Dâu Tây Ấn
Chương 88: Đang yêu
Edit: Bội Bội
________________________
Thật vất vả mới nhịn được một tiết học trôi qua.
“Thẩm Tinh Nhược, Thẩm Tinh Nhược?”
Lục Tinh Diên đứng dậy, giữ chặt mũ áo của Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại.
Lục Tinh Diên vốn là muốn nói chuyện giải thích rõ ràng với Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà đầu óc của anh không nhịn được mấy suy nghĩ linh tinh, cứ như vậy tay chân nhấc lên, anh thuận thế đem mũ áo của Thẩm Tinh Nhược kéo về phía trước – phủ lên đầu Thẩm Tinh Nhược.
Tuy Thẩm Tinh Nhược đang mặc một cái hoodie đen tuyền đơn giản, nhưng mà trên mũ lại có hai lỗ tai mèo làm kiểu, sau khi đội lên hai lỗ tai mèo còn cụp lại, trái phải còn có ba sợi râu, có chút lém lỉnh đáng yêu.
Lục Tinh Diên không tự giác mà cong cong khoé môi.
Thật ra bề ngoài anh cũng có thể xem như bình tĩnh, chi là trong nội tâm lại đang điên cuồng ha ha ha ha ha, thuận tiện suy nghĩ bạn gái của tôi rốt cuộc chỉ là một cô bé đáng yêu ngoài lạnh trong nóng! Đáng yêu như vậy chỉ một mình tôi mới có được thôi!
Cũng may Lục Tinh Diên dạo này đã học được cách kiềm chế bản thân, trêu đùa vài ba giây liền lập tức buông tay.
Thẩm Tinh Nhược không nói không rằng cởi mũ ra, phóng ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn về phía anh.
Lưu Linh ngồi bên cạnh nhìn thấy Lục Tinh Diên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu, “Tinh Nhược, đây là bạn trai của cậu phải không?”
Hai người bọn họ mặc áo hoodie màu đen giống nhau như đúc, trên ngón giữa còn đeo chiếc nhẫn bạc, không phải người yêu thì không biết gọi là gì nữa rồi.
Thẩm Tinh Nhược trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu.
Lục Tinh Diên muốn chính là kết qủa này, trong nháy mắt cả người đều thả lỏng.
Anh nhìn Lưu Linh một chút, nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Thẩm Tinh Nhược, cô là bạn cùng phòng với cô ấy à?”
“Tình tình Nhược Nhược không được tốt lắm, hi vọng thường ngày cô có thể thông cảm cho, quan tâm cô ấy nhiều hơn, làm phiền rồi.”
Lục Tinh Diên nhìn qua cũng không phải là dạng nam sinh thân thiện dễ tiếp cận, nói chuyện khách sáo như vậy, Lưu Linh còn có chút kinh ngạc.
Cô nàng nhanh chóng vẫy vẫy tay, “Không có không có, bọn tôi không ở cùng một phòng, nhưng, nhưng mà Tinh Nhược rất, lúc huấn luyện quân sự đều là cô ấy chạy bộ cùng tôi, không phiền phức không phiền phức.”
Ba người bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược đang ngồi hàng trước lớp, lúc này đang được nghĩ giữa tiết, mọi người biết bạn trai cô tới, các cô ấy cũng thức thời nhanh chóng chạy tới xem.
Lúc học cấp ba, Lục Tinh Diên thường đàn đúm bạn bè tụm năm tụm ba chọc cho người ta tức chết, cộng thêm những lời đồn trong trường học, làm cho rất nhiều bạn nự có chút sợ anh.
Nhưng thật ra nếu anh nguyện ý kết bạn với người ta, luôn có thể biểu hiện những mặt tốt của mình rất chuẩn.
Nói chưa được mấy câu, ấn tượng của anh lưu lại cho đám bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược rất không tồi.
Còn vô cùng lễ phép nói cái gì, lần này vội vàng đến không có nhiều thời gian, lần sau đến nhất định phải mời các cô ấy ăn cơm.
Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, chỉ có trước mặt Thẩm Tinh Nhược anh mới bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, đối mặt với bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược, thế mà lại rất biết đối nhân xử thế.
Lễ phép có thừa thân cận lại không đủ.
Lúc nói chuyện với các cô ấy, anh vẫn một mực duy trì khoảng các “Nhà tôi đã có mái”, thỉnh thoảng còn làm mấy động tác thân mật nho nhỏ với Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược đối với chút chuyện ấy không khỏi hài lòng, vừa định dạy dỗ anh những suy nghĩ đen tối kia cũng không nói không rằng mà bỏ qua.
Thật ra lần này Lục Tinh Diên tới đây, trừ bỏ cuộn chung một chỗ ân ân ái ai, mục đích khác chủ yếu là muốn tuyên thệ chủ quyền.
Nhưng mà hai ngày ở bên ngoài, ngay cả một người bạn học của Thẩm Tinh Nhược anh còn chưa gặp được ai, cho nên lúc này mới sáng sớm bật dậy, lén lén lút lút theo đuôi Thẩm Tinh Nhược, một đường đi đến lớp học.
Mục đích đã thành, Lục Tinh Diên cũng không có ý định nấn ná lâu thêm.
Thẩm Tinh Nhược đưa anh xuống lầu.
Ánh nắng đầu thu không hề chói chang như lúc giữa hè, Thẩm Tinh Nhược đứng sau lưng anh giúp anh kéo dây khoá ba lô, vẫn không quên dặn dò –
“Chứng minh nhân dân đừng để mất, đồ ăn trên máy bay nếu không ăn được thì sau khi hạ cánh rồi nhớ đi ăn thêm vài thứ.”
“Tới trường học nhớ gửi Wechat cho em, ngoan ngoãn lên lớp.”
“Đúng rồi, hôm trước em có nói với anh rồi, em tham gia câu lạc bộ giao hưởng trong trường, tối nay chắc là phải tập luyện, chắc là không gọi video với anh được, nếu như không nhận điện thoại thì anh đừng gọi nữa, tối chút trở về phòng thì em gọi cho anh.”
Lục Tinh Diên lười biếng chào một cái, “Tuân mệnh.”
Kéo ba lô cho gọn gàng xong, anh quay người lại, ôm lấy mặt của Thẩm Tinh Nhược, chóp mũi đối chóp mũi, nhích lại gần, hôn lên môi cô một cái.
“Anh đi đây, phải nhớ anh đấy.”
Giọng nói của anh có chút lười biếng, nghe ra còn có chút làm nũng.
Bên tai Thẩm Tinh Nhược đỏ ửng, nghiêm túc thúc gịuc, “Đi mau đi, em cũng phải quay về học tiếp.”
Lục Tinh Diên lùi về phía sau, tặng cho cô mấy cái hôn gió, sau đó mới chịu rời đi.
–
Lục Tinh Diên tới chuyến này không uổng công, thu hoạch được một vòng khen ngợi từ bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược, đồng thời các bạn học trong lớp cũng bàn tán về anh và Thẩm Tinh Nhược cả ngày.
Bốn bỏ lên năm chẳng khác nào muốn nói cho mấy tên muốn theo đuổi Thẩm Tinh Nhược biết rằng, cô là hoa đã có chậu.
Thẩm Tinh Nhược trong một môi trường quần hùng tụ hội như thế này cũng có thể được xem là vô cùng xuất chúng.
Chủ yếu là cô có vẻ ngoài xinh đẹp cộng thêm khí chất rất đặc biệt, nhìn qua trong một đám người, chắc chắn không phải là kiểu người có thể bị bỏ qua.
Không kể đến những khoa khác, ngay trong chính lớp bọn họ cũng có không ít nam sinh có thiện cảm với cô.
Lúc này thấy được Lục Tinh Diên, trong lớp có vài nam sinh không phục lắm, cảm thấy anh có vẻ như là một tên công tử lăng nhăng bất cần đời, nhìn qua cũng không phải là người đứng đắn gì, hoàn toàn không xứng với Thẩm Tinh Nhược.
Thế nhưng góc độ nhìn người của các nữ sinh và nam sinh không giống nhau cho lắm, các cô ấy cảm thấy Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên thật đúng là quá xứng đôi! Thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ trai tài gái sắc!
Buổi chiều hầu như đi đâu cũng nghe được các nữ sinh đang bàn luận “Bạn trai của Thẩm Tinh Nhược thật sự quá đẹp trai,” rồi cái gì mà “Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa!”
Còn có nữ sinh nào đó đang yêu xa, hâm mộ nói: “Bạn trai của cô ấy đối xử với cô ấy tốt thật, lúc này mới khai giảng được bao lâu chứ, đã nhớ nhung chạy tới, tớ có cảm giác bạn trai của tớ còn không bằng một góc. Hai ngày trước tớ hỏi anh ấy khi nào thì tới thăm tớ, anh ấy nói ga tàu cao tốc cách trường học của anh ấy thật xa, gần đây vé máy bay lại đắt đỏ, mém xíu làm tớ tức chết rồi.”
Những lời bàn tán này Thẩm Tinh Nhược không rõ lắm, sau khi Lục Tinh Diên đi hơn nữa ngày, cô cảm thấy trong lòng mình có chút trống trải.
Còn nhớ lúc học tiểu học hay cấp hai, mỗi lần khai giảng, cô đều có một thời gian dài rầu rĩ không vui, không ngờ lần đầu tiên tách ra sau khi yêu xa, thế mà cũng có cảm giác tương tự như vậy.
Sau khi một chút lặng gió cuối cùng của mùa hè trôi qua, thời tiết dần dần chuyển lạnh, hương vị mùa thu bắt đầu trở nên nồng đậm.
Hai người dần dần trở nên quen thuộc với cuộc sống đại học, cảm giác trổng trải cũng từ từ biến mất.
Chỉ cần ở trường không có hoạt động ngoại khoá nào ngoài dự định, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cuối tuần nào cũng sẽ gặp mặt.
Hai người bọn họ bất tri bất giác tạo thành thói quen đối với cách thức yêu đương như thế này.
Có phim mới ra rạp nhất định sẽ ghi nhớ đợi đến gặp nhau thì cùng đi xem, có quán ăn ngon cũng sẽ đợi đến lúc gặp mặt rồi dẫn người kia đi ăn.
Trong lịch sử nói chuyện trên Wechat thì tràn ngập những chia sẽ của Thẩm Tinh Nhược về các loại sách đọc, còn bên Lục Tinh Diên thì chia sẽ tất cả các loại video nhảm nhí.
Cái gọi là thích, đại khái chính là, muốn chia sẻ với đối phương tất cả những thứ mình thích, đồng thời kiên định không thay đổi mà tin tưởng, đối phương nhất định cũng sẽ thích những gì mà mình thích.
Hai người gặp nhau vào cuối tuần cũng không hoàn toàn là Lục Tinh Diên bay đi Bắc Kinh, nhiều lúc Thẩm Tinh Nhược cũng sẽ về Tinh thành, chỉ là mỗi lần cô về Tinh thành thì sẽ rất bận bịu, có khi tiện đường mang quà đi thăm Bùi Nguyệt và Lục Sơn, đôi lúc cùng đến Minh Lễ thăm Phương Cảnh Nhiên đang theo học.
Nhắc tới cũng thật khéo, năm nay Vương Hữu Phúc một lần nữa chủ nhiệm lớp mười, vừa đúng vào lớp của Phương Cảnh Nhiên.
Phương Cảnh Nhiên nói, thầy Vương của bọn họ thường nói câu “Các em là lứa học sinh kém cỏi nhất mà tôi từng dẫn dắt qua” bắt đầu một màn giáo huấn.
Quan trọng là Vương Hữu Phúc có đủ tư cách để nói lời này, vừa nói xong liền đem những lời như “Lớp tôi chủ nhiệm năm ngoái có người đậu Thủ khoa ban Xã hội của tỉnh” cùng với “Ngay cả một học sinh cá biệt nhất lớp tôi cũng có thể thi đậu Tinh Đại.”
Cộng thêm sau khi Lục Tinh Diên lên đại học đã cải tà quy chính, lại còn duy trì tình thầy trò giả tạo cùng với Vương Hữu Phúc.
Tinh Đại cách Minh Lễ không xa, Vương Hữu Phúc nắm được thời khoá biểu của anh, sau đó lại thông qua anh, lấy được thời khoá biểu của một vài bạn học cũ khác cùng học ở Tinh Đại, thỉnh thoảng nhờ bọn họ về trường học làm diễn giả hoặc giám thị giờ kiểm tra.
Mấy học sinh mới cũng thường xuyên nhìn thấy người thật từ những câu chuyện trong miệng Vương Hữu Phúc lượn lờ ở Minh Lễ.
–
Mùa thu trôi qua, mùa động lại lặng lẽ đến. Cùng lúc đó, học kỳ đầu tiên ở đại học cùng dần dần đi đến những hồi cuối cùng.
Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên học cùng một chuyên ngành, cho nên đến cuối kỳ, hai người có thể cùng nhau ôn tập.
Chỉ là cùng nhau gọi điện thoại video để ôn thi như thề này, làm cho Lục Tinh Diên cảm giác được nỗi ám ảnh quen thuộc từ sự giám sát của cô giáo Thẩm.
“Nghỉ đông anh cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài chơi, lo tìm một trường luyện thi tiếng Anh mà học chung với mấy đứa học sinh cấp ba đi. Em thấy sang năm anh vẫn chưa thi nổi tiếng Anh cấp bốn đâu.”
Kiểm tra xong môn tiếng Anh của Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược lại kiểm tra môn Văn học đương đại, “<> chưa thuộc, <<Chén rượu đêm xuân>> cũng chưa xem, anh thậm chí còn không biết Úc Đạt Phu là ai, vậy anh còn học chuyên ngành Văn học làm gì nữa?”
Lục Tinh Diên nói nhăng nói cuội biện minh, “Văn chương của Úc Đạt Phu* viết quá sắc tình, anh là một đứa trẻ trong sáng.”
*Úc Văn 郁文 (1896-1945) tên hồi nhỏ là Ấm Sinh 蔭生, A Phụng 阿鳳, tự Đạt Phu 達夫, người Phú Dương, Chiết Giang, là một tiểu thuyết gia, thi nhân và tản văn gia. (Nguồn: thivien.net)
Thẩm Tinh Nhược giương mắt dò xét anh, “Có sắc tình bằng phim con heo của anh không?”
Lục Tinh Diên: “…”
“Anh như vậy mà đòi giành suất trao đổi đến Bắc Đại? Anh là đang định nhờ chú Lục hối lộ bằng cách quyên tiền xây dựng một nơi nào đó trong Tinh Đại à? Em thấy anh cứ bảo toàn trinh tiết của mình cả đời cũng được.”
Nói xong, Thẩm Tinh Nhược vẫn lạnh lùng ngắt video.
Thật đúng lúc, bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra.
Thường ngày thứ mà Lục Tinh Diên thích làm ở phòng ngủ chính là khoe ân ái, anh em trong phòng mặc dù chưa từng gặp qua Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà hình của cô thì không khó để thấy, lúc hai người gọi video, mọi người cũng thường náo loạn nói ra nói vào vài câu.
Đối với kiểu bạn gái cao cấp như Thẩm Tinh Nhược, mọi người chỉ có ghen tị, chứ không dám hai lời.
Nhưng mà quan trọng là, ngày thường Lục Tinh Diên ăn nói cứ như là một tên thường xuyên ăn mặn, kinh nghiệm phong phú.
Đột nhiên nghe được lời nói của Thẩm Tinh Nhược từ đầu bên kia video, bạn cùng phòng của anh trước hết là giật mình, sau đó cứ như là phát hiện được kho báu tiến lên trước hỏi: “Không phải chứ Diên ca, mày vẫn còn là trai tân à?”
Lục Tinh Diên: “…”
“Vậy bình thường mày chạy tới Bắc Đại thăm bạn gái, thật sự là ý trên mặt chữ, chỉ thăm thôi à?”
Lục Tinh Diên: “…”
“Ặc -“ Bạn cùng phòng của anh nhịn không được, cười thành tiếng, “Ha ha ha ha không đúng thật xin lỗi Diên ca, tao nhịn không nổi ha ha ha ha ha ha ha, tao cười sắp sốc hông rồi!”
“Sao mày không cười cho tắt thở luôn đi, mày biết cái gì, cái này gọi là tình thú.”
Lục Tinh Diên miễn cưỡng biện hộ cho bản thân.
“Ha ha ha ha ha mày đừng có coi thường tao chừng từng yêu ai bao giờ, ha ha ha ha ha chẳng lẽ mày và bạn gái mày đều xưng hô với nhau là xử nam xử nữ cả sao?”
“Xử nữ, anh nhớ em.”
“Xử nam, em cũng nhớ anh.”
“Như vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha thật là tuyệt, không được không được … Con mẹ nó chứ ha ha ha ha ha ha ha tao cười đau bụng luôn rồi!”
Lục Tinh Diên: “…”
Làm bạn cùng phòng với một đám con trai có thể thi đậu 985 cũng quá cực khổ, không dễ lừa gạt tí nào:).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!