng vải màu trắng.

“Chỗ cổ không cần gì bảo vệ à?” Địch Thần sờ sờ lớp vải mỏng kia, không yên tâm lắm.

“Không sao, khi kiếm này của chúng tôi đâm vào người thì sẽ mềm hơn, có một tầng vải là sẽ không có chuyện gì.” Nhân viên công tác quấn vải tự mình biểu diễn một chút, làm ra một cái động tác rút kiếm tự vẫn. Kiếm nhựa đụng đến cổ thì lập tức cong lại, bắn ra chất lỏng màu xanh tung toé, ý nói người này chết rất thảm.

“Được rồi, cái này nhìn gớm quá.” Địch Thần dùng ngón tay chấm vào chất lỏng màu xanh một cái, “Y như giết một con châu chấu vậy.”

Nhân viên công tác châu chấu: “…”

Cao Vũ Sanh mím môi cười, cúi đầu để cho Địch Thần giúp hắn đội mũ kỵ sĩ vào. Cái mũ sắt này là mặt nạ bảo vệ, để ngừa bị kiếm đâm trúng mặt. Mặt nạ bảo hộ bằng sắt đóng kêu cái “tạch,” tổng tài trẻ tuổi biến thành kỵ sĩ trẻ tuổi phong sương trong nháy mắt. Kỵ sĩ kéo một tay Địch Thần, cúi đầu đưa mu bàn tay áp lên mặt nạ bảo hộ, làm một lễ nghi không tiêu chuẩn lắm của kỵ sĩ.

Quý Tiện Ngư thay quần áo xong đi tới nhìn thấy một màn này, nhấc mặt nạ bảo hộ lên cười hắc hắc: “Ai nha, đáng lẽ lúc nãy nên cá cái khác. Để cho vệ sĩ Địch làm công chúa, hai chúng ta chiến đấu để cướp công chúa, thế mới kích thích.”

Cao Vũ Sanh trừng hắn cách mặt nạ bảo hộ, không vui vẻ lắm.

Địch Thần cũng không tức giận, tay trái nắm tay phải phát ra tiếng kêu “rắc rắc” thanh thuý: “Cũng được, thắng thì sẽ được công chúa yêu dấu ôm một cái, thua thì được công chúa đấm cho không trượt phát nào, thấy sao?”

“Nghe qua bộ đau lắm đấy.” Quý Tiện Ngư tự giác lui về sau một bước, “Ha ha, thôi cứ quên đi.”

Cao Vũ Sanh cười không phát ra tiếng, buông tay của Địch Thần ra, bước ra ngoài leo lên ngựa.

Hai kỵ sĩ mỗi người cầm một thanh kiếm có chuôi màu xanh, đứng ở hai đầu đường chạy, ở giữa có một hàng rào. Bia ngắm trên hàng rào đã được nhân viên công tác tháo xuống, dọn đẹp tất cả những tạp vật sẽ gây ảnh hưởng đến trận đấu.

Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của câu lạc bộ đứng bên ngoài rào chắn, giơ camera lên để chuẩn bị chụp. Đây chính là tư liệu sống rất khó có được, nhất định phải chụp hết.

Địch Thần thì đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, từ từ hít ô-xy.

“Lại bắt đầu rồi! Ha ha, bây giờ là chơi thật đó! Địch Tử, không phải anh cậu là một người cuồng công tác à, sao nhìn qua còn chơi giỏi hơn cậu thế?” Nhóm hồ bằng cẩu hữu xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Mẹ nó, bị bệnh à, mặc y như cái xác ướp.” Mặt Cao Mục Địch đen lại, bưng ly lên cốc-tai mới vừa pha xong uống một hớp lớn.

“A, chạy rồi, chạy rồi!” Mấy cô gái đứng cạnh tường thuỷ tình, kích động không thôi mà kêu la.

Tuy là có đeo mặt nạ bảo hộ nhưng vẫn dễ phân biệt được ai ra ai. Cao Vũ Sanh cưỡi ngựa đen, Quý Tiện Ngư cưỡi ngựa trắng. Hai con ngựa cũng được đeo mặt nạ bảo hộ, để tránh cho bị kiếm đâm trúng sẽ làm bị thương hai cái mặt ngựa đẹp trai.

Chỗ này không có tiếng còi bắt đầu, hai người chỉ chăm chú nhìn đối phương, gần như là phóng đi cùng lúc. Tuấn mã cất vó, vó ngựa phóng điên cuồng. Thật ra, nếu là quyết đấu trên lưng ngựa chân chính như trong cổ đại, thì vật kỵ sĩ cầm trong tay là cây giáo hung ác. Nhưng mà đây cũng chỉ là trò chơi cho những trung nhị (2) đã lớn, nên cũng chẳng chú ý đến thế.

(2) Trung nhị: thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.

Tay cầm kiếm dài của Cao Vũ Sanh rũ xuống bên người. Con ngựa gần như là dựa sát vào hàng rào để chạy, tiếng gió gào thét bên tai. Năm đó đi học ở nước ngoài, hắn đắc tội với đại ca xuất thân quý tộc ở trường, tên kia tuyên bố sẽ tìm người cưỡng hiếp hắn. Khi đó Cao Vũ Sanh vẫn là vị thành niên, trực tiếp đi tìm tên người da trắng vênh váo tự đắc kia: “Nếu như anh là quý tộc thật sự thì hãy dùng cách quyết đấu để giải quyết chuyện này.”

Trong vòng vài giây đồng hồ, hai người đã cực kỳ gần nhau. Rõ ràng Quý Tiện Ngư là cao thủ trong trò này, không vội giơ kiếm, chỉ chờ đến thời khắc gần kề mới tung một chiêu dứt mạng.

Cao Vũ Sanh cũng không giơ kiếm, cúi người tăng nhanh tốc độ. Tốc độ bỗng nhiên tăng thêm làm cho dự đoán của Quý Tiện Ngư rối loạn, Quý tổng không chút do dự trực tiếp ra tay, đâm đến hướng ngực của Cao Vũ Sanh.

“Xoẹt cạch!” Kiếm trong tay Cao Vũ Sanh chợt giơ lên, thuận thế ngửa đầu, khiến cho hai thanh kiếm ma sát vào nhau, sau đó hướng về phía sau lưng của Quý Tiện Ngư hung hăng đâm một cái.

“Rắc —” Kiếm nhựa chợt gãy, sau lưng bộ phòng hộ tuyết trắng của Quý Tiện Ngư lập tức dính một mảng màu xanh, giống như một con châu chấu bị đóng đinh.

Người vây xem bên kia lập tức phát ra tiếng reo hò, nhiếp ảnh gia kịp lúc chụp được khoảnh khắc xúc động lòng người này.

“Trời ạ, là Cao Vũ Sanh thắng đúng không?” Mấy cô gái trong phòng nghỉ ngơi nhảy bật dậy.

“Đúng thế, tiểu Cao tổng đẹp trai quá!”

“A, không được, tui phải nói với cha mình mới được, nếu như muốn bàn chuyện thông gia thì phải để tui gả cho Cao Vũ Sanh.”

“Dẹp đi bà ơi, cũng có phải đóng phim đâu, nhà bà mở khu thương mại với nhà người ta bán xe hơi thì thông gia cái gì?”

“Hì hì hì, khu thương mại cũng có thể thông gia với bản đồ mà, để cho bản đồ Tiêu Điểm đánh dấu khu thương mại nhà tui.”

“Ha ha ha ha…”

Mấy cô gái cũng là tiểu thư nhà giàu, cũng không phải là người mẫu trẻ mà những công tử này tìm đến để mua vui, cho nên căn bản sẽ chẳng quan tâm đến mặt mũi của Cao Mục Địch.

“Mấy chị hai à, được rồi đó.” Có cậu trai nhìn không được, mở miệng nhắc nhở các cô.

Nhưng mà nhóm mấy cô gái cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục hỉ hả thảo luận về Cao Vũ Sanh. Nếu so sánh với vị tổng tài thành thục này, những tên ngồi trên sô pha chỉ là những tên oắt con mới ra đời.

“Có gì mà đặc biệt hơn người, cùng lắm cũng chỉ là một đứa con riêng thôi.” Mắt thấy Cao Vũ Sanh đã thay đồ đi qua hướng khu nghỉ ngơi bên này, sắc mặt của Cao Mục Địch lại càng khó coi hơn.

“Con riêng?” Trong phòng im lặng trong nháy mắt, ngay cả mấy cô gái kia cũng quay đầu nhìn sang. Mặc dù có đồn đãi này, nhưng đây là lần đầu tiên chính miệng người Cao gia nói đến chuyện này.

“Ừ, mẹ của anh ta đâu có đăng ký kết hôn với cha tôi đâu, thế không phải là con riêng à?” Nói như thế ra khỏi miệng khiến cho Cao Mục Địch có được khoái cảm trả thù, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười khinh miệt, quay đầu hỏi người quản lý khách hàng của Cá Mặn bên cạnh, “Triệu Tử An, anh đã làm xong bản kế hoạch của tôi chưa?”

Quản lý khách hàng cao cấp của Công ty Đầu tư Cá Mặn tên là Triệu Tử An. Người này có khuôn mặt tuấn tú rất có lực tương tác, trời sinh đã có đôi mắt cười cong như trăng khuyết, nhìn rất dễ gần. Khí chất của hắn vô cùng đặc biệt, mặc một bộ đồ công sở thoải mái, ngồi giữa một đám ăn chơi trác táng nhưng lại không có chút đột ngột nào cả.

“Xong sáng nay, đã gửi vào email của cậu Cao rồi.” Triệu Tử An nói năng ôn hòa lễ độ, khiến cho người ta nghe vào cứ như được chạm vào gió xuân vậy, cung cấp phục vụ ba trăm sáu mươi độ, ngay cả bài tập cha giao cho cũng có thể hoàn thành giúp khách hàng.

“Vẫn là anh tin được.” Cuối cùng Cao Mục Địch cũng lộ ra chút tươi cười. Hắn biết Triệu Tử An này không chỉ là quản lý khách hàng, mà còn là quản lý ngân sách của bọn họ, tốt nghiệp hệ tài chính từ trường nổi tiếng, năng lực hạng nhất. Chẳng qua là rơi vào trong tay ông chủ vô lương mới thành “một người dùng hai,” đã phải làm việc lại còn phải đi chơi với khách hàng.

“Hây, anh cậu vào kìa.” Người bên cạnh nhắc nhở Cao Mục Địch, đừng có thảo luận chuyện kế hoạch gì nữa, tò mò nhìn thoáng qua người bước vào cùng với Cao Vũ Sanh, “Người cùng chơi với anh cậu là ai thế?”

Quý Tiện Ngư lớn hơn vài tuổi so với nhóm tiểu hoàn khố (3) này, những người bình thường cùng chơi với hắn cũng không phải nhóm này cho nên không biết nhau.

(3) Hoàn khố có nghĩa là quần áo lụa là, chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý. Ở đây chỉ mấy cậu thiếu gia nhà giàu này.

“Đó là ông chủ của tôi, người sáng lập kiêm CEO của Công ty Đầu tư Cá Mặn.” Triệu Tử An cười lên mắt cong cong nói.

Nghe xong câu này, mấy người nghe chuyện Cao Vũ Sanh là con riêng bày ra sắc mặt khinh thường lập tức thu sắc mặt lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Con riêng thì sao, người ta đã lăn lộn tới cái mức mà bọn họ nhảy cũng không nhảy tới.

Khuôn mặt mới vừa vui vẻ của Cao Mục Địch lập tức không nén giận được, đặt mạnh cái ly trong tay xuống mặt bàn: “Dựa vào cái gì mà người giao thiệp với tôi chính là cái nhân viên nhỏ như anh, mà giao thiệp với anh ta thì lại chính là ông chủ của mấy anh. Khinh thường chúng tôi đấy à?”

Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa tên là “Lúng túng.”

Sắc mặt của nhân viên nhỏ Triệu Tử An vẫn chẳng thay đổi, vẫn giữ bộ dáng cười híp mắt như trước, không nhanh không chậm giải thích: “Nếu là đầu tư một trăm triệu thì ông chủ của chúng tôi sẽ không đích thân ra mặt. Nếu ông chủ cùng đi chơi với anh ta thì đó hẳn là hạng mục từ trăm triệu trở lên…”

Lời này vừa nói ra xong, sắc mặt của Cao Mục Địch càng tệ hơn: “Thì sao? Coi thường mấy đồng tiền của ông đây à?”

Sắc mặt của mấy phú nhị đại khác cũng bất thiện nhìn qua. Hoàn khố có tôn nghiêm của hoàn khố, cho dù ngày nào bọn họ cũng sống phóng túng, có thể so được với tinh anh như người ta không thì bọn họ tự hiểu, nhưng người khác tuyệt đối không được nói thẳng ra. Đặc biệt là quản lý khách hàng phải tới nịnh bợ bọn họ này.

Giống như là một hôn quân trị quốc vô đạo, bị đại thái giám bên người quở trách, thế thì phải lôi ra ngoài trượng tễ.

Triệu Tử An thong dong điềm tĩnh lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng mà ông chủ chủ yếu làm đầu tư, tôi mới làm ngân sách. Nói cách khác, cậu Cao đầu tư cho tôi, số tiền này cũng có thể được dùng trên hạng mục của anh trai cậu, số tiền sau này cậu kiếm được chính là tiền của anh cậu.”

Lí do thoái thác dễ hiểu rõ ràng, trong nháy mắt vỗ về được trái tim thuỷ tinh của mấy hoàn khố. Thậm chí còn sinh ra một loại lỗi giác là Cao Vũ Sanh đang làm việc cho bọn họ, lập tức vui vẻ.

Cao Vũ Sanh ngồi xuống với Quý Tiện Ngư, rời xa cái góc là nguồn gốc cho vụ tranh cãi ầm ĩ, hơi nâng cằm hướng về phía bên kia: “Quý tổng, đặt cược mà anh đồng ý với tôi đâu?”

“Đợi chút, để tôi gọi anh ta đến.” Quý Tiện Ngư rất thẳng thắn, nhắn tin cho Triệu Tử An.

Triệu Tử An tỉnh bơ nhìn thoáng qua điện thoại, cười nói: “Hình như ông chủ thấy tôi rồi, để tôi qua đó chào hỏi chút.”

“Ây, khoan đã.” Cao Mục Địch kéo hắn, thấp giọng nói, “Thuận tiện hỏi xem bản kế hoạch của Cao Vũ Sanh làm đến đâu rồi.”

“Này… chuyện này hơi khó hỏi đó.” Triệu Tử An có chút khó khăn. Cao Vũ Sanh không phải là đám hoàn khố này, đây chính là con cáo già đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không phải muốn hỏi là hỏi được.

“Hỏi được thì tôi sẽ đưa ra con số này.” Cao Mục Địch khoa tay múa chân một con số, điệu bộ kia hệt như ân khách ở thanh lâu cổ đại, nói cô nương đứng đầu bảng hát một khúc rồi sẽ được thưởng bao nhiêu tiền.

Triệu Tử An lễ phép cười cười: “Không cần đâu, có thể giúp đỡ được cậu Cao chính là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà tính tình của Cao tổng thì cậu Cao cũng biết đấy, tôi chỉ có thể hỏi một chút, có hỏi được hay không thì không đám cam đoan.”

Địch Thần đòi ảnh chụp với nhiếp ảnh gia mãi lúc sau mới tới, vừa vào cửa thì đã thấy có một người đàn ông lạ mặt bỗng nhiên đến gần, lập tức ngăn cản đường đi của đối phương: “Muốn làm gì?”

“Anh ta là nhân viên của tôi.” Quý Tiện Ngư nhanh chóng giải thích một câu.

Triệu Tử An ngẩng đầu nhìn về phía Địch Thần, bỗng nhiên sững sờ trong nháy mắt, giây lát hoàn hồn lại: “Anh chính là thầy Địch thấy việc nghĩa hăng hái làm à? Hình như tôi đã thấy anh ở trong báo.”

Nghề nghiệp quản lí thường giao tiếp với người khác dường như cũng có năng lực phân biệt mặt người đặc biệt.

“Xin lỗi, tôi là vệ sĩ, sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì.” Địch Thần bày ra bộ dáng cao lãnh, tránh đường đứng sau Cao Vũ Sanh.

Cao Vũ Sanh quay đầu lại nhìn anh, ý nói anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi: “Hôm nay là cuối tuần, không cần đứng.”

Địch Thần đúng là cưỡi ngựa cưỡi đến có chút mệt mỏi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên tay vịn sô pha của Cao Vũ Sanh, một tay khoác lên sau lưng Cao tổng, bày ra bộ dáng bảo vệ.

“Vừa nãy vị Cao thiếu gia kia nói với anh cái gì?” Ông chủ Quý hiền lành nói Triệu Tử An ngồi xuống cạnh mình, đưa đồ uống mới gọi cho hắn uống.

“Hỏi tôi hỏi thăm xem bản kế hoạch của Cao tổng đã làm đến đâu.” Triệu Tử An cười híp mắt nói.

Trắng trợn thế à? Địch Thần bị hành vi không chút do dự bán quách khách hàng của mình đi này khiến cho ngơ người một lát, cúi đầu nhìn Cao Vũ Sanh, hình như người này cũng không ngạc nhiên chút nào.

“Ha ha ha.” Quý Tiện Ngư nhịn không được vỗ đùi cười to, “Em trai này của cậu đúng là thú vị.”

Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi bưng ly nước lạnh trước mặt lên đưa cho Địch Thần uống, tích chữ như vàng dùng ánh mắt ý nói Quý Tiện Ngư mau thực hiện hứa hẹn.

“Chậc, đùa với cậu chẳng vui tí nào.” Quý Tiện Ngư bĩu môi, nói khẽ với Triệu Tử An, “Có phải là anh giúp Cao thiếu gia làm bản kế hoạch của cậu ta không?”

Triệu Tử An mỉm cười gật đầu: “Cần gửi một phần cho Cao tổng à?”

“Ha ha, người này tinh quá, làm một quản lý nhỏ đúng là khuất tài nha.” Địch Thần mượn động tác uống nước kề tai nói nhỏ với Cao Vũ Sanh.

Bởi vì hai bên cách xa nhau rất xa, trừ phi là ồn ào lắm thì bình thường sẽ không nghe được nội dung nói chuyện bên này. Cao Mục Địch chỉ thấy bộ dáng mấy người bên kia trò chuyện với nhau vui vẻ thì thấy hài lòng: “Triệu Tử An này, đúng là với ai cũng có thể nói.”

“Phải đó, nói không chừng còn có thể moi được chút chi tiết trong bản kế hoạch của anh cậu đó.” Hồ bằng cẩu hữu bên cạnh phụ họa theo, “Việc này coi bộ được đó.”

Tác giả:

Cao tổng: Tôi cũng thấy được lắm (vỗ vỗ đầu chó của em trai ngu ngốc).

/Hết chương 70/

Dressage.

https://youtu.be/GT6Yn7SLkmQ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN