Tiên Mãn Cung Đường - Chương 20: Thân vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tiên Mãn Cung Đường


Chương 20: Thân vương


Tô Dự không nghĩ tới ngày đầu tiên tiến cung liền có thể nhìn thấy Tương Trấp Nhi, hưng phấn mà ôm mèo nhỏ cọ một lúc lâu, cuối cùng bị miêu bệ hạ không thể nhịn được nữa một trảo chụp ngã xuống giường.

“Tương Trấp Nhi, sao ngươi biết ta ở trong này nha?” Tô Dự nằm ngay đơ như vậy trên giường, dùng mũi đi từ đỉnh đầu xuống đuôi mèo, cái đuôi xốp xốp mềm mềm kia buông trước mắt hắn, chờ thời điểm hắn rướn cổ chạm lên, sẽ bỗng nhiên dời đi. Trò chơi tột độ nhàm chán như vậy, Tô Dự lại chơi đến bất diệc nhạc hồ.

An Hoằng Triệt đứng ở đỉnh đầu Tô Dự, hiếu kì nhìn nhìn lớp sơn cột giường nhếch nhác, đưa vuốt cào một cái, lớp sơn bong ra, lại cào một cái nữa, lại bong ra.

“Trước ăn chút gì đi, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi nè.” Tô Dự ngồi dậy, đem mèo trên đỉnh đầu ôm vào lòng, nâng tay ném lớp sơn bong tróc kia qua một bên, miễn cho nửa đêm rớt xuống mặt.

An Hoằng Triệt lắc lắc cái đuôi, nhảy lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, trên cao nhìn xuống tuần tra một vòng. Trong phòng thập phần hôn ám, không ai đến đốt đèn, nhưng việc này một chút cũng không ảnh hưởng đến thị lực của mèo. Bài trí cổ xưa, đồ dùng tróc sơn, màn cửa cũ kĩ, còn có mốc meo điểm điểm loang lổ trên tường, hết thảy thoạt nhìn không xong tột độ.

Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, An Hoằng Triệt run run lông, rất là không vui. Hắn không nghĩ tới trong hoàng cung còn có cung thất cũ nát như vậy, đám cẩu đông tây này, làm gì vậy chứ!

Đến tận khi cơ hồ toàn bộ các phòng đều sáng ánh đèn, mới có một tiểu thái giám chậm rì rì đưa tới cho Tô Dự một cây nến sáp, hơn nữa còn lẫm nhiên dặn hắn đúng giờ tắt nến, miễn cho phạm vào kiêng kị.

Tô Dự ngược lại không quan trọng, thời điểm ở Tô gia, vì tiết kiệm tiền, hắn cũng thường thường không đốt đèn. Cảm ơn tiểu thái giám xong, ôm chú mèo giấu trong lòng ra, lấy ra cá chiên nho nhỏ, hạnh hạnh phúc phúc hưởng thụ niềm vui èo ăn.

Biết mèo nhỏ không thích hoàn cảnh ẩm ướt này, Tô Dự dùng cây nến duy nhất hong gối đầu, làm iêu đại gia được ngủ thoải mái chút.

An Hoằng Triệt ghét bỏ gãi gãi, đem tranh thêu không chút nào bền chắc ở mặt trên gối cào rách chỉ, thẳng đến khi Tô Dự nằm lên, mới không tình nguyện vây quanh bên cổ hắn. Nô tài ngốc, không có trẫm ở bên người, thật sự là mỗi ngày trải qua càng kém cỏi a!

Tô Dự cọ cọ đám lông ấm áp trên cổ, “Tương Trấp Nhi, ngươi nếu có thể vẫn ở cùng ta thì hay biết mấy.”

Thật là, lại làm nũng! An Hoằng Triệt quay đầu đi, chóp đuôi hơi hơi đung đưa, thật sự là không có biện pháp với ngươi, thế nhưng làm nũng cũng vô dụng, muốn làm người của trẫm, thì phải dựa vào năng lực của chính mình, trẫm tuyệt đối sẽ không thiên vị làm rối kỉ cương!

Trời còn chưa sáng, An Hoằng Triệt liền ly khai.

Hôm nay sẽ bắt đầu đại tuyển vòng thứ hai, nhân duyên cớ lâm triều, buổi sáng quan viên và người trong dòng họ trên cơ bản không rảnh, buổi sáng nhóm người Tô Dự ngoại trừ đi chính điện tập hợp một chút, sinh hoạt quy trình đại tuyển, thì không còn chuyện gì khác.

Phòng chữ Thiên, mỗi gian đều có một tiểu thái giám hầu hạ, điểm tâm cũng sẽ đúng giờ đưa đến trong phòng, vài phòng khác còn có mấy thái giám cùng nhau hầu hạ, Tô Dự dựa cửa nhìn hộp đồ ăn trong tay, lại nhìn ra xa một chút, phỏng chừng đưa đến chỗ mình thì lạnh ngắt mất rồi, nhún vai, quyết định tích cực chủ động tự mình đi lĩnh cơm.

Còn chưa đi được hai bước, liền đụng mặt Dương công công đang vội vàng đi đến.

“Tô thiếu gia,” Dương công công vẫn cái biểu tình kia, “Tạp gia đang có chuyện tìm ngài đây.”

Dương công công hất cằm với hai tiểu thái giám phía sau, hai người này liền vào phòng Tô Dự, hai ba bước thu thập xong hành lý của hắn.

“Thật sự xin lỗi, buổi phục tuyển hôm nay, các thiếu gia mang theo rất nhiều vật dụng cần dùng, đao thương kiếm kích không có chỗ để. Phòng số 13 chữ Huyền này muốn dùng làm nhà kho, chỉ có thể ủy khuất Tô thiếu gia dời bước.” Dương công công nói đến vô cùng đương nhiên.

Tô Dự nhíu nhíu mày, số 13 chữ Huyền này nằm tại góc lầu một, nói muốn làm nhà kho cũng đúng, thế nhưng bên kia rõ ràng còn có mấy gian phòng để không, vì sao lại muốn hắn chuyển chỗ?

Tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, tiếc rằng người ở dưới mái hiên, người ta nói rất đường hoàng, Tô Dự cũng không thể bác bỏ được gì. Nghĩ tới nghĩ lui, một người sa cơ thất thế như mình, thật sự không đáng để những người này hao tốn tâm tư đối phó.

Tuy rằng cảm giác nghỉ ngơi ở đâu cũng không quan trọng, thế nhưng thời điểm đứng trước cửa phòng mới, Tô Dự vẫn bị chấn kinh một chút.

Hai mặt sáng ánh mặt trời, phong thuỷ cực tốt, rường cột chạm trổ, phòng số 2 chữ Thiên!

“Công công, đây……” Tô Dự có chút chần chờ, lấy thân phận của hắn tuyệt không có khả năng vào ở gian phòng này, phòng số 1 chữ Thiên, người ở trong chính là thế tử Lỗ quốc công, hắn một con tôm nhỏ dựa vào cái gì ở số 2 đây?

“Thế tử Trường Xuân Hầu không thích số “2”, nên gian này liền để không,” Dương công công lý lẽ đương nhiên nói, “Các phòng chữ Huyền khác đều phải dùng làm nhà kho, nay chỉ còn lại có một gian này, đành ủy khuất công tử vậy.”

Tô Dự trừng mắt nhìn, tuyệt không ủy khuất, thật sự.

Hai tiểu thái giám tay chân lanh lẹ đem trong phòng thu thập một lần, Dương công công chỉ vào một trong đó nói: “Hắn gọi Tiểu Thuận, những ngày sau sẽ do hắn hầu hạ Tô công tử.” Dứt lời, cũng không đợi Tô Dự trả lời, xoay người liền đi.

“Công tử mời vào phòng, tiểu nhân sẽ đi mang điểm tâm tới.” Tiểu Thuận mời Tô Dự vào phòng nghỉ ngơi, chính mình thì nhanh như chớp chạy xuống lầu.

Phòng chữ Thiên chỉ có 5 gian, đều ở tại tầng ba, sáng ánh mặt trời, rộng rãi sáng sủa. Phía trước là lan can sơn đỏ, dựa vào lan can trông về phía xa có thể nhìn thấy hơn phân nửa tiền điện hoàng cung. Diện tích bằng so ra bằng khoảng ba gian phòng chữ Huyền, dùng bình phong, ngăn cách thành một phòng ghép, bên ngoài là bàn ghế nhuyễn tháp, bên trong là phòng ngủ, sau bình phong còn có thùng tắm. Trước sau thông thấu, mở cửa sổ ra, gió sớm mát mẻ từ ngoài phòng lùa vào, xua tan oi bức đầu hạ.

Tô Dự nhìn nhìn bài trí trong phòng, nhất thời có một loại cảm giác từ khách sạn tiện lợi nhảy đến căn hộ năm sao.

Còn chưa trố mắt xong, Tiểu Thuận đã đem cơm canh dọn xong. Bốn món ăn lót dạ phối hợp, hai lồng điểm tâm tinh xảo ngon miệng, một bát cháo còn bốc hơi nóng hôi hổi.

Hôm qua cả ngày cũng chưa ăn uống đàng hoàng cái gì, Tô Dự nhất thời ngón trỏ đại động, không cần trả tiền cơm, không ăn sạch sẽ thực quá có lỗi với bản thân rồi, lập tức gió cuốn mây tan đem một bàn cơm canh quét sạch.

Thời điểm đi ra ngoài vừa vặn chạm mặt thế tử Lỗ quốc công, người nọ nhìn Tô Dự, đối với việc Tô Dự xuất hiện ở nơi này chỉ trố mắt một chút, lập tức liền khôi phục cái mặt than kia, cùng hắn chào hỏi xong liền uy vũ sinh phong đi xuống lầu.

Đến chính điện Tầm Dương Điện, mọi người tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, Tô Dự vừa vào cửa, liền cảm giác có hơn mười ánh mắt đảo qua, khiến hắn cả người không được tự nhiên.

Chuyện buổi sáng dĩ nhiên đã truyền khắp chốn, mọi người tựa hồ nhất trí cho rằng Tô Dự là nịnh bợ thế tử Lỗ quốc công, bằng không ai cũng không có khả năng lớn như vậy giúp hắn chuyển đến phòng chữ Thiên. Vì thế, nguyên bản vài thiếu niên thích chỉ trỏ Tô Dự, hôm nay cũng thu liễm không ít, ngay cả thế tử Trường Xuân Hầu nhìn thấy Tô Dự, cũng cười gật đầu với hắn.

Không rõ ràng cho lắm Tô Dự: “……”

Không hiểu ra sao thế tử Lỗ quốc công: “……”

Hoàng gia đại tuyển nghe nói chia làm bốn vòng, sau sơ tuyển là phục tuyển, chung tuyển, xác định đẳng cấp.

Sơ tuyển, hạch định danh sách, sàng lọc đi nhân tuyển tướng mạo xấu, tàn tật hoặc không phù hợp điều kiện khác.

Phục tuyển, gặp mặt dòng họ hoàng thất, chọn lựa chính là tướng mạo tài học.

Nói cách khác, muốn thông qua vòng thứ hai, tài cùng mạo ít nhất cũng đều phải có. Buổi chiều đại tuyển, mỗi người đều phải triển lãm tài nghệ cho dòng họ hoàng thất trong cung thưởng thức, cuối cùng lưu lại hay về nhà cũng do nhóm dòng họ này quyết định.

Hoàng gia đối với đại tuyển ba năm mới cử hành một lần này thập phần coi trọng, hai hoàng thúc trấn thủ biên quan của hoàng thượng, đều không quản ngàn dặm xa xôi chạy về đây.

Con cháu hoàng thất Đại An phồn thịnh, nhưng mỗi một đời có thể được phong Thân vương lại rất ít, giống như đồng lứa với tiên đế, cũng chỉ có Túc vương Thập Tam vương gia cùng Lăng vương Thập Thất vương gia là được phong thân vương, còn lại nhiều nhất là quận vương, trừ một vùng đất phong nhỏ xa xa thì không còn gì.

Túc vương và Lăng vương phân biệt đóng giữ phía Tây cùng phương Bắc hai nơi yếu tắc, quanh năm không ở trong kinh. Túc vương còn hoàn hảo chút, từ phía Tây đi theo đường lớn vài ngày liền có thể đến hoàng thành, Lăng vương từ hoang mạc Bắc địa bôn ba trở về, hôm nay mới kham kham khổ khổ vào kinh.

“Thập Thất thúc một đường thuyền xe mệt nhọc, không bằng ngày khác mới phục tuyển đi.” Chiêu vương nhìn thúc thúc phong trần mệt mỏi nhà mình, nhịn không được hướng Hoàng thượng đề nghị.

Hoàng đế bệ hạ nhướng mày nhìn nhìn Thập Thất thúc quỳ dưới ngự tiền, nhíu mày ghét bỏ. Ý tứ thập phần rõ ràng, vậy mà còn thổi phồng chính mình dũng mãnh phi thường vô địch, mới cưỡi ngựa hai ngày liền không chịu nổi?

Lăng vương bộ dáng trên dưới ba mươi tuổi, bộ dạng thập phần tinh thần, dù cho vừa xuống ngựa, cũng nhìn không ra một chút mỏi mệt nào, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn đứa cháu béo, ngẩng đầu nói với hoàng thượng: “Đại tuyển không phải việc nhỏ, vạn lần không thể vì một mình vi thần mà trì hoãn.”

“Lăng vương nói có lý, biên quan trọng yếu, hai vị vương gia còn muốn sớm trở về, đại tuyển tự nhiên là càng nhanh càng tốt.” Thừa tướng Lộ Mậu Công nói, hắn từ lúc bắt đầu đã không đồng ý để hai vương gia tay nắm trọng binh vào kinh, nhưng kẹt nỗi hoàng thượng không nghe.

“Biên quan thái bình đến mức chim không thèm đẻ trứng nữa là, bổn vương cùng Thập Thất đệ định ở lại kinh thành thêm mấy ngày.” Tiếng nói hùng hậu như chuông đồng, chính là Túc vương đứng đầu võ tướng.

Túc vương dáng người khôi ngô, bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc, tại Tây Bắc dưỡng thành dã tính, nói chuyện thẳng như ruột ngựa, cho dù vào triều đã nhiều ngày, mỗi ngày đều đem một đám quan văn chọc tức đến mức run run.

An Hoằng Triệt trên hoàng tọa nheo mắt, “Nếu như thế, sau giờ ngọ phục tuyển liền giao cho hai vị hoàng thúc chủ trì, trẫm sẽ không can thiệp.” Nguồn :

“Hoàng huynh, thần đệ cũng muốn đi theo xem.” Hạ triều, Chiêu vương lập tức vui vẻ chạy đến tẩm cung hoàng đế, cầu ca ca nhà mình cho hắn đi cùng, đối với việc Tô Dự sắp biểu diễn tài nghệ gì, hắn thật sự tò mò muốn chết.

An Hoằng Triệt lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp to đùng, nâng mí mắt nhìn thoáng qua đệ đệ, lại khép hai mắt lại.

An Hoằng Ấp chưa từ bỏ ý định cọ qua, ý đồ dùng vẻ mặt giả vờ đáng thương đổi lấy phúc lợi buổi chiều, ai ngờ nhất thời không đứng vững, ai u một tiếng ngã xuống tấm thảm mềm mại. Một mảnh bạch quang [ánh sáng trắng] chợt lóe, quần áo Chiêu vương điện hạ rải đầy trên mặt đất, người thì nháy mắt không thấy bóng dáng đâu. Một con mèo nhỏ mập mạp, xù đầu xù lông từ trong đống quần áo chui ra.

Mèo nhỏ có bộ lông dài màu trắng xen lẫn vàng vằn vện, bởi vì rất béo, cơ hồ nhìn không thấy cổ đâu.

Nguyên bản hoàng đế bệ hạ tựa hồ đang ngủ nháy mắt mở mắt ra, nhìn quả cầu lông trắng vàng xen lẫn kia tay chân vụng về bò ra, khóe miệng nâng lên một mạt cười tà.

Mèo mập nhỏ vừa tránh thoát quần áo vấn vít, ngẩng đầu liền nhìn đến một mảnh vàng kim nhào đến, nhất thời kêu ai da một tiếng, bị mèo nhỏ lông vàng cắn lỗ tai.

“Ca, nhả ra!” Mèo mập nhỏ giãy dụa phịch phịch.

Mèo nhỏ màu vàng hoàn toàn không để ý đến đệ đệ phản kháng, bốn chân ôm lấy quả cầu mập một trận xát xát cào cào. Mèo mập nhỏ không cam lòng, giãy dụa cắn cái đuôi ca ca, hai quả cầu lông nhất thời lăn thành một đống trên đệm mềm.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Túc vương và Lăng vương cầu kiến.” Thanh âm tổng quản thái giám đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Đệ đệ: Nhân sinh của ta lâm vào vô hạn ưu tang [ ngẩng nhìn trời cao đầy tâm trạng……]

Tiểu Ngư: Vương gia đây là thế nào?

Đệ đệ: qaq vì cái gì mỗi lần biến thành mèo đều bị ca ca cắn chứ?

Tiểu Ngư: Ngươi muốn nghe nói thật hay là nói dối?

Đệ đệ:[⊙_⊙] Nói dối là cái gì?

Tiểu Ngư: Đây là phương thức yêu thương đặc thù của ca ca.

Đệ đệ: [⊙ω⊙] Vậy nói thật thì sao?

Tiểu Ngư: Mèo đều thích khi dễ đồng loại hình thể so với mình nhỏ hơn.

Đệ đệ: qaq

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN