Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng - Chương 20: Thân chính không sợ bóng tà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng


Chương 20: Thân chính không sợ bóng tà


Edit: Juri

(*Thân chính không sợ bóng tà: Ý nghĩa giống câu “Cây ngay không sợ chết đứng”)

Toàn bộ lớp ba đều đồng loạt ồ lên, giữa lớp đôi lúc còn vang lên vài tiếng đờ mờ con mẹ nó, thậm chí còn có người lỡ mồm bắn luôn giọng địa phương.

Lạc Tri Dư: “?”

Tiêu Ngạn: “……”

“Làm sao vậy?” Lạc Tri Dư rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý người, lập tức phát hiện ra có điều gì đó không ổn giữa bầu không khí lộn xộn này, “Giáo thảo tới nên mọi người kích động như vậy sao?”

Lạc Tri Dư đăm chiêu suy nghĩ: “Tôi lớn lên cũng đẹp trai không kém anh mà.”

Chờ đến khi Tiêu Ngạn rời khỏi phòng học lớp ba năm nhất rồi, Lạc Tri Dư tiến thêm một bước mới phát hiện, ánh mắt của các bạn học trong lớp đã bắt đầu chuyển từ khâm phục sang đồng tình từ lúc nào không hay.

Lạc Tri Dư: “?”

Trên diễn đàn trường Nhất Trung, bọn học sinh lén chơi điện thoại trong tiết tự học đang lên mạng thảo luận về hai chủ đề, mà vai chính của hai chủ đề này, lại chẳng ai khác chính là Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn.

Trong đó chủ đề một kiên định cho rằng, Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn cực kỳ thuần khiết, độ phù hợp tin tức tố 0% chỉ có thể khiến người khác lo lắng xem bọn họ có tự dưng nóng máu lên đánh nhau hay không thôi.

Mà chủ đề thứ hai lại kiên định cho rằng, mối quan hệ giữa Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư nhất định có điều gì đó bí ẩn, còn Tiêu Ngạn thì chính là một tên tra nam chuẩn không cần chỉnh.

Lầu 111 ( Không phải là ve sầu):? Anh ta không phải tra nam.

Lầu 112: Có nội tình.

Lầu 113( không phải biết):? Mấy người có bệnh hả?

Lầu 114( Mùi thuốc súng tràn ngập): Được rồi được rồi, bỏ đi. Lau-mồ-hôi.jpg

Lầu 115( Mùi thuốc súng tràn ngập):.

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, đám học sinh soạn xong cặp vở rồi ùa ra khỏi lớp, người trước người sau nối đuôi nhau đi xuống cầu thang.

“Đừng mà, Ngạn ca, mày cứ như vậy mà từ bỏ sự nghiệp tẩy trắng hả?” Thang Nguyên vẫn mang theo hy vọng có thể cứu vớt lại bộ mặt của ký túc xá bọn họ.

Là một người ngoài cuộc đã chứng kiến câu chuyện này từ đầu năm học tới giờ, Phàn Việt tự nhận mình là người hiểu rõ mọi chuyện nhất. Cậu ta thở dài: “Bây giờ thế này, nếu nó khi dễ Lạc Tri Dư, thì sẽ trở thành tra nam trong mắt lớp chúng ta, còn nếu nó đối tốt với Lạc Tri Dư, thì sẽ trở thành tra A lãng tử chịu quay đầu* trong mắt lớp ba lầu dưới, cả hai trường hợp đều trong ngoài không phải người*.”

(*Lãng tử hồi đầu: Chỉ những chàng trai biết quay đầu nhận lỗi, sửa sai)

(*Trong ngoài không phải người: Thành ngữ dùng để chỉ việc một người nào đó dù làm gì đi chăng nữa cũng sẽ bị gán tội và hiểu lầm)

“Thảm như vậy luôn.” Trương Thự phụ họa.

Bản thân Tiêu Ngạn thực ra cũng không quan tâm lắm, chỉ biết đi theo đám người phía trước bước xuống dưới tầng, xa xa nhìn thấy một bóng người trong đám đông, hắn bỗng từ sườn cặp sách lấy ra một xấp giấy ghi chú cùng một cây viết bi.

“Từ đầu mày đừng chọc em ấy có phải tốt hơn không.” Phàn Việt không kìm nén được sự hả hê khi thấy người gặp họa, “Giờ thì quả báo đến rồi đó.”

Phàn Việt chưa kịp chờ thằng bạn cùng phòng tỏ ra hối lỗi, đã thấy tên đó hí hoáy vẽ một cái đầu heo đang cười lên tờ giấy ghi chú, sau đó bước lên trước vài bước, rồi vỗ một cái bốp vào sau lưng Lạc Tri Dư.

Phàn Việt: “……”

“Làm cái gì đấy?!” Lạc Tri Dư khập khiễng chống tay Tỉnh Hi Minh nhảy xuống tầng, hồn nhiên không phát hiện ra sự hiện diện của mảnh giấy sau lưng, “Tôi với anh từ lúc nào lại thân nhau như vậy.”

“Cậu có thể đi được không?” Tiêu Ngạn thoạt nhìn rất tốt bụng.

“Không đau như lúc vừa mới ngã, không sao hết.” Thái độ của Tiêu Ngạn chuyển biến quá nhanh, Lạc Tri Dư trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng được, “Đừng làm phiền tôi, đừng quên chuyện cuối tuần là được.”

Nhiệt độ bên ngoài không cao, một đám học sinh run rẩy chạy một mạch từ khu dạy học về đến ký túc xá, không biết vì sao Lạc Tri Dư lại cảm thấy học sinh đi ngang qua ai ai cũng nhìn cậu, thậm chí còn có người lộ liễu phát ra tiếng cười trước mặt cậu.

“Cười cái gì mà cười?” Lạc Tri Dư không thể hiểu được, “Chưa từng thấy người bị té ngã à.”

Học sinh ở cạnh sân thể dục được chia ra làm ba cụm, mỗi cụm đều đang hướng về ký túc xá của mình. Lạc Tri Dư chợt dừng chân lại, thấy Tiêu Ngạn cùng ba người bạn của hắn đang bước thẳng sang phía còn lại của sân thể dục.

“Nhìn cái gì vậy?” Tỉnh Hi Minh thấy cậu dừng lại, “Bên kia là khu ký túc xá của Alpha, hình như lúc trước mày từng bị đứng phạt bên đó rồi hả?”

“Đi qua sân thể dục cũng có thể đến ký túc xá bọn họ sao?” Lạc Tri Dư nhớ rõ, đêm qua lúc cậu và Tiêu Ngạn đang đi cùng nhau, có đi ngang qua sân thể dục, lúc ấy trong sân vẫn còn người đang đá cầu.

“Có thể mà, nhưng đó là đường vòng, vòng một vòng khu một ký túc xá Omega lận, bình thường sẽ chẳng ai đi đường đó đâu.” Tỉnh Hi Minh kỳ quái hỏi, “Tri Dư à, mày vẫn mù đường như xưa hả?”

Lạc Tri Dư vừa té ống cống, tay rất khó cử động, cửa ký túc xá được Tỉnh Hi Minh mở ra, Lạc Tri Dư gánh vác nhiệm vụ vào cửa bật đèn.

“Mày từ từ đã.” Tỉnh Hi Minh kéo Lạc Tri Dư lại, “Sau lưng mày có gì vậy?”

Tỉnh Hi Minh bóc một tờ giấy ghi chú sau lưng Lạc Tri Dư xuống.

Lạc Tri Dư: “……”

Cái tên Tiêu Ngạn lưu manh không biết xấu hổ này.

[ Không phải là ve sầu ]: [ hình ảnh ], ra đây nhận tội.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tiêu Ngạn nói anh ấy không có ở đây.

[ Không phải là ve sầu ]:??? Cút đi.

[ Không phải là ve sầu ]: Vẽ xấu như này cũng dám mặt dày dán lên người tôi.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tất nhiên vẽ không đẹp bằng cậu rồi.

Người này trong lúc đang nói chuyện, còn tiện tay đổi ảnh đại diện của mình thành hình mặt quả quýt mà Lạc Tri Dư dùng để ném hắn chiều nay, trên vỏ còn có bộ mặt ăn dưa được chính tay cậu vẽ.

[ Không phải là ve sầu ]: Quýt bị anh ăn rồi mà, định lấy nó làm di ảnh hả.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:……

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

Điện thoại Lạc Tri Dư chợt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của cậu và Tiêu Ngạn: “Alo? Mẹ?”

“Ở trường học cảm giác thế nào?” Tín hiệu truyền đến từ trong điện thoại không được tốt lắm, nghe có chút rè rè, “Có chăm chỉ học tập không?”

“Có ạ.” Tay bị thương nên cả đêm không thể nào làm bài tập được, Lạc Tri Dư đành phải nói dối mẹ, “Thành tích càng ngày càng tốt, giáo viên thấy con một lần khen con một lần, từ đầu năm tới giờ chưa từng gây phiền phức cho thầy cô, cũng kết bạn được với nhiều người nữa.”

“Vậy là tốt rồi, sống ở trong trường đã quen hơn chưa?”

“Mẹ phát hiện con cầm dụng cụ vẽ tới trường học?”

“Dạ? Alo?” Lạc Tri Dư làm bộ không nghe thấy, đưa điện thoại ra xa, “Tín hiệu bên mẹ không được tốt lắm thì phải.”

“Lên cấp ba rồi, chuyên tâm học tập đi, đừng nghĩ tới mấy cái đó nữa, hiểu không?”

“Dạ được.” Lạc Tri Dư mở miệng đáp ứng, “Học sinh cấp ba bọn con luôn muốn giành giật từng giây để làm bài tập mà. Thôi, nếu không có chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”

“Con còn biết ứng phó mẹ con nữa, nói toàn lời mát rười rượi thôi……” Tỉnh Hi Minh ngồi trên ghế của mình, nghe Lạc Tri Dư nói xong liền cảm thấy choáng váng đầu óc, “Với cái thành tích kia của mày, mẹ mày không cần thiết phải lo lắng chứ?”

“Chính là bởi vì thành tích này, nên mẹ tao mới sợ tao đi thi vào ngành nghệ thuật đó.” Lạc Tri Dư ngồi đánh trắc nghiệm trên tờ đề tiếng Anh, “Thi thì thi thôi chứ, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Vừa khai giảng được hai ngày mà Lạc Tri Dư đã có cảm giác như học ở đây lâu lắm rồi vậy, nhưng một khi đã thích ứng được tiết tấu, quen thuộc được quá trình, thì thời gian lại dường như trôi nhanh hơn trước, vì mỗi ngày đều sẽ chỉ lặp đi lặp lại một quá trình không có gì khác nhau. Cuối tuần là bài kiểm tra đầu năm của năm hai và năm ba, những cô cậu học sinh đã chuẩn bị bài từ một tuần trước đều đang bước vào khu kiểm tra với cái quầng thâm trên mắt, khu sinh hoạt và sân thể dục bên ngoài toàn bộ đều bị các bạn học sinh năm nhất mặc bộ đồng phục đỏ chót chiếm lấy.

Những chàng thiếu niên không sợ hãi tương lai ngày mai, một đám học sinh năm nhất phấn khích hưởng thụ hương vị nhàn nhã của buổi cuối tuần này, không ít người đứng ở ngoài khu kiểm tra vòng tới vòng lui, vây xem kỳ kiểm tra đầu năm của các anh chị năm hai năm ba.

“Đắc ý cái rắm.” Một thí sinh nộp bài sớm nói, “Một ngày nào đó sẽ đến phiên các cậu, cái thứ gọi là kiểm tra đầu năm này ai chạy cũng không thoát đâu.”

Lạc Tri Dư vừa mới gia nhập hội học sinh, được nhận chức trợ lý của giám thị, hằng ngày phải đi dọn dẹp ghế ngồi trong phòng thi, sau đó lúc thì làm bài tập, lúc thì ngồi vẽ tranh. Thầy cô giám thị thấy cậu bận rộn như vậy cũng không lên tiếng quấy rầy.

Buổi chiều chủ nhật là môn kiểm tra cuối cùng của học sinh năm hai, kiểm tra tiếng Anh. Thầy cô giám thị ở một bên chấm điểm mấy bài kiểm tra môn trước, Lạc Tri Dư thì nghiêng đầu chỉnh lại âm lượng bài thi nghe, chỉnh xong liền ngán ngẩm ngồi xuống lấy giấy ra vẽ, còn Tiêu Ngạn thì ngồi ở trước mặt cậu, đang làm bài.

Lạc Tri Dư vừa nhìn đã biết, người này làm bài tiếng Anh đều dựa vào ngữ cảm* chứ không dựa vào ngữ pháp, không hề đọc kỹ đề, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết được đáp án, tốc độ rất nhanh, không lâu sau liền lật đến mặt kế tiếp của bài kiểm tra. Cậu bạn học sinh ngồi trước Tiêu Ngạn bị tiếng lật giấy làm cho nóng nảy, mặt đỏ tai hồng đánh đại đáp án, muốn đuổi kịp tiến độ làm bài của Tiêu Ngạn.

(*Ngữ cảm: Cảm giác về ngôn ngữ, người nào đạt đến trình độ này thì ngôn ngữ đối với họ sẽ trở thành bản năng chứ không còn cần phải phụ thuộc vào ngữ pháp hay cấu trúc câu để làm bài nữa.)

Lạc Tri Dư xem đến thú vị, dần dần phác hoạ ra hình ảnh Tiêu Ngạn trên tờ giấy vẽ.

Một phần bài thi bị người nhẹ nhàng đưa tới trước mắt cậu.

Lạc Tri Dư: “?”

“Cách thời gian kết thúc kiểm tra còn gần một giờ đồng hồ nữa.” Thầy giám thị nhỏ giọng nhắc nhở.

“Để em nộp trước đi ạ.” Tiêu Ngạn giúp Lạc Tri Dư dọn dẹp vở và bút bị vương vãi trên bàn, thấp giọng nói, “Thầy, em mượn trợ lý nhỏ của thầy một chút, em muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

“Làm gì phải nộp bài trước vậy.” Lạc Tri Dư ôm ba lô của mình, từ trong phòng học bước ra, “Mấy cái kiểm tra đo đạc đó không cần vội vàng, chúng ta có hẹn lịch trước rồi mà.”

“Làm xong thì nộp thôi.” Tiêu Ngạn cùng cậu bước tới cổng trường, thuận tiện lấy thân phận học sinh năm hai chỉ bảo kinh nghiệm làm bài kiểm tra cho Lạc Tri Dư, “Cậu chẳng lẽ không cảm thấy, sau khi làm bài xong mà còn do dự gì đó, rồi dẫn đến việc cậu sửa lại đáp án, thì cuối cùng chẳng phải cũng sẽ sai sao?”

Do dự sẽ bại trận.

“Cũng đúng.” Lạc Tri Dư gật đầu, “Vì vậy cho nên, sau khi làm bài tôi không bao giờ kiểm tra lại bài cả, chỉ ngồi yên ở đó, cầm bài thi lật qua lật lại mấy chục lần, để khiến những người xung quanh có cảm giác thời gian đang trôi rất nhanh thôi.”

Tiêu Ngạn: “……” Thiếu đạo đức.

Bệnh viện trung tâm thành phố cuối tuần có rất nhiều người đến, nhưng bởi vì có hẹn trước, nên Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn không cần phải đăng ký, trực tiếp vào phòng kiểm tra xếp hàng luôn.

“Lần trước không lấy máu mà.” Lạc Tri Dư lật qua lật lại xem phiếu kiểm tra đo đạc, “Tại sao lần này lại lấy máu vậy? Tôi mắc chứng sợ máu, không chừng lát nữa lúc lấy máu tôi bị chóng mặt luôn ấy.”

Lúc còn nhỏ cậu có đi lấy máu một lần, lúc đó bác sĩ đâm kim sai vị trí, từ đó về sau trong lòng Lạc Tri Dư hình thành một bóng ma tâm lý với việc lấy máu, vì thế nên khi nhìn thấy dòng chữ “Chỗ lấy máu”, sắc mặt Lạc Tri Dư đột nhiên trở nên không được khỏe cho lắm.

“Không sợ, sẽ rất nhanh, bệnh viện bảo lấy máu chỉ để chắc chắn hơn thôi, chứ đo độ xứng đôi bình thường không cần phải lấy máu.” Tiêu Ngạn đang cúi đầu chơi game với bọn Phàn Việt, tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Chỉ có kiểm tra sức khoẻ mới lấy máu, bởi vì độ xứng đôi tin tức tố sẽ được viết ở trên giấy kết hôn.”

“Á đù? Kiểm tra sức khoẻ?” Lạc Tri Dư vừa nghe thấy từ này, chợt rống to lên.

Cậu lúc này mới phát hiện, ở khu chờ này người nào cũng có đôi có cặp.

Chỉ có hai người bọn họ mặc đồng phục, một đứa vùi đầu chơi game, một đứa đang đấu tranh tâm lý, giữa hai người còn cách nhau một cái ghế.

Mà những người xếp hàng đợi kiểm tra sức khoẻ ở đó, bị âm thanh rống lên khi nãy của cậu hấp dẫn tầm nhìn, thấy hai người đều mặc đồng phục, xung quanh liền nổi lên một trận thì thầm.

Sau lưng Tiêu Ngạn chợt lạnh đi, đôi tay run lên, bổ một đao về phía đồng đội.

– ——————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN