Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 94
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 94


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cao Chấn Trạch ôm ngực, tức giận đến môi tím bầm, lảo đảo lui về phía sau, mắt thấy sẽ ngất đi.

“Cha!” Cao Văn Tranh hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay ra đỡ ông.

Cao Chấn Trạch hất tay của cô ta ra, thở hổn hển mấy hơi mới bình thường lại: “Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, cái chết của anh trai con không có chút quan hệ nào với Diệp Dung.”

“Cha nói không thì là không đi.” Sau khi đã phát tiết, lý trí quay về. Chắc là do sợ chân khí của cha mình quất tới, Cao Văn Tranh không cãi cọ nữa, cầm lấy cái túi đặt trên bàn, đội mũ đen có lớp sa mỏng lên. Kéo lớp màn trên mũ xuống, che đi gương mặt đỏ lên.

Chỉnh sửa váy và gậy chống, lại biến trở về Cao tiểu thư ưu nhã cao ngạo: “Cha yên tâm, cho dù trong lòng con nghĩ có như thế nào, thì cũng tuyệt đối không làm tổn thương người thừa kế bảo bối của cha đâu.”

Nói xong, nhìn cũng không nhìn Cao Vũ Sanh với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đạp đôi giày cao gót xoay người rời đi.

Địch Thần nhẹ nhàng xoa sau lưng Cao Vũ Sanh, vô cùng tán đồng gật đầu: “Chị em nói không sai, anh nghĩ chuyện này không phải do cô ta làm ra đâu, dù sao chó cắn người cũng không kêu.”

Bàn tay mới vừa đè tay nắm cửa phòng bệnh xuống của Cao Văn Tranh dừng lại, quay đầu cho anh một đôi mắt như dao: “Anh mắng ai đó?”

Vẻ mặt Địch Thần vô tội, nhìn xung quanh một chút, chỉ chỉ mình: “Tôi á? Tôi mắng ai cơ?”

“Anh nói ai là chó hả!” Cao Văn Tranh thả tay nắm cửa, khí thế hung hăng xông lại. Một chân của cô là chân giả, dưới chân giả cũng mang giày cao gót, đi từ từ thì không sao, đi nhanh thì khó tránh khỏi có chút nghiêng ngả. Ưu nhã mới vừa nãy hoá thành tro bụi trong nháy mắt.

Địch Thần ngăn Cao tiểu thư suýt nữa là nhào lên giường, giữ chặt tay của cô để ngừa cô té đụng trúng Cao Vũ Sanh, vô cùng nghiêm túc giải thích: “Đã nói là cô đâu, tôi nói chó cắn người không kêu mà, cô lớn tiếng thế, chắc chắn cũng không phải là con chó tôi nói.”

“Được rồi! Biến đi nhanh đi, đừng có ở đây chọc tôi phiền nữa.” Cao Chấn Trạch ngồi lại trên ghế sô pha, đập lên bàn một cái.

Cao Văn Tranh hất tay Địch Thần ra, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Vũ Sanh ngồi trên giường xem trò vui một cái. Đừng tưởng là cô không nhìn thấy, tên con hoang này vừa mới cười, chắc chắn là nó sai vệ sĩ làm như thế.

Chị gái đạp giày gót cao và gậy chống nhọn, “cộp cộp cộp” rời đi.

Hành lang của bệnh viện vô cùng yên tĩnh, âm thanh bước đi của cô vô cùng rõ. Y tá cầm thuốc đi ngang qua nhìn cô một cái, nhỏ giọng nhắc nhở cô giữ im lặng một chút.

Khuôn mặt che ở đằng sau lớp sa của Cao Văn Tranh đỏ lên, muốn xin lỗi lại nói không ra lời, cứng cổ bước nhẹ đi, từ từ ra tới cửa bệnh viện. Mới ra đến cổng, liền thấy bên cạnh xe mình có hai người đàn ông đứng đó, đang nói chuyện với tài xế.

“Đang làm gì thế?” Cao Văn Tranh đi tới, hất cằm lạnh giọng hỏi.

Tài xế thấy cô, muốn nói lại thôi, bị người đàn ông xa lạ bên cạnh đoạt trước: “Cô là Cao Văn Tranh?”

“Đúng…” Nói còn chưa dứt lời, cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra đã tới trước mặt cô.

“Chúng tôi là đội hình cảnh thành phố, có một vụ án cần cô phối hợp điều tra, mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Người cầm chứng nhận cảnh sát chính là Tiểu Mã, mới vừa bước ra khỏi bệnh viện liền nhận được nhiệm vụ mang Cao Văn Tranh về hỏi cung.

Lúc nãy Địch Thần nhắn tin cho hắn, nói chị cả nhà họ Cao tới rồi, vô cùng ồn ào. Tố cáo dùng tên thật, hoài nghi chị cả có quan hệ với vụ án lần này, mong muốn đồng chí Tiểu Mã vì nhân dân phục vụ bắt người đi. Vốn chỉ nghĩ đùa một chút, Tiểu Mã vừa mới lược bỏ quá trình tìm người trực tiếp ôm cây đợi thỏ bên cạnh xe.

Địch Thần ở trong phòng không biết tố cáo mù quáng của mình lại có hiệu quả, còn cảnh giác nhìn chằm chằm Cao Chấn Trạch: “Cao tiên sinh, Vũ Sanh bị thương quá nặng, ông có chuyện gì thì hôm nào nói tiếp, em ấy cần được nghỉ ngơi.”

Hôm qua Cao Vũ Sanh mới mổ xong, bây giờ lúc nào chân cũng đau dớn. Ầm ĩ ồn ào và tinh thần lo lắng sẽ làm cho đau đớn tăng thêm, Địch Thần nhìn khuôn mặt càng lúc càng trắng của hắn mà đau lòng, thật muốn hít ô-xy xách cha Cao ra ngoài.

Mới nói xong, điện thoại ở bàn lễ tân gọi đến, nói là tài xế của Cao Văn Tranh có việc gấp.

“Mới nãy có hai cảnh sát tới đưa cô chủ đi rồi!”

Địch Thần: “…”

Tố cáo dùng tên thật hữu dụng thế sao?

Chân mày Cao Chấn Trạch nhăn chặt: “Có chuyện gì xảy ra?”

Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm nói: “Miệng chị ấy không chừng mực, nói với người ta là mẹ con hại chị ấy gãy chân, đương nhiên cảnh sát sẽ có lý do nghi ngờ chị ấy.”

Trợ lý chạy vào, nói bên tai Cao Chấn Trạch mấy câu.

“Đó là đáng đời nó, giam hai tư tiếng đồng hồ ăn giáo huấn đi, kệ nó.” Giọng nói Cao Chấn Trạch lạnh như băng, rõ ràng là tin vào suy đoán của Cao Vũ Sanh.

Địch Thần chép miệng một cái: “Xem đi, chó cắn người không kêu, chó kêu dễ bị cảnh sát bắt đi lắm.”

Cao Vũ Sanh ngẩng đầu nhìn anh: “Ca ca nói rất hay rất có triết lý.”

Địch Thần xoay qua liếc hắn: “Còn cún nịnh nọt sẽ bị bắn đạn vào đầu.”

Cao Vũ Sanh từ từ che đầu.

Cao Chấn Trạch bàn bạc vấn đề với trợ lý, không nghe được đối thoại của hai người. Quay đầu lại thấy con trai đang ôm đầu, nghĩ là hắn đau đầu. Nhớ tới câu nói đuổi khách hồi nãy của Địch Thần, liền đứng dậy: “Để cha cho người đổi con qua phòng suite cao cấp, tiền cha bỏ ra, sẽ không để cho chị con quay lại quấy rầy nữa. An tâm dưỡng bệnh đi, còn lại thì giao cho cha.”

Địch Thần nghe thấy câu này thì có chút kinh ngạc, vô cùng hoài nghi tai mình hỏng rồi. Trong ấn tượng xưa giờ của anh, Cao Chấn Trạch chẳng phải là một người cha tốt lành gì, nhưng câu “Còn lại thì giao cho cha” cuối cùng kia, gần như khiến anh tưởng Địch Kiến Quốc sống lại.

Cao Vũ Sanh cũng nghe không quen, thậm chí hơi nhíu mày: “Không cần.”

Nhưng mà Cao Chấn Trạch bỗng nhiên muốn làm một người cha tốt, căn bản không nghe, trực tiếp nói trợ lý đi làm thủ tục, thăng cấp phòng bệnh của Cao Vũ Sanh thành phòng suite VIP cao cấp. Phí trả tương quan tự nhiên là quẹt thẻ của Cao Chấn Trạch.

Bệnh viện vô cùng hoan nghênh đối với yêu cầu tự nhiên như thế, lập tức đi chuẩn bị. Cao Chấn Trạch cũng theo đó rời đi, nói Địch Thần chăm sóc Cao Vũ Sanh thật tốt.

Phòng bệnh nhanh chóng được chuẩn bị tốt, y tá muốn chuyển Cao Vũ Sanh qua đó. Địch Thần không cam tâm tình nguyện lắm, lo lắng sẽ đụng trúng vết thương của Cao Vũ Sanh: “Phòng suite cao cấp có gì khác không? Khác biệt không lớn chúng tôi sẽ không chuyển đâu.”

“Chắc chắn khác biệt sẽ lớn rồi, bên đó có phương tiện giải trí có thể dời đi sự chú ý, rất có lích với việc giảm đau đớn cho bệnh nhân.” Y tá mỉm cười nói. Giá của phòng suite cao cấp cực kỳ đắt, có người nguyện ý ở thì đường nhiên bọn họ rất hoan nghênh, cực lực thuyết phục Cao Vũ Sanh chuyển qua đó.

Không thể không nói, y tá không nói xạo chút nào, phòng suite cao cấp thật sự khác biệt rất lớn với phòng bệnh bình thường.

Tường đối diện với ánh sáng mặt trời đều là cửa sổ thuỷ tinh, ánh mặt trời len lỏi vào, chiếu cho gian phòng ấm áp thoải mái. Phòng ngủ rộng lớn kết hợp với phòng khách, ngoại trừ có thêm thiết bị chữa bệnh, những đồ dùng khác thì giống như đúc với phòng suite trong khách sạn cao cấp, còn có một phòng bếp. Trên tường có lắp tay vịn và dụng cụ phục hồi chức năng, đợi chân khá một chút thì có thể luyện tập đi lại ngay trong phòng này, không cần đi ra ngoài.

Trên tường đối diện với giường bệnh có màn hình chiếu lớn. Ngồi trên giường có thể xem bóng đá, chơi game.

Hoàn cảnh như thế, đúng là rất có lợi với việc hồi phục. Vốn Địch Thần nghĩ mấy ngày nữa sẽ cắt chỉ, sau đó sẽ đưa Cao Vũ Sanh về nhà, bây giờ xem ra có thể ở đây thêm một khoảng thời gian ngắn.

Ôm lấy Cao Vũ Sanh, chuyển hắn lên giường bệnh mới rộng hơn: “Sao cha em bỗng nhiên đối xử tốt vậy?”

Địch Thần không thấy Cao Chấn Trạch là một người cha tốt, nếu ông ta có lòng như thế, sao lúc Thiên Tứ còn bé lại chịu nhiều ấm ức như vậy.

“Tình thương của cha bỗng nhiên tràn lan thôi.” Cao Vũ Sanh rũ mắt, chuyện này chỉ khiến hắn thấy nực cười. Đối với những người con là bọn họ, Cao Chấn Trạch làm như nuôi thú cưng, nhớ tới thì sẽ đối xử tốt một chút, không nhớ tới thì quăng qua một bên. Huống chi chuyện hôm nay không phải là chỉ có bỗng nhiên thấy xót con trai.

“Hửm? Ý là sao?”

Địch Thần nghi ngờ kiểm tra một vòng, cũng hỏi cách dùng của mỗi một thiết bị điện, cũng hiểu đại khái.

Chỗ này có camera quan sát hai tư trên hai tư, có thể giống như nhà trẻ, có thể xem trên điện thoại. Cho dù người nhà không ở đây, thì cũng có thể quan sát tình huống của bệnh nhân vào bất cứ lúc nào.

Ngoài cửa có hai người mặc đồ bảo vệ làm thần giữ cửa, y tá đi vào chích thuốc đổi thuốc sẽ được kiểm tra thân phận thật giả. Nếu không phải là y tá mình biết thì sẽ không cho vào, có thể phòng ngừa hữu hiệu khi có người giả thành y tá có mưu đồ bất chính lẫn vào.

Đây là một loại bảo vệ đối với Cao Vũ Sanh vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm bị ám sát, đồng thời còn nắm được hành động của Cao Vũ Sanh.

“Cao Chấn Trạch không muốn để em điều tra chuyện của Cao Viễn.” Cao Vũ Sanh nheo mắt lại nhìn chằm chằm camera trên tường.

Địch Thần cầm một cái khăn qua đó, che camera đi: “Sợ cái gì, em sửa quyền hạn một chút, chỉ cho anh xem là được.”

Hô hấp của Cao Vũ Sanh hơi ngừng: “Ừm, chỉ cho anh nhìn thôi.”

Địch Thần: “Ây, không phải, cái đó…”

Hai tai của Tiểu Thiên Tứ đỏ lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy. Tay của Địch Thần có chút tê dại, trong nháy mắt cho là mình đã nói gì thô tục. Cũng không biết là anh điên rồi, hay là thần chí Cao Vũ Sanh không rõ, xem camera thôi sao lại xấu hổ?

Càng tẩy càng đen, Địch Thần ngậm miệng không dám nói tiếp nữa. Trong phòng im lặng, chỉ còn có tiếng hít thở của hai người.

“Khụ, cái đó, hiện giờ căn phòng này rất an toàn, ngày mai anh đến đồn cảnh sát một chuyến, tiện đường đón Mông Mông luôn.” Địch Thần nín một lát, mới khó khăn nhớ tới chính sự.

“Ngày mai?” Cao Vũ Sanh nghi ngờ nhìn anh.

“Ừ, tiện đường đi xem chị gái ở trong đồn của em.” Địch Thần chau mày.

Cao Vũ Sanh hiểu rõ: “Sao anh xác định được chị ta sẽ bị giữ hai mươi tư tiếng? Hoặc là cảnh sát chỉ hỏi vài ba câu thôi.”

Địch Thần rót ly nước ấm đưa cho hắn: “Tuy rằng ca ca đây rất có tiếng nói ở đội hình cảnh, nhưng Phương Sơ Dương không phải là người tuỳ tiện, chắc chắn sẽ không vì chân tình thực cảm của anh Thần mới tố cáo đã bắt người. Chắc chắn là sát thủ đã khai cô ta ra, đừng nói hỏi cung hai mươi tư tiếng, nói không chừng còn bắt luôn.”

Cao Vũ Sanh nhận cái ly, nghiêm túc gật đầu: “Nếu như anh không học xúc đất, thì chắc chắn có thể trở thành một nhà trinh thám nổi tiếng.”

Địch Thần: “Này nịnh hơi quá.”

Ngày hôm sau, Địch Thần đi tới đội hình cảnh. Đường phố trong khu Lão Thành chật hẹp, đậu xe khó khăn, Địch Thần dạo qua một vòng mới khó khăn lắm tìm được một chỗ đậu xe.

Đang muốn tới đậu cạnh một chiếc xe nhìn ngầu ngầu, bên kia có một chiếc xe cũng nhắm chỗ đậu xe này, đâm đầu chạy đến. Đầu xe đuôi xe lúng túng chen nửa thân đi vào, người ngồi trong xe mở cửa ra nói một câu: “Xin lỗi, để tôi lùi ra tìm chỗ khác.”

Là một người nói chuyện lễ phép, từ trước đến nay Địch Thần ăn mềm không ăn cứng, nghe thế câu nói nho nhã lễ độ thế, lập tức mềm lòng. Anh khá quen thuộc với chỗ này, không được ở đây thì còn có thể tới chỗ khác, nghĩ thôi thì nhường cho người đằng sau đi. Liếc mắc nhìn qua kính chiếu hậu, lập tức nhíu mày.

Trong chiếc xe nhỏ màu trắng phía sau, có một cái đầu đeo kính viền bạc, nhã nhặn lịch sự, cười như không cười. Khuôn mặt có nhận dạng đặc thù này, Địch Thần nhận được rất rõ ràng, chính là người có ý đồ giả mạo anh, còn tính làm phỏng Cao Vũ Sanh ở quán lẩu —— luật sư Bạch Duệ.

Nhường? Nhường cái gì mà nhường!

Địch Thần không nói một lời chờ xe trắng lùi ra, không khách khí chút nào nhét xe mình vào. Xuống xe, đóng cửa, khoác ba lô lên vai, xoay người lại chào: “Ui, luật sự Bạch đó à, cảm ơn nhé.”

Bạch Duệ thấy Địch Thần, nụ cười xã giao trên mặt lập tức không duy trì được: “Là, là anh.”

“Chậc, còn nhớ tôi à. Xem ra trận đánh đó thật không uổng, giúp nhớ lâu hơn.” Địch Thần vô cùng sung sướng khen hai câu, nói xong thì sắc mặt của luật sư Bạch càng xấu xí hơn.

“Địch tiên sinh, lần trước chỉ là hiểu lầm, tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để giải thích với anh.” Bạch Duệ hít sâu một hơi, khôi phục vài phần thong dong bình tĩnh.

“Được, hai chúng ta sẽ tìm một nhà vệ sinh rồi anh giải thích với tôi nhé?” Một tay Địch Thần đặt trên cửa kính đã quay xuống của đối phương, chuẩn bị mời hắn xuống xe.

“Hôm nay tôi có việc gấp cần làm, ngày khác đi.” Bạch Duệ quay cửa sổ lên nhanh chóng lùi xe, chạy khỏi đường nhỏ chật chội này, chạy biến mất chẳng thấy đâu.

Địch Thần liếc mất, nhấc chân đi tới đội hình cảnh.

“Luật sư của tôi sẽ lập tức đến ngay, các người mau thả tôi đi!” Trong phòng tra hỏi truyền tới giọng nói quen tai, Địch Thần đang được Tiểu Mã chỉ cho ký tên dừng lại, luật sư?

Vừa dứt lời, một luật sư mặc vest đi giày da mang theo cặp hồ sơ đi tới, trên mặt viền kính bạc phản chiếu lại ánh đèn chân không trong phòng làm việc của đội hình cảnh, suýt nữa là chói mù mắt Địch Thần.

“Luật sư Bạch, trùng hợp thế.” Địch Thần thả bút ký tên xuống, từ từ đứng dậy.

Bạch Duệ dừng bước lại trong nháy mắt, dùng một tay đỡ kính mắt một chút: “Xin lỗi, đi nhầm.” Nói xong, trực tiếp xoay người rời khỏi.

“Bạch Duệ! Mau vào!” Cao Văn Tranh cao giọng gọi hắn từ trong phòng hỏi.

Địch Thần lạnh lùng nhìn luật sư Bạch không giả bộ được đi vào phòng tra hỏi. Anh vẫn cho là kế hoạch thấp kém trước đó chỉ để kéo dài khiến cho Cao Vũ Sanh không tham gia buổi họp báo ra mắt xe được. Cho nên có khuynh hướng nghĩ người sai sử Bạch Duệ làm hại Cao Vũ Sanh chính là mẹ kế.

Mà bây giờ, rõ ràng là hắn luật sư của Cao Văn Tranh.

Như thế, trò khôi hài canh nóng ở quán lẩu, chính là để giá hoạ cho mẹ kế, chỉ đơn giản là muốn khiến cho Cao Vũ Sanh bị bỏng.

“Vệ sĩ của Cao Vũ Sanh đang ở bên ngoài.” Bạch Duệ nhỏ giọng nói với Cao Văn Tranh.

Cao Văn Tranh đang cầm khăn ướt lau mặt, sửa sang lại dung nhan của mình, nghe thế thì tay run một cái, lau sạch lông mày đã giữ cả đêm không phai: “Biết thì biết, tôi còn sợ anh ta à?”

“…” Bạch Duệ muốn nói lại thôi, cuối cùng thì chẳng nói gì nữa. Chỗ này là đội hình cảnh, tên vệ sĩ kia có phách lối hơn nữa thì cũng không thể ra tay ở đây được.

Đợi lúc hai người ra ngoài, đã không thấy bóng dáng của Địch Thần.

Tiểu Mã cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng bước chân nhẹ nhàng của Cao Văn Tranh: “Mẹ nó, chắc chắn bà cô này đã chuẩn bị hết rồi, gì cũng hỏi không được.”

Tiểu Trần chịu đựng cả đêm, hai vành mắt xanh đen, ngáp nói: “Đội phó không ở đây, hai chúng ta thật không xong.”

Địch Thần xông tới từ ngõ quẹo, vừa đi từ từ theo sau, vừa hít ô-xy. Nếu Cao Văn Tranh còn không sợ bị Cao Vũ Sanh biết, như thế thì anh cũng sẽ quang minh chánh đại giáo huấn hai người bọn họ một trận, có lẽ Cao tiểu thư cũng sẽ không để ý đâu.

Ô-xy chạy vào cơ thể, cơ thể lập tức nhẹ nhàng không ít. Đi bước dài, chuẩn bị kéo hai người vào hẻm nhỏ, Bạch Duệ bỗng nhiên mở miệng nói một câu khiến cho anh tạm dừng đánh người.

“Bên kia nói muốn khoản còn lại.”

Một câu nói không đầu không đuôi, nghe hơi không bình thường.

Cao Văn Tranh cau mày: “Chuyện không làm xong, muốn khoản còn lại gì?”

Bạch Duệ hạ giọng, ở chỗ đường phố ồn ào thế này chắc là không có ai có thể nghe được. Nhưng Địch Thần hít ô-xy vào thì ngũ giác nhạy hơn bình thường, nghe được cách quãng: “Hắn trách chúng ta không đưa cho hắn tin tức chính xác.”

“Cộc cộc,” gậy chống gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang, Cao Văn Tranh chợt dừng bước.

Địch Thần lập tức giả thành người qua đường, nhìn lên quảng cáo trên tường.

“Đưa cái gì mà đưa! Tôi không có thiếu tiền, nhưng chuyện không thành còn liên luỵ đến tôi, chuyện này không được!” Cao Văn Tranh bắt đầu cáu kỉnh, khuyên kiểu nào cũng không nghe, nói Bạch Duệ gọi điện thoại nói không, bây giờ thì quay về.

Hai người nói nhao nhao ồn ào đi xa, Địch Thần nhăn chặt chân mày đối với bức tường đối diện.

“Người anh em à, cần thì cứ gọi số trên đó là được.” Phía sau có người nhỏ giọng nói một câu.

Địch Thần quay đầu lại, thấy một người đàn ông tỉa râu mép giống con chuột, tay cầm một xấp tờ rơi quảng cáo, nháy mắt ra hiệu với anh.

“Gọi số gì?” Địch Thần không hiểu ra sao.

“Cái này à, tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm cũng lâu rồi. Loại chuyện này ấy à, cũng chẳng cần xấu hổ gì.” Người đàn ông có râu mép chuột cười hắc hắc, chỉ vào quảng cáo anh mới nhìn.

Địch Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua:

[To hơn dài hơn lâu hơn, một phát là trúng, súng trym như pháo! Xin liên hệ với số diện thoại 181105XXXX].

/Hết chương 94/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN