Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 118: Ân ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 118: Ân ái


Dạ hội của Ngu gia là việc của giới thượng lưu, không có truyền thông đưa tin, người tham gia dạ hội ai nấy đều rất kín miệng, tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Nhưng tin Ngu gia mở dạ hội đã sớm được truyền ra ngoài, mọi người trên mạng ai cũng biết chuyện đó. Weibo của Tống Tiêu và Ngu Đường đã lâu lắm rồi không thấy đăng tin gì mới, mọi người vô cùng lo lắng.

【Nương nương cũng đừng quá đau lòng, hoàng thượng có lẽ cũng không muốn thế đâu, nha nha nha…】

【Xí, đây không phải lừa hôn con nhà người ta là gì, công bố cho bàn dân thiên hạ rồi, hiện tại lại còn làm như thế.】

【Có ai tham gia dạ hội không? Cho tui biết tí thông tin gì đi!!!】

Bên weibo của Ngu Đường là hàng hàng loạt các câu chê trách hoàng thượng vô tâm, vô cùng cảm nhận được ‘tình cảm của bậc đế vương quả thực không đáng tin’, mọi người cũng bắt đầu tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp của một mối tình ‘chuyển thế trọng sinh’, hiện thực rút cục cũng thật phũ phàng, sẽ không thể nào kết thúc có hậu như một câu chuyện đồng thoại.

Ngay sau đó lại có một tin thất vọng hơn nữa. Phim truyền hình “Cảnh Hoằng thịnh thế” chỉ còn hai tập nữa là kết thúc… ấy thế mà đã bị cục điện ảnh ra một thông cáo… dừng chiếu. Khán giả hâm mộ nghe xong tin này chỉ muốn nổ tung, ‘cái này đang hay vì sao lại dừng chiếu? Chỉ còn có chút nữa hà cớ chi không cho người ta xem nốt?’

May mắn là đài trung ương đã bị cấm chiếu nhưng luật vẫn còn chưa về đến hai đài địa phương kia, thế là mọi người liền triệu tập binh mã đến ngồi chầu lại hai đài địa phương kia.

Trong hai tập cuối cùng, giang sơn Đại Ngu cuối cùng đã thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, bốn bề đều yên. Hoằng Nguyên đế đến giờ cũng già rồi, tóc trắng xóa đi vào thái miếu, ở trước di ảnh của Cảnh Nguyên Đế cùng Đoan Tuệ hoàng hậu chậm rãi hành lễ.

“Hoàng thượng, Người đem đại Ngu phát triển đến vậy, tiên đế ở trên trời có linh, ắt hẳn sẽ rất vui.” Lão thái giám kia đã sớm qua đời, đi theo Ngu Cẩm Đường giờ đây là một tổng quản mới nhậm chức.

Hoằng Nguyên đề nhìn hắn, cười nhạt một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì, nếu không nhờ hoàng huynh cùng hoàng tẩu thì làm sao có được giang sơn thịnh thế như ngày hôm nay.”

Sự kính trọng hoàng huynh cùng hoàng tẩu đã y án trong lòng vị hoàng đế già này, Hoằng Nguyên đế sợ sách sử bạc đãi họ liền tự mình xem qua, không đồng ý việc sử quan có chút chửi bới.

Cuối phim là cảnh tượng Hoằng Nguyên đế một thân thường phục, chậm rãi đi trên đường kinh thành ồn ã, tự mình mua một sâu mứt quả.

Cảnh tượng bị cắt đến thời thơ ấu của vị hoàng đế già, khi đó Ngu Cẩm Lân còn đi chưa vững, được Tống Tiêu dắt tay đi chơi trên đường phố kinh thành, ngay phía trước là Cảnh Nguyên Đế giả trang vi hành.

Tống thị lang cầm một xâu mứt quả đưa đến cho cậu, chỉ chỉ về phía người bán hàng rong ăn mặc rách rưới: “ Tứ hải thái bình thì người bán mứt quả rong cũng có thể cười sung xướng…”

Người bán mứt quả bây giờ, xiêm y đã chỉnh tề, bán đến hết sạch, không còn một xâu, cười ha ha rồi khiêng cái giá trống trơn trở về, quay qua hàng khác mua chút thịt. Hoằng Nguyên Đế thấy người bán hàng rong như vậy, chậm rãi nở một nụ cười.

Bộ phim kết thúc, giai điệu của “Thịnh thế ca” lại vang lên, lay động lòng người.

Người xem lưu luyến nán lại đến khi nhạc phim hết hẳn. Cuối cùng là một đoạn nhạc cùng các cảnh phim được cắt nối, biên tập, từ lúc Cảnh Nguyên đế thời niên thiếu một mình quỳ gối dưới tuyết trong đêm…đại mạc chinh chiến, rồi cảnh ngày vui của đế hậu, cho đến lúc Đoan Tuệ hoàng hậu tự sát, máu tươi vương đầy màn hình, lúc Hoằng Nguyên đế tuổi nhỏ đăng cơ. Cuối cùng là Ngu Cẩm Lân về già đứng trên trường thành nhìn giang sơn vạn dặm.

【Hu hu, đồng thoại là gạt người, sách sử cũng là gạt người…】

Sau khi xem hết phim, mọi người cứ thế lên mạng mà khóc lóc, kể lể, diễn đàn “Tiêu Nguyệt Đường” cũng chung một thảm cảnh. Nếu Tống Tiêu và Ngu Đường cứ vậy mà chia tay thì quả thật mọi người cũng đều vỡ mộng.

Đoàn làm phim “Cảnh Hoằng thịnh thế” đăng lên một thông báo kết thúc, trong lúc này, đây cũng là bộ phim truyền hình ăn khách nhất so với các bộ phim truyền hình cùng thời điểm, thậm chí so với các bộ phim danh tiếng vài năm trở lại đây, phá các kỷ lục về lượt xem. Đồng thời, trên internet, tỉ lệ quan tâm cũng cao tới trước nay chưa từng có.

Trên weibo của Tống Tiêu đăng một tin, bày tỏ chúc mừng đối với đoàn làm phim.

Mọi người vừa thấy weibo của Tống Tiêu đăng tin liền nháo nhào vây lấy, đòi biết rõ thực hư, Tống Tiêu không trả lời bất cứ câu hỏi nào mà chỉ đăng lên một bình luận khiến mọi người chú ý.

【Mọi người lo lắng thừa rồi, hai người chúng tôi vẫn tốt mà, dạ hội đêm đó chỉ là để cho những người cổ hủ kia mở mắt ra thôi!】, bên dưới đăng mội bức hình nho nhỏ, mọi người tò mò nhìn bức ảnh đó, nhất thời cảm thấy mắt có chút đau.

Bức ảnh này rất nhanh bị người ta tải xuống rồi đăng lên weibo của mình với tựa đề…..mọi người không rõ thực hư thế nào liền đồng loạt vào xem, rồi hàng nghìn hàng vạn người kia nhất tề mặc mất ba giây.

Bức ảnh kia đúng là chụp cảnh dạ hội nhà họ Ngu hôm đó, bên trong là cả một đống trai xinh gái đẹp, giữa đám người đó là một sân nhảy được trang trí vô cùng tráng lệ, chỉ có hai nam nhân đang đứng đó khiêu vũ, mặc tây trang một đen một trắng khiểu dáng giống nhau (nói đến đây, mình có cảm giác như gặp “hắc bạch vô thường”…khinh quá!!!), người nọ đang ôm eo người kia, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình, tình cảm dạt dào như muốn trào ra cả màn hình.

【Á…á…á…chết ta rồi.】

【Sử sách không có lừa ta, lão phu giờ đây có chết cũng không còn gì luyến tiếc…hu hu hu…】

Ngu Đường đã đem tứ bá cùng cửu thúc đều tống vô tù. Ngu lão gia chẳng còn sức quản cậu, nhưng vẫn đang tức giận, chỉ đồng ý cho cậu quản lý phần gia sản bên Trung Quốc, còn bản thân thì dẫn thất thúc về giao cho quản lý tư bản Đại Ngư.

Ngu Đường bây giờ đã rảnh tay rồi, bắt đầu đăng các tin tức mới lên weibo, đăng lên một bức ảnh có Tống Tiêu, đây là lần đầu tiên trực tiếp đăng lên một bức ảnh có Tống Tiêu.

Tống Tiêu mặc một cái áo gió mỏng đi ở phía trước, bị bàn tay người chụp ảnh từ phía sau kéo về, mới sáng sớm, mặt trời vẩy lên hình bóng kia những tia nắng vàng óng, ấm áp. Rồi lấy một cái đề: Lần đầu đi gặp bố vợ, có chút lo lắng.

Thành công thu hoạch về một đống “Aaaaa”. Ngu Đường cảm thấy mỹ mãn, tắt di động đi, đưa tay gắp về phía Tống Tử Thành mặt đen như đít nồi một con tôm to: “Cha à, con đã chọn được một hòn đảo rất đẹp, hôn lễ sẽ được tiến hành ở đó, cha còn muốn mời thêm ai nữa không? Con sẽ bảo quản gia tính lại cho tốt.”

“Ta có đồng ý sao” Tống Tử Thành giật giật khóe miệng, một tiếng “Cha” này gọi cũng nuột quá à!

“Nếu mà cha cảm thấy làm ở trong nước tốt hơn thì sau khi chúng con làm ở hòn đảo kia xong sẽ quay về làm lại lần nữa để mời khách của người.” Ngu Đường vẻ mặt thực nghiêm túc nói.

“Khụ…xhgjgs” Tống Tử Thành nhất thời bị sặc, ông nói là “không đồng ý hôn sự này” chứ đâu có nói “không đồng ý nơi kết hôn.”

Chương này không có tiểu kịch trường nha!!!

Dịch chương này sao mà lắm từ ‘cuối cùng’ rồi thì ‘kết thúc’ quá! Lúc làm vừa vui lại vừa buồn. hụ hụ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN