Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 28: Oan ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 28: Oan ức


Edit + Beta: Như Heo.

Chương 28: Oan ức.

Tống Tử Thành với Khâu Minh Diễm ầm ĩ cả một buổi tối, Tống Tiêu muốn thanh tĩnh cho nên cũng không xuống lầu, ăn bát mì vằn thắn xong thì đọc sách, đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Tiêu bị tiếng gõ cửa của Tống Tranh đánh thức: “Anh, xuống lầu ăn sáng đi.”

Tống Tiêu bị một tiếng “Anh” này làm cho mất hừng, không muốn để tâm đến cô ta, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa. Tống Tiêu rửa mặt đánh răng xong mở cửa ra ngoài, không ngờ Tống Tranh vẫn còn đứng đó.

“Ba mẹ còn chưa thức dậy, em bảo dì Trần làm điểm tâm rồi, anh mau xuống dưới ăn đi.” Tống Tranh lấy lòng nói, hai mẹ con cô ta hiện giờ đang có nguy cơ sắp bị đuổi ra khỏi nhà, tối qua Tống Tranh trằng trọc suy nghĩ cả đêm, nghĩ được một biện pháp khả thi nhất đó chính là hợp tác cùng Tống Tiêu.

Tống Tiêu cảm thấy có chút buồn cười, đứa “em gái” này bây giờ mới biết tôn kính anh trai sao? Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bình thường tám giờ dì Trần mới làm xong bữa sáng, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, vẫn chưa làm xong đâu.”

Kế hoạch tranh công bị vạch trần trong nháy mắt, Tống Tranh nghẹn lời, giương mắt nhìn vào phòng Tống Tiêu: “Anh, chúng ta vào trong nói vài câu được không?”

“Không được.” Tống Tiêu ra ngoài, đóng cửa phòng lại, “thứ nữ” sao có thể tùy tiện vào phòng “đích huynh” được chứ, đúng là không biết quy củ gì cả.

Tống Tranh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Tiêu đang đi xuống cầu thang, hận không thể vươn tay đẩy y một cái, nghiến răng nghiến lợi đi xuống lầu ngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu: “Anh…”

“Bây giờ em còn chưa có tư cách gọi tôi như vậy đâu.” Tống Tiêu giơ tay, tự mình ngâm một bình trà long tỉnh, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất, rọi vào gian phòng trà, chiếu lên màn hơi nước nghi ngút. Trên bàn bày một bộ khí cụ làm bằng sứ trắng tinh xảo, rất thích hợp để ngâm long tỉnh.

Không có tư cách… không có tư cách… Những lời Tống Tiêu nói lần trước, lại lần nữa vang lên trong đầu Tống Tranh, “Đến quỳ trước bài vị mẹ tôi một đêm… bằng cái thân phận con riêng này của em, đừng hòng bước chân vào nhà này nửa bước.” Y là cái thá gì chứ, không phải chỉ ra đời sớm hơn mình hai năm thôi sao, sao lại có thể chiếm được tất cả mọi thứ dễ dàng, không tốn chút công sức nào như vậy chứ!

Hít sâu một hơi, Tống Tranh cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo lại, nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ là một đứa học sinh cấp hai mười ba mười bốn tuổi, khó có thể khống chế được tâm trạng bản thân, nói chuyện không khỏi có chút cao giọng: “Được, Tống Tiêu, nếu như anh đã có thái độ như vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa, bây giờ tôi cho anh biết, ba của anh chắc chắn sẽ lấy mẹ kế, cho dù không phải mẹ tôi, thì cũng là ả Trác Tinh Tinh kia. Hơn nữa, cô ta còn đang mang thai.”

Tống Tiêu nghe những lời này, cảm thấy thật nhàm chán, bưng chén trà lên uống một ngụm, tuy mùi hương thơm ngát thoải mái, nhưng vẫn không thể sánh được với trà cống phẩm trong cung trước đây. Buông chén sứ trắng trong tay xuống, nâng mắt lên nhìn về phía Tống Tranh, ung dung thong thả nói: “Ông ấy muốn lấy ai thì lấy người đó, tôi làm sao có thể quản được.”

“Anh có ngốc hay không vậy? Người ta sắp sinh con trai đến nơi rồi, anh nghĩ anh còn có thể tiếp tục kiêu ngạo được như bây giờ sao?” Tống Tranh trào phúng mà nhìn y, “Bởi vì tôi là con gái cho nên ba mới coi trọng anh, nếu như ông ấy có đứa con trai khác, chỉ bằng bộ dạng ngu ngốc trước đây của anh, đã bị ông ấy ném vào cô nhi viện từ lâu rồi.”

“Cho nên…” Tống Tiêu cúi đầu, soạn một cái tin nhắn gửi qua cho Ngu Đường, Tống Tiêu đã học xong toàn bộ cách ghép vần, tuy vẫn chưa thành thục cho lắm, nhưng đánh chữ thì không thành vấn đề.

Ngu Đường đang nằm trên giường lớn của hắn ngủ đến ngon giấc, điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên, Ngu Đường cau mày mò qua, nếu như không phải chuyện quan trọng, nhất định phải cho đối phương biết kết cục của việc quấy rầy giấc ngủ đế vương!

[Ngô hoàng chào buổi sáng] Năm chữ thật đơn giản, còn không có dấu ngắt câu.

Ngu Đường vỗ cánh(?) ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình ba giây đồng hồ, xác định đúng là do Tống Tiêu gửi đến, mới câu lên khóe miệng, tiếp tục ngã lại trên giường, chậm rãi lộn mèo một vòng, sau đó lần thứ hai ngồi thẳng dậy, dùng tư thế phê tấu chương cầm di động, cấp tốc gửi tin trả lời.

[Tử Đồng, chào buổi sáng!]

Tống Tiêu nhìn chằm chằm hai chữ “Tử Đồng” trong chốc lát, mây đen tích tụ từ sáng sớm cuối cùng cũng chịu tan đi. Tử Đồng, là tên gọi yêu của hoàng thượng đối với hoàng hậu, Ngu Cẩm Đường những lúc đứng đắn hay gọi y là Tử Đồng, ngày thường thì gọi Quân Trúc, lúc không đứng đắn thì… Khụ!

“Cho nên, không thể để mặc Trác Tinh Tinh sinh đứa bé kia ra được, chỉ cần hai chúng ta liên thủ, tôi biết một nhóm người, chỉ cần cho bọn họ một ít tiền…” Tống Tranh còn đang thao thao bất tuyệt trình bày mưu mô quỷ kế của mình cho Tống Tiêu nghe.

“Được rồi,” Tống Tiêu vung tay, “Pháp luật đã định, con riêng dù nam hay nữ thì quyền thừa kế vẫn như nhau, cho nên với tôi mà nói, em cùng với cái bào thai chưa thành hình kia chẳng có gì khác nhau cả.”

Tống Tranh giận run người, chính mình chịu nhục bày mưu tính kế cho y nửa ngày, người này chẳng những không thèm để tâm, mà còn coi mình là thằng hề đùa bỡn trong lòng bàn tay! Còn dám so sánh mình với cái bào thai vô ý thức kia!

Không thể nhịn được nữa, Tống Tranh nhấc tay cầm bình sứ trên bàn trà, không chút do dự tạt lên mặt Tống Tiêu.

Ấm trà đang đặt trên lửa than, nước trà nóng bỏng, nếu như tạt trúng, hậu quả khó mà lường được.

Tống Tiêu theo bản năng cầm gối tựa lên che chắn.

“Á—” Dì Trần vừa vặn bưng bữa sáng lên nhìn thấy màn này, hoảng sợ kêu to. Bà biết Tống Tiêu thích nhất uống trà vào buổi sáng, lửa than nấu nước trà là bà đã chuẩn bị từ sáng sớm, nước đó là nước sôi!

Tống Tử Thành bị đánh thức mặc áo ngủ từ trong phòng chạy ra: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”

“Tiểu Tranh lấy nước sôi tạt Tiêu Tiêu, trời ơi!” Dì Trần ném cơm nước trong tay chạy tới, vội vã kéo tay Tống Tiêu qua kiểm tra.

Cũng may có gối dựa ngăn cản kịp thời, không bị tạt lên trên mặt, nhưng tay trái vẫn bị phỏng trúng, đỏ lên một mảng lớn.

“Mau, mau nhúng tay vào nước lạnh, để dì đi tìm thuốc mỡ cho con!” Dì Trần lôi Tống Tiêu chạy đến bồn rửa tay, vặn nước lạnh ngâm tay cho y.

Tống Tử Thành chạy xuống lầu, nhìn thấy tay Tống Tiêu bị bỏng nổi một chuỗi bọt nước nhỏ, lửa giận bắt đầu bùng lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Tống Tiêu không nói tiếng nào, chỉ cau mày xả nước, nghe Tống Tử Thành nói thế, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập thất vọng. Không cần biết nguyên do thế nào, “thứ nữ ngoại phòng” thương tổn “đích huynh” đã là tội lớn, còn cần phải hỏi nguyên nhân sao?

Tống Tử Thành bị ánh mắt Tống Tiêu nhìn không khỏi chột dạ, bất đắc dĩ chuyển tầm mắt nhìn về phía Tống Tranh.

“Anh ấy mắng con…” Tống Tranh đỏ mắt bật khóc, chiêu này trước đây rất hữu hiệu, cáo trạng trước sẽ không bị mắng. Thế nhưng lần này không giống những lần trước, lời còn chưa nói hết, đã bị cái tát của Tống Tử Thành giáng xuống không thương tiếc.

“Tiểu Tranh!” Khâu Minh Diễm nghe tiếng từ trong phòng khách chạy ra ôm chặt lấy con gái, “Tống Tử Thành, anh dựa vào cái gì mà đánh con tôi!”

“Dám lấy nước sôi tạt vào anh nó, còn không biết điều nhận sai!” Tống Tử Thành nổi trận lôi đình, nếu như Tống Tranh nói mình không phải cố ý, hắn còn không đến mức ra tay đánh cô ta. Làm người khác bị bỏng mà vẫn chưa chịu nhận sai, còn đem tránh nhiệm đổ lên đầu người bị hại, người như thế quả thật đáng sợ, “Sau này tao đánh mày, có phải mày cũng cho tao một bình nước sôi hay không?”

“Hành vi này của nó chính là tội cố ý gây thương tích người khác,” Tống Tiêu sau khi bớt đau thì tự lấy thuốc bôi lên vết thương, thuốc mỡ này không có hiệu quả giảm đau, sau khi rời khỏi nước lạnh, bề mặt vết thương vô cùng đau rát, “Dì Trần, báo cảnh sát đi.”

“Báo cảnh sát cái gì!” Khâu Minh Diễm lập tức lên tiếng ngăn cản, “Người một nhà đùa giỡn ngộ thương, cánh sát sao có thể quản những chuyện vô bổ như thế được.”

“Chúng ta không phải người một nhà.” Tống Tiêu lạnh lùng nói, tiếp nhận túi chườm lạnh dì Trần đưa tới ấn lên vết thương.

Khâu Minh Diễm đối mặt với ánh mắt lãnh tĩnh quá mức bất thường của Tống Tiêu, không kiềm được một trận run rẩy. Nếu như cảnh sát đến, chuyện này chắc chắn sẽ bị phanh khui, tiêu đều ngày mai sẽ biến thành “Hoàng tử Pudding bị con riêng Tống Tử Thành tạt nước sôi thiếu chút nữa hủy dung”, dư luận xã hội trong chỉ trong khoảnh khác sẽ hủy diệt Tống Tranh.

Không dám tranh cãi nhiều lời nữa, Khâu Minh Diễm kéo Tống Tranh còn đang khóc lóc rời đi, lưu lại một đống bừa bộn.

“Ba thật sự muốn cưới Trác Tinh Tinh sao?” Tống Tiêu nhìn bong bóng nước trên cổ tay, nếu như ông ấy vẫn cứ hồ đồ cố chấp như thế, hắn sẽ phải sớm tự lập khỏi gia đình này càng nhanh càng tốt.

Tống Tử Thành chán nản ngồi trên sô pha, buồn bực gãi đầu một cái: “Chuyện người lớn con đừng xen vào.” Tuy Khâu Minh Diễm đã ngồi vững danh hiệu Tiểu Tam, nhưng Trác Tinh Tinh thì vẫn trong sạch.

Gần đây bởi vì tin tức mặt trái quá nhiều, hình tượng công ty bị hao tổn, giá cổ phiếu lại sụt giảm, công ty cũng bị ảnh hưởng theo, nếu như hắn vì chịu trách nhiệm với bạn gái mang thai mà kết hôn với cô ta, ít ra cũng có thể vớt vác được một chút hình tượng của. Dù vậy nhưng Tống Tử Thành đối với hành vi tự tiện làm chủ trước đây của Trác Tinh Tinh vẫn luôn canh cánh trong lòng, vô cùng phiền chán.

Tống Tiêu thở dài, quay người lên lầu, bấm điện thoại gọi cho ông nội.

“Ai đó?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trung khí mười phần, vừa nghe khó mà đoán được chủ nhân giọng nói này đã là một ông lão bảy tám chục tuổi..

“Ông nội, là con… Tống Tiêu.”

Buổi tối quay về trường học, tay trái Tống Tiêu bị quấn một vòng băng gạc. Bởi vì vết bỏng đau rát liên tục, cuối cùng vẫn phải vào bệnh viện, băng gạt trên tay trái rõ ràng như vậy, Tống Tiêu sợ lát nữa Ngu Đường nhìn thấy nên cố ý thả tay xuống gầm bàn che dấu.

Thế nhưng cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Ngu Đường vẫn chưa xuất hiện. Giáo viên chủ nhiệm nói gia đình hắn có việc xin nghỉ.

Một mình yên lặng trở về phòng ngủ, trong phòng không một bóng người, Tống Tiêu nhìn cánh tay bị thương của mình, chẹp chẹp miệng, thầm mắng mình đúng là không có tiền đồ. Sợ bị Ngu Đường phát hiện, không muốn hắn thấy mình bị thương, vậy mà khi Ngu Đường thật sự không nhìn thấy, y lại cảm thấy tủi thân.

Trên tay có vết thương không tiện dính nước, Tống Tiêu tắm rửa loa loa một cái liền đi ra, cầm điện thoại di động do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn được gọi một cú điện thoại.

“Tối nay cậu có về không?”

Ngu Đường thả văn kiện bên truyền thông Đại Nhật xuống, trầm mặc ba giây đồng hồ: “Có việc?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu có cần để cửa hay không thôi.” Tống Tiêu bình tĩnh nói.

“Không cần, tớ còn đang ở nhà.”

Lúc này mà còn ở nhà, thì trước khi ký túc xá đóng cửa sẽ không đến kịp rồi. Tống Tiêu cúp điện thoại, nằm trên giường của mình, lấy cuốn <Tiêu Đường Nguyệt Hạ> vẫn chưa xem xong ra.

Sách này y đọc rất chậm, bởi vì cảm thấy thật quá xấu hổ, chỉ có những lúc Ngu Đường không ở đây, Tống Tiêu mới dám lấy ra nhìn lén.

“Không có ngôi vị hoàng đế, thì sẽ không bảo hộ được y, ta muốn thú y, cho y làm thê tử đường đường chính chính của Ngu Cẩm Đường ta, không phải cấu kết xu nịnh cùng vương gia! Y là năng thần Đại Ngu. Không cần phải xu nịnh bất kỳ người nào cả !” Những lời Ngu Cẩm Đường nói trong sách này, Tống Tiêu trước nay chưa từng nghe qua.

Cảnh Nguyên đế chưa bao giờ nói những lời thề non hẹn biển như vậy, hắn chỉ dùng hành động bày tỏ với y.

Tống Tiêu nghiêng đầu nhìn sang giường trống đối diện, mân mân môi, cúi đầu tiếp tục đọc sách, xem một lúc lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn sang chiếc giường kia. Tối nay Ngu Đường sẽ không trở lại, mình qua giường hắn ngủ một chút chắc cũng không sao đâu!

Nghĩ thế, Tống Tiêu liền chậm rãi mò qua giường Ngu Đường, vừa đặt mình nằm xuống, lập tức bị khí tức ấm áp quen thuộc của hoàng đế bệ hạ bao vây, thỏa mãn cong mắt cười.

Sáng ngày hôm sau, Ngu Đường chậm rãi kéo bức màn ra, ngay tức lập tức đập vào mắt hắn chính là hình ảnh hoàng hậu nhà mình nằm ngủ đến nỗi tứ chi chóng vó trên giường.

==========

Tiểu kịch trường:

_(: з” ∠*)_

Ngư Đường: “Ô ~ trẫm đang nhìn thấy cảnh tượng gì vậy cà ~

Tiêu Tiêu: “Không… không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Ngư Đường: (trãi khăn ăn) “Không cần ngụy biện, trẫm biết ngươi “muốn” mà!”

Tiêu Tiêu: o(~﹏~)o

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN