Tình Yêu Trực Tuyến
Chương 11: Thanh âm
Editor: Raining☘️☘️☘️
____________
“Này. Tớ vừa tan học, đang ở khu tạp hóa chuẩn bị trở về ký túc xá, cậu muốn mua gì không? Ồ, được, tớ biết rồi.”
Nghe thấy giọng nữ có vài phần quen thuộc. Khưu Hạo đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng đã đi xa, hắn theo bản năng muốn đuổi theo để nhìn khuôn mặt chính diện của cô gái.
Chưa đuổi kịp hai bước chân thì cô gái đột nhiên rẽ vào khúc cong, đến khi hắn đuổi đến nơi đã không thể nhìn thấy hình dáng của cô gái.
Khưu Hạo có linh cảm rằng giọng nói chuyện điện thoại ban nãy chính là con thỏ nhỏ ngày ngày trêu chọc lẳng lơ với hắn!
Sau khi Khưu Hạo rời đi, Tôn Tiểu Dĩ xách một túi táo chậm rì rì đi ra. Cô hoàn toàn không biết rằng người đàn ông trên mạng kia vừa mới ở chỗ này xém chút nữa là bắt được cô.
Táo là bạn cùng phòng muốn mua.
Tôn Tiểu Dĩ vừa đi bộ vừa rối rắm không biết có nên đến ký túc xá ở tầng dưới để mua kem không.
Cô gần đây có chút mập lên, nhưng là ăn kem thật ngon a.
Tôn Tiểu Dĩ cúi đầu đi trên đường, hoàn toàn không chú ý mà đâm đầu vào bức từng cao lớn ở trước mặt, thẳng tắp mà va vào người đang đi tới.
“Ô… Đau quá…”
“Đi đường không có mắt a!”
Tôn Tiểu Dĩ bị đụng ngã, đau đến che cái trán lại. Mặc dù người đi tới không bị đụng ngã nhưng cũng rất đau đớn, thế là cáu giận mà “bùng nổ tính khí”, buột miệng mắng to.
“Rất xin lỗi.” Tôn Tiểu Dĩ biết mình là người sai trước liền nhanh chóng xin lỗi.
“Xin lỗi là xong hả. Tôi vừa mới mua cây bút đều bị cô đâm hỏng.” Đối phương không quan tâm, không chịu buông tha nói.
Tôn Tiểu Dĩ thấy đối phương lấy một cây bút máy từ trong ngực ra ném xuống đất.
Khi vừa mới đụng vào cây bút máy này căn bản là không chạm đất một chút nào, người này lại trực tiếp ném cây bút xuống đất. Làm sao có thể bắt cô bồi thường được cơ chứ?
Tôn Tiểu Dĩ tuy rằng có chút mềm yếu nhưng cũng không phải người dễ bắt nạt. Cây bút này rõ ràng bị bên kia ném xuống đất. Vì sao cô phải trả tiền cho nó?
“Cây bút này do chính cậu làm hỏng không liên quan gì đến tôi.” Giọng nói của Tôn Tiểu Dĩ nhỏ, nhưng mọi từ ngữ đều rất rõ ràng.
Xung quanh ngẫu nhiên cũng có người dừng bước vây lại xem, hiển nhiên cũng nghe thấy được.
“Một nữ sinh viên đại học làm sai vậy mà cũng không dám thừa nhận.” Bên kia rõ ràng không phải là sinh viên. Trường đại học mở cửa nên mọi người đều có thể vào.
Thấy xung quanh không có ai tiến lên giúp đỡ, bên kia thậm chí còn kiêu ngạo hơn, trực tiếp đưa tay ra đẩy Tôn Tiểu Dĩ ngã xuống đất.
“Ah!” Tôn Tiểu Dĩ không ngại, nhưng mông chạm xuống mặt đất thật đau.
Điều đáng sợ nhất là các sinh viên cùng trường ở xung quanh đều cách khá xa nhưng không ai tiến lên giúp đỡ cũng không có giải tán, chỉ đứng xem kịch vui.
“Dừng tay!”
Ngay khi bên kia chuẩn bị tiếp tục bắt nạt cô, cuối cùng cũng có một người đàn ông đủ can đảm để đứng ra.
Trong lòng Tôn Tiểu Dĩ rất biết ơn anh ấy, còn chưa kịp ngẩng đầu lên liền nghe thấy thanh âm của đối phương vang đến gần. “Cậu không phải là sinh viên trường này phải không? Tôi vừa mới báo cảnh sát rồi.”
Tiếng nói rất quen thuộc!
Tô Tiểu Dĩ hốt hoảng tận đáy lòng.
Không… Làm sao người đó có thể là bạn cùng trường với cô! Bọn họ làm sao có thể gặp nhau trong hiện thực?
Tôn Tiểu Dĩ vô cùng hoảng hốt. Chỉ thấy người đó đứng che chở trước mặt cô, cùng người kia giằng co.
Cô mặc kệ người đó có phải hắn hay không, cô chỉ có thể không lễ phép một lần. Tôn Tiểu Dĩ bò dậy, chạy về hướng ngược lại.
Chờ đến khi Khưu Hạo quay đầu lại, bóng dáng cô gái nhỏ liền biến mất ở khúc quẹo.
Khưu Hạo càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó trùng lặp. Bóng dáng cô gái nhỏ hắn bỏ lỡ trong khu tạp hóa cùng với bóng dáng vừa biến mất ở chỗ ngoặt kia vô cùng trùng khớp.
Chẳng lẽ thật sự là tiểu lẳng lơ? Cô ấy có nhận ra mình không?
“Hô hô hô…”Tôn Tiểu Dĩ luẩn quẩn vài vòng ở chỗ ngoặt mới dám trở về ký túc xá. Nếu người ban nãy thực sự là Đại J ở trên mạng, vậy thì vận khí của cô cũng quá đen đủi đi!
Đại J [Tan học rồi hả]
Tiểu M [Ừ]
Đại J [Không vui]
Tiểu M [Không có gì]
Đại J [Vừa cãi nhau]
Tiểu M [Anh cũng vừa tan học à?]
Tôn Tiểu Dĩ cố gắng tìm hiểu.
Đại J [Tôi đã sớm đi làm rồi]
Tiểu M [Anh là nhân sĩ xã hội sao? ]
(人士: nhân sĩ đề cập đến những người có địa vị nhất định trong xã hội)
Đại J [Vì sao lại kì thị nhân sĩ xã hội a]
Tiểu M [Không đúng, không đúng, nhân sĩ xã hội rất tốt]
Tôn Tiểu Dĩ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chính mình nhận nhầm, rất nhiều người có âm thanh giống nhau, làm sao có thể trùng hợp như vậy a?
“Ồ…Xem ra con thỏ nhỏ cũng có lúc thông minh, thật là một thời điểm tốt để gặp nhau.” Khưu Hạo nhìn chằm chằm vào cặp vú to bóng mượt, làm động tác hạ lưu liếm liếm môi, trước kia vì không muốn dọa sợ con thỏ nhỏ nhút nhát này, nên mới nhẫn nại.
Thế nhưng xem ra hắn nhẫn nại cũng không có tác dụng gì, quả nhiên vẫn là ăn vào bụng mới có thể yên tâm được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!