Bán Con - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1677


Bán Con


Phần 26


Hương cúi đầu khóc như đứa trẻ…ước mơ được làm mẹ của cô bị lụi tàn…
Điện thoại reo lên mẹ Quân báo “ Bố con mất rồi”…
Quân mặt lầm lỳ “ Vâng”…
Tại đám tang mọi người cúi chào …Quân măc đồ đen quấn khăn tang đứng cạnh quan tài của bố mình…Anh ta có vẻ mệt vì đứng từ đêm hôm trước …Hương đi tới vỗ nhẹ
-Anh nghỉ đi em đứng đây thay anh một lúc
-K sao…
-Em thấy anh có vẻ mệt rồi
-Đã nói là không sao
Mẹ Quân xua tay “ Kìa con sao lại quát vợ”
Hương nắm chặt tay quay đi…Quân định nói gì đó rồi lại thôi…anh ta thở dài
-Sao con nặng lời thế còn bao người ở đây,nó quan tâm con mới như vậy
-Kệ cô ta đi …
Tối đến Quân thấy Hương tất bật rót nước mời khách…chạy ra chạy vào …Anh ta đang định gọi thì Cẩm Tiên báo
“ Bọn chúng đến viếng rồi ạ”
-Muộn hơn tôi nghĩ
Bên ngoài cửa một kẻ mặc đồ vest trắng tiến vào đám tang…hắn vừa đi vừa cười cợt vẻ mỉa mai “ Ô chết rồi à,Bác ơi là Bác ơi”
Đó chính là Ngô Mạnh gọi bố Hưng bằng Bác ( bác ruột …bố Ngô Mạnh là em trai của bố Quân)…
Mẹ Quân chỉ tay “ Cút ra ngoài”
-Kìa Bác làm gì căng thế…Anh Quân còn ở đây mà Bác đã sợ chết…cháu chỉ thích động tay với người trẻ thôi…Anh Quân nhờ
Quân xoay chiếc nhẫn trên tay rồi cười nhẹ
-Mạnh đến mà anh cứ ngỡ chủ tịch nước đến nhà anh cơ đấy
-Ui dào bố anh chết anh chả sướng bỏ mẹ đi ,anh ghét ông ấy lắm còn gì
-Anh có nói câu đó sao…( Quân cười nhẹ) nhìn mặt Bác lần cuối rồi ra ngoài cho người khác vào đi em
-Anh vẫn cái giọng kiểu có học thức cao ngạo như ngày nào…bí thư thành uỷ thành phố mà có bố là xã hội đen nói ra ai ngửi được…
Hương từ sau lên tiếng” đến chỗ tang lễ nhà người ta lại cười cợt như một ten điên”
Ngô Mạnh tức tối “ Mày nói gì”
Hắn sừng sổ tiến tới gần chỗ Hương thì Quân chặn ngang đường “ Mày bước tới thêm một bước tao chặt gẫy chân mày”
-Anh doạ em à…anh ơi anh đâu có phải xã hội như bố anh…anh dân văn phòng cơ mà…( cười đểu)
Vừa nói xong Quân dùng tay đánh mạnh vào hầu của Mạnh…Hắn ôm cổ Quân tóm tóc giật ngửa ra rất nhanh rồi dùng chân anh ta đạp thẳng đầu gối Mạnh làm chân anh ta gập xuống tư thế quỳ …rắc nhẹ …Mạnh hét lên “ Gẫy chân tao rồi”
Người của Mạnh định lao vào Quân nhìn
-Đứa nào bước chân vào đây tao đảm bảo k đứa nào ra khỏi đây nguyên vẹn…
Cẩm Tiên cầm cây kiếm nhật…bọn chúng sợ lùi lại vì biết Cẩm Tiên nổi tiếng là tay kiếm nổi tiếng…và bên cạnh Quân lúc nào cũng có 5 vệ sỹ nổi tiếng chưa kể người của bố anh ta đứng xung quanh…
Tin Ngô Mạnh con trai của Ngô Hưng bị đánh gẫy chân…
-Đại ca cậu chủ bị đánh ,hắn đã chết chúng ta nhân cơ hội này diệt luôn con trai hắn trả thù cho cậu chủ
-Mày nên dùng cái đầu để đối phó với nó hơn là dùng tay chân nếu muốn sống yên…thằng anh tao nó nổi tiếng bạo quyền thì thằng con trai nó liệu có phải đứa hiền lành cho mày giết được chắc…hãy mong là nó k đứng ra quản lý mà giao cho thư kí của bố nó…nếu nó thay cha nó thì k còn chỗ mà oai đâu…tao sẽ chờ cơ hội nhớ đấy Quân…mày đánh gẫy chân con tao…tao chắc chắn để người thân của mày sống k bằng chết…
Sau tang lễ của bố Quân…thư kí của bố Quân là Khả Lê cúi đầu
-Giờ chuyện đã như vậy cậu đã suy tính gì chưa
-Chưa…tạm thời anh cứ tiếp quản mọi thứ thay tôi,mọi chuyện làm ăn của ông ấy anh nắm rõ còn tôi thì không…
-Tôi k dám thưa cậu
-Tôi ủy quyền cho anh sao mà k dám…tôi đang làm người quan chức k thể dính dáng tới chuyện xã hội được…
-Vậy tôi sẽ báo cáo mọi hoạt động cho cậu hằng ngày…
-Mọi chuyện giờ mới bắt đầu,ông ấy khi sống được nhiều người yêu quý quá mà
Quân nhìn lên ảnh của cha mình rồi thở dài…
Tôi nắm tay Tuệ Lâm em gái Quân…con bé khóc ngất khi chôn cha…trong đầu tôi nghĩ đến chuyện khi nãy chứng kiến Quân đánh người…anh ta chắc chắn có học võ…tôi từng học võ nên biết rõ…sau chiếc kính học thức đó rốt cuộc chồng của mình là người thế nào,thay đổi quá nhiều thật sự khiến tôi khó nghĩ…
Mẹ chồng tôi xoa vai “ Chuyện khi nãy con đừng chấp nó nhé,chắc nó mệt quá nên mới vậy”…
-Vâng con k để ý đâu mẹ
-Quân nó thương con thế nào con biết mà
-Vâng…k sao đâu mẹ
-Con về nhà nghỉ ngơi đi,Quân nó còn phải ở lại lo chuyện cho xong mới về được,công việc của bố nó ngập như núi…
-Vâng…
Hương đi ra xe trở về nhà trước…cô nhìn ảnh gia đình Quân chụp được treo ở giữa nhà …bức ảnh hôm tôi cưới…tôi còn nhớ sau lễ cưới bố của Quân có nói chuyện riêng với tôi …đó là lần nói chuyện đầu tiên cũng là lần cuối cùng…
“ Chỉ có con mới có thể ngăn nó khi nó có sai lầm,hãy giúp bố hứa rằng kể cả nó có giết ai đó cũng không được từ bỏ nó vì khi đó con và người nhà con sẽ chết,nó là vậy bản chất của nó rất tàn nhẫn”
-Nghĩa là anh ấy giết ai đó sao ạ
-Bố giả dụ thế …nếu bố mất đi nó bắt buộc phải đương đầu với mọi chuyện…
1 tuần Quân không về nhà…tôi vẫn ở nhà đi học bình thường…đang đỗ đèn xanh đèn đỏ thì một chiếc xe mô tô phân khối lớn lao vào đít xe tôi…
-Này anh đi kiểu gì vậy
-phanh của tôi k ăn lắm,xe của em hư hỏng ra sao thì tôi đền bù nhé
-Anh nên xin lỗi trước …
Hương nói rồi phóng chiếc xe đạp điện đi…cậu thanh niên trên mô tô cười nhẹ…” Đi nước ngoài lâu quá ngáo mất rồi,gái Việt vẫn là dữ dằn nhất”…
Cậu thanh niên đó thấy cuộc gọi từ bố
-Con đang về rồi bố
-Xuống sân bay từ bh mà k thèm về nhà…về đột xuất k báo trc là sao …
-Con về với bố Ngô Hưng đẹp trai của con ngay đây
-Cái thằng…anh mày bị Ngô Hồng Quân nó đánh gẫy chân rồi đấy
-Ngô Hồng Quân…
Tối đến tôi ngồi uống cafe cùng Lan…Lan khuyên tôi
-Sao k gọi cho anh ấy
-Sợ anh ta bận rồi lại mắng tao
-Đã thử chưa mà biết,mày mà sợ chồng á
-Tao sợ gì chẳng qua k thích cãi nhau thôi
-Hâm thử nhắn cho lão xem,nhắn đi
-Nhắn gì
-Hỏi xem bao giờ về hay anh ăn chưa ,mày khô khan rồi mất chồng
Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Quân
“ Anh ăn gì chưa”…
Thấy đã gửi nhưng mãi chưa đọc…
Hương thở dài “ Đấy có trả lời đâu,thôi đi về đây”…
Hương về nhà cứ đi đi lại lại cầm điện thoại ngó rồi vứt xuống ghế…lại cầm lên nhìn…
Quân đọc xong một đống giấy tờ cùng thư kí Khả Lê…anh ta cầm vào máy thì thấy tin nhắn từ khi nào “ Anh ăn gì chưa”…
Quân xoa đầu “ Khả Lê hnay đến đây xong nhé”
-Dạ vâng cậu nghỉ ngơi đi
-Hôm nay tôi về nhà…
-À vâng…đi lâu vậy cô Hương cũng buồn…
Quân đi về nhà anh ta mở cửa phòng thấy Hương đang ngủ say ngon lành…tay vẫn cầm điện thoại…Quân hôn lên môi Hương nụ hôn rất sâu…Hương mở mắt
-Anh về khi nào vậy…?
-Anh mới về …
-Anh ăn gì chưa,nghe mẹ nói nhiều việc lắm
-Anh muốn ăn em…
Hương ngại đỏ mặt…Quân vội vã cởi quần…
-Này làm gì vậy,anh tắm chưa đấy
-Đại ca đây 7 ngày k tắm vẫn thơm nhé…
-Phét
Hương cười rồi tát nhẹ vào mặt Quân…đôi mắt họ nhìn nhau rồi Quân xoa má Hương
-Nói yêu anh đi…
-Thôi nói gì …
-Em k yêu anh à
-Có chứ …
Vừa nói xong câu đó Quân hôn chụt vào môi Hương làm cô ngã ngửa ra sau…tay Quân đỡ lưng Hương…Hương sợ co người…
-Đừng sợ anh sẽ nhẹ nhàng…
Hương hôn lên môi Quân khiến cho anh ta ngạc nhiên…Quân hưng phấn cao trào…
Đến nửa đêm Hương bật dậy choàng áo đi ra ban công…cô lo lắng về chuyện con cái…
“nếu như anh ấy biết mình không có con liệu có bỏ mình luôn không,lúc đầu k muốn lấy giờ lấy rồi lại k muốn bỏ…mình k muốn chia tay,kết hôn rồi chứ k phải là yêu đương bình thường…”
Hương đứng khóc ở ban công…Quân từ sau ôm eo…” Sao thế…anh làm em đau à”
-Không có,cũng quen quen rồi ( Hương cười nhưng mắt đỏ)
Quân cúi xuống nhìn mắt…
-Sao em khóc…
-Không sao cả ,em thấy anh về nên vui vậy thôi vì từ lúc lấy nhau toàn xa nhau
-Thật à,em khóc vì nhớ anh à
-Vâng…
-Hâm …vào ngủ đi anh đi uống nước
Quân quay đi anh ta dơ tay kiểu ăn mừng sung sướng “ yes yes yes Cô ấy khóc vì nhớ mình”…
Điện thoại của Quân tinh tinh lúc 5h sáng …Hương nhìn thấy dòng tin “ Em nhớ anh ,sau cái ngày gặp lại ở sài gòn em thật sự nhớ anh”…
Quân tay cầm ly nước đi lên…Hương cầm điện thoại nhìn Quân rồi đỏ đôi mắt
Tin nhắn này là sao,anh giải thích đi Ngô Hồng Quân…

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN