Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 70: Bảo Tiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 70: Bảo Tiêu


Chương 70: Bảo Tiêu.

Edit + Beta: Như Heo.

Tống Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ hoàng đế bệ hạ lại chủ động nhận lỗi, Tống Tiêu mím môi: “Hoàng thượng không cần phải như vậy.” Đế vương ngông cuồng tự đại, ở trước mặt y nói mình không đúng, nghe có vẻ trong ngoài bất nhất, khiến Tống Tiêu cũng cảm thấy băn khoăn.

“Cùng lắm trẫm mua cho ngươi cái khác, nhưng ngươi cũng không được ở trước mặt người khác thổi tiêu.” Ngu Đường ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu. Động tác thổi tiêu quá trêu người, trước đây khi hai người họ còn chưa thành hôn, hắn thường xuyên lệnh cho Tống Tiêu tiến cung, ở trong ngự hoa viên thổi tiêu.

Nhìn đôi môi nhạt sắc ngậm ngọc quản thon dài, đế vương ẩn nhẫn khắc chế, kiềm lòng xiết chặt nắm đấm, tưởng tượng tiêu ngọc kia chính là bản thân mình, được tiểu Thị lang ngậm vào trong miệng.

Một khúc <Hoa hải đường dưới trăng> ẩn chứa bao nhiêu tương tư, người thổi người nghe đều không biết, chỉ biết phần ân tình này tựa như tiếng tiêu, vang vọng da diết.

Mặt Tống Tiêu dần dần đỏ lên, vòng vo nửa ngày, hoá ra là vì chuyện này: “Ngươi…” Lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi! Thổi tiêu với cái chuyện đó…

Ngu Đường hừ một tiếng, hắn biết mình đột nhiên nổi nóng là không đúng, nhưng hắn vẫn thấy việc mình ngăn hoàng hậu thổi tiêu trên quảng trường không có gì sai. Làm sai thì hối lỗi, không sai thì cứ tiếp tục kiên trì, đây chính là tác phong của thiên cổ nhất đế hắn.

Tống Tiêu không dư sức đâu tính toán với hắn, dời mông ngồi sang một bên: “Ngươi lấy tài khoản của hắn là muốn đi điều tra?”

“Việc này không thể bỏ qua như vậy.” Sắc mặt Ngu Đường trầm xuống, hôm nay nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, Tống Tiêu sẽ bị chiếc xe đó tông trúng, bây giờ nghĩ lại còn sợ. Vươn tay nắm chặt tay Tống Tiêu đặt lên đầu gối, chậm rãi vuốt nhẹ. Nếu như có người hại hắn, hắn còn có thể nương tay, nhưng nếu có người muốn hãm hại Tống Tiêu, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.

Nếu việc này thật sự là do Khâu Minh Diễm làm, vậy thì bàn tay của người đàn bà này cũng quá dài rồi.

Hai người cuối cùng cũng làm hoà lại với nhau, Tống Tiêu gửi tư liệu phân tích của Cao Áo qua cho Ngu Đường, sau đó gọi cho Lý Vĩ Vĩ, dò hỏi hành tung của Khâu Minh Diễm.

“Không thấy xuất hiện trong giới giải trí, gần đây rất ít khi lộ diện.” Lý Vĩ Vĩ nói vậy, tựa hồ không có đầu mối gì.

Bên kia dì Trần lại có tin tức bất thường: “Người đàn bà đó không đến nhà chúng ta, có điều hôm quốc khánh Tống Tranh có tới xin tiền tiêu vặt.”

Ngu Đường sai người đi điều tra số tài khoản, chủ tài khoản chính là tên tài xế hôm đó, tên là John, người này không có công việc chính thức, chỉ dựa vào tiền trợ cấp và làm chút việc vặt sống qua ngày, không những vậy hắn còn từng có tiền án, bốn năm trước vào tù vì tội cướp bóc, mấy tháng trước vừa được phóng thích. Tài khoản của hắn gần đây không có bất kỳ giao dịch nào, nhưng hacker đã lần theo tài khoản này tìm được một địa chỉ e-mail.

Không biết Ngu Đường đã tìm được nhân vật lợi hại nào, thành công phá giải mật mã hòm thư. Bên trong hòm thư còn tìm thấy một bưu kiện bằng tiếng Anh, đại ý công việc hoàn thành sẽ có một số tiền chuyển tới sổ tiết kiệm, bảo John cung cấp số tài khoản. Trong thư trả lời tên John lại cung cấp một số tài khoản khác.

Sự tình đã sáng tỏ, thế nhưng hacker lấy chứng cứ bằng cách phi pháp, vì vậy cũng không có căn cứ lên án John, cảnh sát ở đây thiên vị người da trắng, việc này nếu như cứ để cảnh sát kết án qua loa như vụ tông xe lần trước thì công sức xem như đổ sông đổ bể.

Ngu Đường có thể nghĩ ra một trăm loại phương pháp để đối phó tên John, chỉ là hiện tại không đủ nhân thủ để thực hiện.

Kết thúc nửa học kỳ đầu tiên có một đợt kiểm tra, chờ Tống Tiêu thi môn cuối cùng xong, liền bị Ngu Đường dẫn đi Los Angeles.

Từ sau vụ việc lần đó, Ngu Đường càng không yên lòng để Tống Tiêu một mình, ngay cả hoạt động ở câu lạc bộ cũng không cho phép y tham gia. Tống Tiêu là người biết phân biệt nặng nhẹ, đương nhiên cũng sẽ phối hợp với hắn, nói với hội trưởng gần đây việc học bề bộn, cộng thêm vụ tai nạn xe cộ lần trước còn chưa giải quyết ổn thoả, không dám tuỳ tiện lộ diện.

Hội trưởng thông cảm cho hoàn cảnh của y, tỏ ý nếu như cần thiết, bọn họ có thể dồn toàn lực giúp y khống cáo tên John.

“Đường, sao không mang vị hôn phu của cậu đến chơi?” Bên trong lễ đường nhỏ ở phía đông trường học, Câu lạc bộ Hố Đen tụ hội mỗi tuần một lần, thiếu niên bên cạnh Blair đã thay bằng một người mới, lần này là một cậu nhóc Châu Á.

“Người hôm đó tôi gặp đúng là vị hôn phu của cậu?” Carmela nghe vậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Đường, cau mày hỏi hắn. Có quan hệ thân thích với người nhà họ Ngu, cô ta rất rõ lão già Ngu gia cứng ngắt tới cỡ nào, căn bản không thể tiếp thu chuyện cháu trai mình đính hôn với một người con trai khác.

Ngu Đường nhìn thoáng qua Carmela: “Chuyện này không liên quan đến cô.”

Đang nói, di động Ngu Đường vang lên, là Tống Tiêu gọi tới, Ngu Đường lập tức bắt máy: “Thi xong rồi?”

“Ừ,” Tống Tiêu đang đứng dưới khu giảng đường, ngoái đầu nhìn xung quanh. “Ngươi ở đâu?”

“Ta đang ở lễ đường nhỏ,” Ngu Đường ngoan ngoãn đáp, “Chờ ta ở chỗ cũ, lát nữa ta sẽ đến.”

Blair chép miệng một tiếng: “Đường, bảo cậu ta tới đây đi, tối nay tôi mời khách.”

Ngu Đường không để ý đến bọn họ, đứng dậy rơif đi. Hắn đã kêu quản gia đặt vé máy bay tối nay bay đến Los Angeles, còn bây giờ thì dẫn Tống Tiêu đi ăn.

Chờ Ngu Đường rời khỏi lễ đường, Blair ôm cậu thiếu niên vào lòng, bộ dạng tiếc nuối thở dài. Tướng mạo Tống Tiêu thật sự rất hợp với khẩu vị của hắn, cho dù không thể đụng vào, nhìn một chút cũng được mà. Cái tên Ngu Đường này đúng là quỷ hẹp hòi, một cơ hội dùng bữa cũng không cho hắn.

“Carmela, vừa rồi sao cô lại hỏi như vậy?” Vương tử Danto ở một bên ăn nho nhập khẩu từ Trung Đông, chú ý tới lời vừa rồi của Carmela.

“Theo tôi được biết, Ngu gia sẽ không cho phép cậu ta kết hôn với người đồng tính.” Carmela cười lạnh, bưng ly rượu lên chậm rãi uống một hớp.

” Vậy ý cô nói, cậu nhóc đó chỉ là một món đồ chơi?” Danto cau mày, hắn cảm thấy Carmela nói không chính xác, hắn nhìn ra được, tình cảm Ngu Đường đối với cậu thiếu niên đó không hề tầm thường chút nào.

“Không phải sao?” Carmela cau mày.

“Oa, vậy nói không chừng tôi đây vẫn còn cơ hội?” Blair sờ sờ cằm, nếu chỉ là một món đồ chơi, vậy chỉ cần Ngu Đường chơi chán là hắn có thể tiếp nhận rồi.

“Cần tôi hỗ trợ chứ?” Carmela chớp mắt mấy cái nhìn Blair, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

“Carmela, cô để ý Đường sao?” Blair sai cậu thiếu niên rót thêm ly rượu, “Theo tôi được biết, cô là cô họ của Đường kia mà.”

Nghe hai chữ “cô họ”, sắc mặt Carmela lập tức trầm xuống: “Chúng tôi không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.”

Blair nhún nhún vai, liếc mắt nhìn Danto.

Đến Los Angeles, lần này Ngu Đường không bỏ Tống Tiêu lại khách sạn, mà dẫn Tống Tiêu trực tiếp đến thẳng nhà cũ Ngu gia.

“Ngu Đường lại dẫn đứa bé kia đến đây?” Ngu Thái Hàn nghe được tin này, không kiềm được cau mày.

Lần trước ở kinh đô điện ảnh bắt gặp Ngu Đường cõng một cậu thiếu niên, Ngu Lãng liền lưu tâm, lấy chuyện này xem như khúc nhạc dạo kể lại cho Ngu Thái Hàm. Carmela nói cho hắn biết, chính miệng Ngu Đường thừa nhận đó là vị hôn phu của hắn, bất quá chuyện này hắn không thể nói lung tung, hắn muốn để Ngu Thái Hàm tự tìm ra chân tướng.

“A, cậu bé đó dung mạo rất đáng yêu.” Ngu Lãng đi ngang qua chen vào một câu, cười híp mắt ngồi xuống cạnh ba hắn.

Chân mày Ngu lão gia tử nhíu càng chặt. Mặc dù ông là một lão già cổ hủ, nhưng ở Mĩ nhiều năm như vậy, có cái gì chưa từng thấy, dĩ nhiên biết chuyện Ngu Đường lúc nào cũng mang theo một đứa con trai kè kè bên người là không thích hợp.

Tào quản gia đứng một bên châm trà cho gia chủ, sau đó quay người ra cửa, nghênh đón Ngu Đường vừa đến.

Ngu Đường dẫn Tống Tiêu xuống xe, trao đổi ánh mắt với Tào quản gia, sau đó liền thoải mái đưa Tống Tiêu vào nhà.

Nhà cũ Ngu gia ở Los Angeles lớn hơn nhiều so với căn nhà ở Trung Quốc, ở đây có riêng một cái sân golf rộng lớn, diện như một toà lâu đài, đằng sau còn có mấy toà biệt thự nhỏ, cộng thêm vài căn nhà gỗ trang trí.

Tống Tiêu sửa sang lại vạt áo, thong thả theo Ngu Đường tiến vào. Ngu Đường từng nói, gia chủ Ngu gia đời này giống như cao tổ hoàng đế đời trước, có điều Tống Tiêu chưa từng thấy cao tổ hoàng đế bao giờ.

Lúc trước khi Tống Tiêu vào kinh thi cử, cao tổ hoàng đế đã qua đời, là phụ thân của Ngu Cẩm Đường cầm quyền. Bây giờ có thể nhìn thấy cao tổ hoàng đế bằng da bằng thịt, đối với Tống Tiêu mà nói là một chuyện hết sức ly kỳ, hiếu kỳ lấn áp cả căng thẳng.

“Ông nội.” Ngu Đường vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Ngu lão gia tử đang ngồi trên sô pha, lễ phép chào một tiếng.

“Cháu chào ông ạ.” Tống Tiêu cong mắt cười, khéo léo hành lễ cúi chào.

Không đánh người mặt cười, huống hồ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, Ngu Thái Hàm đương nhiên không tiện tỏ thái độ: “Đường Đường, đây là con cái nhà ai?”

“Cháu tên là Tống Tiêu, là bạn học của Ngu Đường, trước đây khi còn ở trong nước chúng con còn là bạn cùng bàn.” Tống Tiêu thoải mái ngồi xuống cạnh Ngu Đường, cười nói cùng Ngu Thái Hàm, ngữ điệu của y không nhanh không chậm, có sự thận trọng mà thiếu niên tuổi này không có. Âm thanh trong sáng dễ nghe, thật sự không khiến người ta chán ghét nổi.

“Ừm, là vậy à.” Ngu Thái Hàm nở nụ cười cao thâm khó dò.

Dáng vẻ hai người thong thong thả thả, ngược lại tiêu trừ một chút nghi ngờ của Ngu Thái Hàm, nếu thật sự có gì ám muội, phải nên dấu dấu diếm diếm mới đúng. Ngu Đường nói lần trước hai người vốn dĩ đến Los Angeles xem bóng nhưng vì buổi tiệc gia tộc mà đành phải gác lại, lần này dẫn Tống Tiêu tới đây là muốn bồi thường cho y.

“Người trẻ tuổi thật tốt,” Ngu lão gia tử nâng chén trà lên uống một hớp, “Khi còn trẻ ta rất thích đội Thiết Ngưu, khi đó TV còn chưa phổ biến, không thể tận mắt xem trận đấu, chỉ có thể ngồi ở nhà nghe phát thanh.”

Tiêu trừ được lo lắng, liền nhớ tới lời lúc trước của con trai cố ý dẫn dắt ông hiểu lầm Ngu Đường. Nghĩ tới đây, Ngu Thái Hàm liền trừng mắt nhìn về phía Ngu Lãng. Ngu Lãng không dám nhiều lời, chào Ngu Đương xong liền kiếm cớ lên lầu. Đứng trên lầu, Ngu Lãng mâu sắc thâm trầm nhìn về phía hai người, đứa cháu này, đúng là không đơn giản chút nào.

Ngu gia hoài nghi hắn thích con trai, hắn liền dẫn bạn trai về nhà, thời gian còn trùng hợp như vậy. Cứ như vậy, không chỉ có thể tạm thời loại bỏ hoài nghi của Ngu Thái Hàm, còn nhờ vậy mà bôi xấu hắn, khiến hắn bị Ngu Thái Hàm dán cho cái mác không có thiện cảm với cháu trai.

Bởi vì đời trước được tổ phụ nuôi nấng, Tống Tiêu từ trước đến giờ rất biết cách lấy lòng trưởng bối, sau khi tự tay ngâm một ấm trà, Ngu lão gia tử đã triệt để cao hứng.

“Bây giờ rất hiếm có người trẻ tuổi nào biết pha trà.” Ngu Thái Hàm bưng chén trà màu sắc đẹp mắt trên tay, nhấp một ngụm, trà búp Minh Tiền long tỉnh thơm ngát, mùi hương lan toả trong khoan miệng, khiến người ta nhịn không được muốn uống một hơi cạn sạch.

Thủ pháp pha trà của Tống Tiêu nước chảy mây trôi, vui mắt vui tai, không phải nhất thời nửa khắc là có thể luyện thành.

“Ông cháu cũng thích trà đạo, thấy nhiều nghe nhiều liền học được một ít.” Lời giải thích khiêm tốn hữu lễ, khiến hai mắt Ngu lão gia tử sáng lên, người trẻ tuổi bây giờ hấp tấp nóng nảy, đừng nói ở đây, ngay cả trong nước cũng hiếm có được đứa trẻ hiểu lễ nghi truyền thống như Tống Tiêu.

Biết được lão Khúc là ông ngoại Tống Tiêu, gia chủ tức thì vỡ lẽ: “Thì ra là cháu ngoại lão Khúc, chẳng trách, chẳng trách.” Gia đình hào môn như Ngu gia đối với người có tiền hay có quyền đều không có gì khác biệt, thế nhưng lại rất kính trọng đối với người có học thức. Ông ngoại Tống Tiêu không chỉ có địa vị cao thượng trong giới nghệ thuật truyền thống Trung Quốc mà còn rất nổi danh ở nước ngoài.

“Hôm nay đến vội không kịp chuẩn bị lễ vật, nếu như ông thích, lần sau về nước con sẽ xin vài bức chữ của ông ngoại mang đến cho ông.”

Một già một trẻ càng tán gẫu càng hợp ý, bỏ bê Ngu Đường sang một bên. Ngu Đường im lặng không lên tiếng uống sạch ấm trà Tống Tiêu pha, chờ khi Ngu lão gia tử muốn uống thì đã không còn nữa rồi.

Tán gẫu xong, trở lại chuyện chính, Ngu Đường đề cập đến chuyện mượn ông nội vài tên bảo tiêu.

Bảo tiêu Ngu gia đều là tinh anh, con cháu ở trong gia tộc không có thực quyền sẽ không có tư cách dùng đến, nếu như lo lắng an nguy của bản thân mình thì có thể dùng tiền tự thuê người bên ngoài, còn bảo tiêu trong gia tộc trừ phi gia chủ lên tiếng, ngoài ra tuyệt đối không ai có quyền tự ý điều động.

“Được,” Ngu lão gia tử cưng chiều đứa cháu này nhất, hơi trầm ngâm một lát liền đồng ý, “Bọn họ đang ở hậu viện, con tự đi mà chọn.”

Ngu Lãng nghe nói Ngu Đường muốn đi chọn bảo tiêu, lộ ra biểu tình có chút hả hê.

Nhóm bảo tiêu Ngu gia là tổ hợp một đám người quái gở, bọn họ chỉ nghe lệnh của trung đoàn trưởng, còn trung đoàn trưởng kia chỉ nghe lệnh một mình gia chủ. Người lúc trước còn đỡ, tên trung đoàn trưởng mới nhậm chức gần đây tính tình còn bướng bỉnh hơn trâu. Tuần trước hắn chỉ muốn một tên bảo tiêu đi theo bảo vệ, vậy mà bị tên trung đoàn trường kia dứt khoát cự tuyệt, nói chuyện còn phi thường khó nghe.

“Cháu trai yêu dấu, chúc may mắn.” Ngu Lãng vốn dĩ muốn đi xem trò vui, nhưng bị Tào công công dùng lý do xe năng lượng mặt trời không đủ chỗ ngồi cự tuyệt.

Tào quản gia khởi động xe năng lượng mặt trời, chở Ngu Đường và Tống Tiêu chạy về hướng sân bóng xa xa, vượt qua hồ nhân tạo, vòng qua một rừng cây nhỏ liền thấy một nhóm người tầm vóc cao lớn mặc đồ đen đang tập quyền anh.

Trong đó có một người áo đen, đội mũ bóng chày, trên vai còn gắn bộ đàm, khoanh tay đứng trên chỗ cao, quan sát những người bên dưới luyện tập.

“Trung đoàn trưởng mới nhậm chức là ai?” Ngu Đường cảm thấy thần sắc của chú Chín có gì đó không ổn, lường trước trong này sẽ gặp chuyện khó xử lý.

Tào công công giật giật khoé miệng: “Hoàng thượng không cần phải lo, hắn… aiz, người tự xem đi.”

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, Tào công công cũng có lúc không biết mở miệng cơ à? Nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn sang đám người kia, Tào công công đi tới trước, nói mấy câu với người đang đưa lưng về phía bọn họ. Người kia nói vài câu với nhóm bảo tiêu, ra lệnh bọn họ chạy bộ hai vòng, sau đó bước nhanh về hướng bên này.

Người kia bước đi rất nhanh, bỏ xa Tào công công bước đi ưu nhã đằng sau.

Tống Tiêu chỉ thấy một đống đen sì như đạn pháo vọt tới, đại hán cao một mét chín thân hình vạm vỡ đột nhiên nhảy lên, dùng phương thức mãnh hỗ đáp xuống, quỳ gối trước mặt hai người bọn họ.

“Thần, định Bắc tướng quân Lô Quốc Trung, bái kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

==========

Tiêu kịch trường:

<Tổ tuỳ tùng bốn người cuối cùng cũng gộp đủ bài>

Tào công công: “Tướng quân a, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi.”

Ám Nhất: “Chờ ngươi thôi đó.”

Đệ đệ: “Chờ ngươi thôi đó.”

Đại tướng quân: “Tìm ta làm cái gì?”

Tào công công: “Ba thiếu một a!”

Đại tướng quân: “…”

[Heo: Ba thêm một thành một bàn mạt chược:)

Xin đừng thắc mắc vì sao đệ đệ lại có mặt trong nhóm tuỳ tùng, tự hiểu đi ạ:) ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN