Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 59: Lai Giống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thần Mộc Cào Hoài Không Hết


Chương 59: Lai Giống


Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, lấy xác mình làm linh sủng thật đúng là…… Ý kiến hay.

“Ô……” Một tiếng kêu mỏng manh tiếng từ dưới thảm hổ truyền ra, Mạnh Hổ ngủ say sưa hoảng sợ, nâng nâng móng vuốt, không bao lâu, một con hồ ly nhỏ trắng tuyết từ dưới đáy bụng hổ chui ra.

“Sương Nhẫn?” Mạc Thiên Liêu nâng tay nhấc hồ ly nhỏ lên,“Ngươi không phải ở tông môn sao?”

Vết thương trên người hồ ly nhỏ này vừa dưỡng tốt, Viêm Liệt căn bản không để cậu tham gia tỷ thí tông môn, theo lý là không có cơ hội cùng đến. Mọi người rõ ràng nhớ rõ, lúc ấy lên thuyền bay, con hồ ly này còn nằm sấp trên vai Viêm Liệt.

“Trộm chạy ra cũng không tốt.” Huyền Cơ lấy dây thừng chọt chọt lỗ tai hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ chôn đầu trong lông đuôi, cuộn mình lại thành một quả cầu. Cậu nghe nói muội muội lúc trước là bị bán tại Lục Hợp phường, hơn phân nửa hẳn là ở trong chính đạo, đại hội lần này, không chỉ có người ở ba tông môn lớn, còn có các môn phái nhỏ cũng sẽ tham gia, cơ hội tìm được muội muội so với cậu tìm từng phái từng phái lớn hơn nhiều.

Cho nên, liền thừa dịp mọi người không thèm để ý, treo người lên đám lông dưới đáy bụng hổ béo, cứ như vậy bị lên theo thuyền bay.

Tử Mạch biến thành người, ôm hồ ly nhỏ vào trong lòng:“Ai da, vừa hay, ta còn chưa có linh sủng.” Vốn hắn muốn ôm con thỏ Bạch Lạc làm linh sủng, nhưng cái tên Bạch Lạc kia thích đánh nhau như vậy, nhất định sẽ muốn lên đài tỷ thí, không chịu cho hắn ôm.

“Chít chít!” Hồ ly nhỏ quơ quào tay chân, không để hắn ôm. Chồn thật sự rất dữ, chơi không vui thì sẽ cắn cậu.

“Người ta không muốn cho ngươi ôm.” Bạch Lạc biến thành hình người, trong  miệng còn nhai nửa đoạn ma thảo, nâng tay cướp hồ ly nhỏ đi.

Thỏ! Trước mắt hồ ly nhỏ sáng lên, quặp một ngụm cắn cổ Bạch Lạc.

Bạch Lạc:“……”

Mạc Thiên Liêu mím môi nhịn cười, cúi đầu rút xương cá.

Thanh Đồng nâng tay, xách hồ ly nhỏ qua, nhét vào dưới cổ làm gối đầu, rốt cuộc yên tĩnh.

Ba tông môn lớn cách nhau khá xa, chủ yếu mỗi tông môn đều rất lớn, cần địa bàn rất rộng để có thể phát triển lên, trong đó bao gồm các môn phái nhỏ dựa vào, cai quản tiên thành, quốc gia, người phàm cung phụng vân vân…

Loại thuyền bay bự này chở được nhiều người, nhưng bay rất chậm, đi Lưu Vân Tông cần gần một tháng. Bởi vì mang theo đều là tu vi trên kim đan, đều có thể Tích cốc, ven đường cũng liền không cần mua đồ tiếp tay, một đường thẳng đến Lưu Vân Tông.

Trên đường không ngừng nghỉ, điểm tốt là tương đối an toàn, sẽ không khiến người có ý xấu phát hiện hành tung, điểm xấu là tương đối nhàm chán.

Đại sư huynh cùng sư tôn đều là mèo lớn thích ngủ, mỗi ngày đều ở trên đài ngắm cảnh phơi nắng ngủ gật, cũng không cảm giác nhàm chán; Hồ ly nhỏ bởi vì lẻn vào đây, không dám lộ ra, liền ngoan ngoãn làm gối đầu cho sư tôn. Mà Mạc Thiên Liêu, trừ hầu hạ mèo đại gia, thời gian khác đều cố gắng tu luyện.

Bạch Lạc có dây thừng ăn liền thỏa mãn, thỉnh thoảng nhảy dựng lên đánh nhau với người khác. Mạc Thiên Liêu cực kỳ bội phục thỏ béo này, vài ngày ngắn ngủi đã ăn hết một cuộn dây thừng.

Huyền Cơ ngược lại không quan trọng chuyện này mấy, dù sao dây thừng hắn thắt cũng để tặng người, mặc dù bình thường tặng chẳng ai nhận.

“Tại sao nhị sư bá thích thắt dây thừng như vậy?” Mạc Thiên Liêu cọ lên đệm hổ, ở bên tai sư tôn lặng lẽ hỏi.

Hơi thở nóng rực thả trên tai, có chút ngứa ngứa, Thanh Đồng nghiêng mặt qua, đem lỗ tai kia áp xuống đám lông hổ:“Bởi vì……”

“Đùi gà được rồi, đến ăn đùi gà!” Tử Mạch bưng một khay chân gà nướng lớn đi ra.

“Chít chít!” Hồ ly nhỏ phía dưới cổ lập tức lắc lắc thân mình bò ra, biến thành bộ dáng thiếu niên, ngóng trông nhìn Tử Mạch, hổ mập cũng mở mắt ra, lấy một đôi mắt hổ trừng đùi gà.

Mạc Thiên Liêu cầm một cái, đặt ở trong khay ngọc, dùng đao nhỏ cắt thành từng miếng nhỏ be bé, đút cho Thanh Đồng ăn. Đùi gà này nhiều mỡ nhiều nước, chỉ là mèo đại gia không thích lông bên miệng bẩn.

Huyền Cơ nhìn đồ đệ nhà người ta hầu hạ đúng lúc như thế, hâm mộ không thôi, ngẩng đầu đi tìm đồ đệ nhà mình, đảo mắt nhìn thấy Hoa Tình xuất hiện ở tầng hai, liền đứng dậy đi đến chỗ lan can.

“Sư tôn, đồ nhi mới luyện chế Tích cốc đan, có vài loại khẩu vị, cần phải nếm thử?” Hoa Tình hướng sư tôn nhà mình ngoắc ngoắc.

Các đệ tử tầng hai còn lại nhìn thấy Huyền Cơ chân nhân chắp tay sau lưng mà đứng, đều khom mình hành lễ. Huyền Cơ bí hiểm nhìn Hoa Tình, không nói một lời xoay người trở về.

Hoa Tình luyện Tích cốc đan, bình thường có mùi phấn hoa, mùi bùn, mùi đoạn trường thảo, còn có mùi trùng chết. Nếm qua một lần, cả đời không muốn ăn.

Huyền Cơ nhìn hổ béo cắn đùi gà còn không quên làm đệm dựa, một khúc gỗ vừa một ngụm đùi gà một ngụm trà rồi đút cơm cho sư tôn, hồ ly nhỏ ăn xong đùi gà tự giác nằm xuống làm gối, thở dài, đồ đệ nhà người ta, hâm mộ không thôi.

Một đường nhàm chán vượt qua như vậy, nhàm chán đến mức Huyền Cơ sắp mọc lông, rốt cuộc mới đến Lưu Vân Tông.

Lưu Vân Tông, môn phái như kì danh, quần sơn bị vô số mây trên núi, mây trôi bao lấy, có khả năng là do phía tây nhiều gió, mây giữa núi không ngừng lưu động, biến ảo. Cửa lớn cao mười trượng do nguyên khối bạch ngọc điêu thành, hình mây nối thẳng vào đường núi, thoạt nhìn nguy nga tráng lệ, kinh sợ nhân tâm.

Có vài đệ tử lần đầu tiên đến Lưu Vân Tông, không khỏi sợ hãi than.

“Cung nghênh Huyền Cơ chân nhân, Thanh Đồng chân nhân.” Hai đệ tử Lưu Vân Tông mặc màu đạo bào màu trắng thêu mây đỏ tiến đến nghênh đón, nhìn thán phục trong mắt người Ốc Vân Tông, nhịn không được ưỡn ngực lên.

Ốc Vân Tông quanh năm ngầm mua bán yêu thú nuôi dưỡng, rất là có tiền.

Thanh Đồng liếc nhìn hai đệ tử kia của Lưu Vân Tông, hừ một tiếng, dừng ở cửa núi không vào. Huyền Cơ vừa bước một chân lên, lại rụt chân trở về.

Hoa Tình tham gia qua vài lần đại hội lập tức hiểu ý, thanh âm lạnh lùng tiến lên nói:“Mọi người Ốc Vân Tông đến, thỉnh cầu hai vị đạo hữu thông báo.”

Hai đệ tử Lưu Vân Tông hai mặt nhìn nhau, một người cười nói:“Đương nhiên biết là đạo hữu Ốc Vân Tông, không cần thông báo, trực tiếp đi vào liền được.”

“Hừ!” Thanh Đồng lại hừ một tiếng, thanh âm du dương rất nhẹ, truyền đến lỗ tai lại như tiếng sấm, hai đệ tử kim đan hậu kỳ của Lưu Vân Tông cũng nhịn không được rút lui một bước.

“Tông môn ta có hai vị động chủ đến, chỉ phái kim đan đệ tử các ngươi ra đón chào,” Tử Mạch móc đùi gà ra, chuẩn xác nhét vào trong miệng người Lưu Vân Tông có ý biện giải,“Chậc chậc, xem ra các ngươi là nghèo đến mức không có hóa thần trưởng lão, mời các ngươi ăn đùi gà đi.”

Các môn phái khác tiến đến bái phỏng, bổn môn nên cho người tương ứng phẩm chất đến nghênh đón, đây là tôn trọng đối với khách nhân, nay tùy tùy tiện tiện phái ra hai tu sĩ kim đan, tỏ rõ là khinh thường Ốc Vân Tông.

Phía sau có người các môn phái nhỏ lục tục tiến đến, nhìn thấy phía trước có xung đột, đều dừng lại xem náo nhiệt.

“Nhất thời bận rộn hôn mê đầu, tiếp đón không chu toàn, tiếp đón không chu toàn!” Lúc này, một thanh âm hùng hậu từ trên đường núi truyền đến, không bao lâu, một người mặc đạo bào thêu mây xanh cỡi gió mà đến. Râu dài đến eo, tóc bạc mặt hồng, bên cạnh theo cùng một con báo có hoa văn hỏa diễm, chính là trưởng lão chấp sự Lưu Vân Tông, Thu trưởng lão.

Chấp sự trưởng lão, chính là trưởng lão gần với chưởng môn, ở trong tông môn địa vị rất cao, để lão tới đón tiếp một hàng Ốc Vân Tông, mới không tính là thất lễ.

Thanh Đồng lạnh mắt nhìn lão, không nói lời nào.

Thu trưởng lão xấu hổ sờ sờ râu, hướng tới hai đệ tử kia của Lưu Vân Tông nói:“Còn không hướng sư thúc sư bá Ốc Vân Tông cáo lỗi! Không quy củ!”

Thanh Đồng lại không đợi hai đệ tử kia nói chuyện, liền phất tay áo đạp lên thềm bạch ngọc.

Thu trưởng lão chỉ đành theo ở phía sau, quay đầu muốn cùng Huyền Cơ nói chuyện, Huyền Cơ nâng đôi mắt đầy vẻ âm u nhìn lão, dọa Thu trưởng lão nhảy dựng, nghe nói Huyền Cơ chân nhân Ốc Vân Tông âm tình bất định, xem ra còn khó ở chung so với Thanh Đồng chân nhân, chỉ đành nghĩ biện pháp tìm đề tài.

Đảo mắt nhìn thấy hổ béo vằn vện đi theo bên cạnh Thanh Đồng, nhất thời trước mắt sáng lên:“Hổ đều lớn đến như vậy, vừa vặn con báo này của ta cũng đã thành niên, không bằng thừa dịp đại hội lần này, để hai đứa chúng nó phối với nhau.”

Yêu thú ký kết qua huyết khế, có sinh hạ thú con thì chỉ có thể ký huyết khế cùng với người có quan hệ huyết thống với chủ nhân ban đầu, không thể dùng để mua bán, nhưng đưa cho tiểu bối lại là vừa khéo.

Mạc Thiên Liêu nhất thời bị sặc nước miếng, đây là định kéo đại sư huynh đi lai giống? Cúi đầu nhìn về phía Mạnh Hổ, quả nhiên, hổ mập đang nhìn đông nhìn tây lảo đảo một cái vấp té trên thềm đá.

Con báo lửa kia có chút ghét bỏ nhìn hổ mập, tựa hồ là ghét bỏ hắn có chút ngốc.

“Không cần.” Thanh Đồng không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Hổ mập nhẹ nhàng thở ra, cọ cọ chân sư tôn.

Thu trưởng lão bị nghẹn được thiếu chút nữa trợn trắng mắt, mình đã lấy lòng như vậy, sao còn không cho mặt mũi như thế:“Một ổ báo có ít nhất hai con, chỉ phối một lần, sau đó ngươi có thể có được một con……”

Thanh Đồng giơ tay cắt ngang giọng nói lải nhai kia, thanh âm lạnh lùng nói:“Vì để chuyên tâm tu luyện, bổn tọa đã thiến nó rồi.”

Chân trước hổ mập nâng được một nửa liền dừng giữa không trung, toàn bộ thân hổ cứng thành một pho tượng, giữa gió núi Lưu Vân Tông một thân đầy lông hỗn loạn.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Yêu thú giáp: Nghe nói chưa? Con hổ kia không có tiểu kê kê!

Yêu thú ất: A, nguyên lai là hổ thái giám

Ngực đại thấp:……

Thái Thủy: thần khí bảng hiệu của quý hổ, chỉ cần 998 liền có thể cho thuê một ngày!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN