Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
Chương 4: Từng bước cố tiến gần
Lăn qua, lăn lại trên giường một cách bực bội.
Ghì chặt màn hình điện thoại sáng vào mặt tôi, chờ anh trả lời Weibo nhưng mãi vẫn chưa thấy. Vừa suy nghĩ lướt qua thì “Tích…tích” tôi cười thỏa mãn.
– Mai. 3h tôi đợi em ở thư viện khu 5.
– OK.
Tôi còn tốt bụng gửi anh một mặt cười.
– Trẻ con.
– Không có a.
Tôi chu môi giận dỗi dù cho anh chẳng nhìn thấy được qua màn hình nhỏ của điện thoại đang nhấp nháy.
– Ngủ ngon.
– Anh cũng vậy.
Tim tôi lại đập mạnh mặc dù chúng tôi mỗi người cách nhau một màn hình.
Tôi hạnh phúc từ từ chìm vào giấc ngủ trong hương lài nhè nhẹ dễ chịu.
Mặt trời ló dạng, tôi vẫn nằm ưỡn trên giường ngủ say mê bên môi kèm theo một nụ cười nồng đậm chúng tỏ giấc ngủ của tôi không tồi.
– Thẩm tiểu thư, buổi sáng đã chuẩn bị xong.
Giọng của Tiểu San cùng với tiếng gõ cửa, cho dù tôi có muốn nướng giấc ngủ thêm nữa cũng chẳng thể nào.
– Ưm….
Tôi lờ mờ nhìn giờ trong điện thoại và vụng về trả lời bằng giọng nhái ngủ.
7h đúng, tôi mau mau chạy vào toilet. Lấy chiếc đầm thật đơn giản khoác lên người rồi đi dùng bữa sáng.
Tôi xuống lầu, đi vòng một đường dài, phòng bếp hiện ra trước mắt với một mùi thơm khó cưỡng, bụng tôi cũng hợp tác kêu lên, ba và mẹ tôi đang dùng bửa. Tôi từ từ đi vào và ngồi ngay ngắn chỗ của mình, thím Hạ không dám chậm trễ liền bưng lên một xuất bò xốt Ý kèm bánh mì cho tôi.
Trên bàn ăn, không hề có tiếng nói nào giữa ba chúng tôi, đó dường như là thói quen, Ti gia thực sự không thích nói khi đang ăn. Tôi ăn ngốn ăn nghiến đến cả mắc nghẹn vì thực sự tôi rất gấp, tôi ho xồng xộc vỗ ngực mình. Cầm ly nước khoáng bên cạnh lên uống, dần dần dịu đi sự khó chịu trong cổ họng, thức ăn hình như đã xuống rồi.
May quá! Tôi cứ ngỡ xíu nữa là tôi chết thảm rồi.
– Thẩm Thẩm, có sao hay không?
– Mẹ, con không sao. Chỉ là hơi vội.
– Vội việc gì?
Cha nhìn tôi một cách khó hiểu.
– 88. Con no rồi.
Tôi rời bàn ăn, chạy cấp tốc lên phòng. Thay một bộ đồ thể thao thoải mái rồi ngắm mình trong gương, cười hài lòng. Điện thoại điểm 7h36 rồi, tôi không thể cà cưa nữa. Tôi ra tới cổng lớn nói vọng vào.
– Cha, mẹ con ra ngoài.
Tôi thúc giục chú Quách đang lau kính xe, chở tôi đến công viên Tri Phú vì theo như tôi “điều tra” ra thì Dận Dịch anh thường chạy bộ ở đây. Tôi ngồi vào xe, nắm chặt điện thoại và hít không khí thật nhiều giúp tôi bình tĩnh hơn vì đơn giản tôi sắp gặp anh cho nên vẫn là có một chút căng thẳng đi.
Xe dần dần lăn bánh, ra khỏi Ti gia, quang cảnh dần dần mất ở phía sau. Chạy tầm 20″ thì tiếng động cơ không còn nữa, dừng hẳn. Chú Quách mở cửa xe, cung kính mời tôi xuống.
– Đã tới nơi rồi Ti tiểu thư.
Công viên Tri Phú hiện ra, tôi bước xuống xe. Không khí buổi sáng sớm rất trong lành và khoáng đãng. Xung quanh được trồng rất nhiều cây xanh nhưng không tạo cho người nhìn thấy nó rậm rạp một cách khó chịu. Ở đây rất rất rộng, họ quanh co, tạo ra rất nhiều lối đi và thông nhau, ở góc bên trái phía sau những lùm cây to là một cái hồ nhỏ được những cái rào nhỏ bao bọc, ở giữa hồ xuất hiện một bức tượng đồng bóng loáng hình cô tiên nhỏ rất đẹp mắt và đặc biệt còn có một bãi cát ô vuông lớn, từ nhỏ tôi đã được chơi ở đây.
Bây giờ là mùa thu nên lá trên cây cũng nhuốm vàng rượm. Nhìn lá rơi xuống lối đi một cách sinh động và gió nhàn nhạt thổi qua như một bức tranh không chân thực. Tôi bước vào một lối nhỏ bên trái, dẫm lên lá vàng liền nghe tiếng “xào xạc” vui tai. Cặp mắt tôi dò xung quanh xuyên qua lớp người thưa thớt tìm bóng dáng quen thuộc mà tôi đây đang rất nhớ. Tôi đi loanh quanh vài vòng thì một thân ảnh chạy “hì hục” lướt qua tôi, tôi liền cảm nhận được mùi hương bạc hà sảng khoái, tôi xoay người hét to với người đằng xa vì tôi sợ nếu anh chạy đi mất thì tôi kiếm anh rất mệt vì ở đây rộng mà rất rất rất rộng là đằng khác.
– Dận học trưởng.
Anh có vẻ nghe thấy, bước chân từ từ dừng lại rồi tiến đến trước mặt tôi.
– Ti Tuệ Thẩm.
Anh híp mắt quan sát tôi dường như đang cố nhớ tôi là ai. Tôi chợt nhận ra, tên tôi phát ra từ miệng anh lại dễ nghe như vậy. Thực sự rất thích anh luôn miệng kêu tên tôi như vậy.
– Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Tôi cười như muốn lọt con mắt ra ngoài. Anh mặc đồ ôm sát thân, một thân cường tráng như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng đã ướt đẫm. Trên trán anh, xuất hiện tầng tầng mồ hôi, càng nhìn anh càng thích, càng quyến rũ mê người khiến phong cảnh phía sau như chỉ làm nền cho anh mà thôi.
Lại là ánh mắt đó tiếp xúc với cô khiến cô nhìn mãi, bị cuốn vào không đường nào thoát ra. Nụ cười nhẹ của anh quá mức phúc hắc khiến cô hít thở không thông. Người đàn ông này thật sự không cần làm gì động tay động chân cũng làm cô như muốn gục ngã trước anh.
– Trên mặt tôi, dính gì à?
Anh cười cười, trong giọng nói có vẻ như kêu cô tỉnh lại đi sao cứ nhìn anh mãi.
– Không… có.
Tôi gượng gạo nặng ra từng chữ và không dám nhìn anh nữa.
– Em cũng chạy bộ ở đây?
– Cũng thường xuyên.
Tôi tự cười chính mình, thật sự là tôi rất ít chạy bộ nhất là làm việc gì tốn sức vì từ nhỏ bác sĩ đã nói tôi thể lực rất yếu. Tôi nhìn theo anh, thấy anh ngồi xuống ghế đá gần đó rồi vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên tôi hiểu ý liền ngồi cạnh đó, đối với tôi không khí đang rất gượng gạo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!