Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
Chương 29: Diệp Tri Vận sẽ trở về hay sao?
Ông luôn nghĩ mình sẽ không như thế, ông luôn cho rằng có thể làm Tri Thanh cảm nhận được tình cảm quan tâm của mình dành cho nó, nhưng khi nhắc tới Tri Vận ông cũng đã phạm sai lầm giống như Chí Tư và Tuệ Như.
Một thoáng lơ đãng, ông lại làm tổn thương sâu sắc cho con gái vô tội của mình, đã cắt đi sợi dây tình thân vốn đã mỏng manh này.
Cô không thừa nhận họ cũng không thể trách gì cả vì chính họ mới là hung thủ tự đẩy họ ra xa nó, đẩy thật mạnh ra xa.
Diệp Trạch Văn nhịn không được thở dài bất lực, vỗ trán, người làm cha như ông thực thất bại mà.
Trạm Kình nhìn Diệp Trạch Văn mặt mày tự trách, không có nửa điểm đồng cảm với ông còn ngược lại châm dầu vào lửa, “Lúc cô ấy nhắc tới người của Diệp gia mấy người luôn tỏ ra hờ hững, còn khi nhắc về Diệp Tri Vận, cô ấy lại chẳng có tý cảm xúc nào.”
Cảm xúc đó thực sự không rõ ràng chút nào, có lẽ người bình thường sẽ không phát hiện ra nhưng người nhạy bén như Trạm Kình có thể mơ hồ nhận ra, tuy rằng hắn cũng không phân biệt rõ đó là loại cảm xúc gì, nhưng độ nhạy cảm của hắn cho biết cô bé này không hề thích Diệp Tri Vận một chút nào, phải nói là vô cùng không thích.
Diệp Trạch Văn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào hắn, “Cậu nói cái gì? Tri Thanh đã nói gì với cậu?”
Trạm Kình hừ lạnh một tiếng, “Ông nói xem cô ấy sẽ nói gì với tôi?”
Diệp Trạch Văn mím môi, chỉ một ngày ngắn ngủi được ở chung với nó nhưng ông nhận ra cô con gái này che giấu tâm trạng bản thân rất kĩ, khiến người ta khó có thể nhìn thấu được, huống chi là tự nói gì với người khác.
Trạm Kình liếc ông một cái, xoay người rời đi, “Diệp Tri Vận sẽ sớm trở lại thôi, ông tự mình đi hỏi cô ta đi.”
Diệp Trạch Văn ngẩn người, nhìn theo hắn, “Tri Vận về rồi? Khi nào nó về?”
Trạm Kình quay đầu lại cho ông một ánh mắt, cười lạnh, không đáp, cũng không quay đầu rời đi.
Diệp Trạch Văn nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn, khẽ giật mình, cười khổ, ôm đầu chua xót. Khi nghe tin Diệp Tri Thanh trở về người Diệp gia đúng là có vui vẻ, nhưng nó còn kém xa sự hào hứng và phấn khích của họ khi nghe tin Tri Vận trở về, đúng là chênh lệch có khác nhỉ?
Ha ha…
Tuệ Như, nếu em nghe tin Tri Vận trở về, có phải cũng sẽ giống như anh không? Chúng ta như thế này, cho dù nỗ lực mười năm hay hai mươi năm có lẽ cũng chẳng thể nào đổi lại được sự chấp nhận của Tri Thanh.
Hiện tại, không còn là vấn đề của Tri Thanh nữa mà vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở chỗ chúng ta thôi.
…
Sau khi Diệp Tri Thanh rửa mặt trở lại thì Trạm Kình cùng Diệp Trạch Văn đã không còn ở chỗ này nữa, bạn nhỏ Trạm Thừa vẫn nằm ngủ say trên thảm cỏ, cô vừa nhìn nhóc vừa đi tới ngồi xuống băng ghế đá, lấy trong túi ra chiếc di động mới tinh mà cô đã nhờ Hứa Hoành Văn mua hộ trước đó rồi gọi tới dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người tiếp máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Dương Phái Mạn, “Xin chào, xin hỏi ai đầu dây thế?”
“Tiểu Mạn, là mình đây.” Diệp Tri Thanh nhìn đóa hoa hồng diễm lệ trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng.
Dương Phái Mạn kích động đứng lên, “Tri Thanh? Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Cậu có xảy ra chuyện gì không? Hiện tại sao rồi?”
Dương Phái Mạn kích động hỏi dồn dập, ngày hôm đó cô nghe được âm thanh náo loạn từ đầu dây bên kia, còn cả tiếng điện thoại bị va đập rồi hỏng, làm cô hốt hoảng và biết Diệp Tri Thanh có khả năng xảy ra chuyện rồi.
Không bao lâu sau, cô liền nghe tin Diệp Tri Thanh thực sự xảy ra chuyện. Những người đó ngang nhiên đuổi giết cô ấy ở giữa trung tâm thành phố sầm uất, muốn giết chết không tha, rốt cuộc bọn họ là ai chứ?
Dương Phái Mạn biết rõ Tri Thanh ít bạn bè thân thiết, còn biết chuyện cậu ấy bị đuổi giết gần hai năm nay nữa và cả nguyên nhân cậu ấy tới Hải thị lần này, nhưng không ngờ tới bọn người đó trắng trợn tới mức đuổi giết người trong thành phố đông đúc, còn xả súng, đúng là điên rồ mà.
Sau vụ việc ấy cô có đi điều tra tin tức về cậu ấy, muốn biết giờ cậu ấy ra sao rồi? Đang ở nơi nào? Lại vô tình phát hiện ra có vài người trung gian chặn tin tức đi, điện thoại cậu ấy thì bị hỏng nên cô nhất thời không tìm được cậu ấy. (chương được cập nhật sớm nhất tại dembuon)
Bà nội đáng ghét này hơn nửa tháng trời rồi mới chịu liên lạc với cô, làm cô hờn lắm luôn, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho cậu ấy, vì lâu rồi mới chịu liên lạc, chẳng lẽ trước đó cậu ấy bị thương nặng lắm sao?
“Mình không sao rồi, vết thương sắp lành hẳn rồi.” Diệp Tri Thanh không giấu diếm chuyện bị thương với Dương Phái Mạn, “Bây giờ mình đang ở chỗ của Trạm Kình, thời gian tới chắc vẫn sẽ ở lại đây, cậu gửi ít đồ qua đây cho mình đi.”
Dương Phái Mạn không nghe thấy câu sau chỉ nghe được câu “Bây giờ mình đang ở chỗ của Trạm Kình”, cả người cổ đơ ra, “Cậu nói cậu đang ở chỗ nào?”
Trạm kình?
Cô có nghe nhầm không nhỉ?
Tuy cô không thường xuyên trở lại Hải thị, từ nhỏ đã sống và lớn lên tại nước ngoài, thời gian sống tại Hải thị không nhiều, nhưng cô vẫn biết Trạm Kình là ai, bà Tri Thanh này… chắc hẳn… không có khả năng ở cạnh tên đàn ông nguy hiểm đó đâu.
“Mình đang ở biệt thự của Trạm Kình.” Diệp Tri Thanh thản nhiên lặp lại lần nữa.
“Trời ơi! Mình không nghe lầm đấy chứ? Cậu thực sự đang trú tại biệt thự của Trạm Kình à? Chính là cái tên Trạm Kình đó?” Dương Phái Mạn vẻ mặt gặp quỷ nói. Không phải có người đồn tên quỷ nam đó có bệnh sạch sẽ đối với phụ nữ à? Không phải trước đó còn không cho phép bất kì người phụ nữ nào ra vào biệt thự của mình ư? Ngay cả người hầu trong biệt thự cũng chủ yếu là nam, với mấy cô gái tuổi còn nhỏ và tất nhiên không được xuất hiện trước mặt hắn, bây giờ, bà cô Diệp Tri Thanh của tôi lại ở đó à?
“Ừ, là anh ta cứu mình.” Khác với vẻ kích động của Dương Phái Mạn, Diệp Tri Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Anh ta mà cứu người à?” Dương Phái Mạn chưa tiếp xúc qua với Trạm Kình, lại nghe không ít tin đồn về hắn. Nghe nói tên đàn ông này không chỉ có bệnh sạch sẽ với phụ nữ, còn vô tình tàn nhẫn, dù có người chết trước mặt hắn thì hắn cũng không chớp mắt.
Người mà đối với phụ nữ có thói ưa sạch thế mà cứu Diệp Tri Thanh, còn đem bà cô của tôi về nhà nữa?
Chẳng lẽ, mấy lời đồn đó là giả à?
Diệp Tri Thanh lạnh từ trong xương ra nên cô sẽ không tùy tiện kể ra suy nghĩ của mình, kể cả cô bạn thân nhất này cũng chỉ nói vào câu qua loa, yêu cầu đưa sang đây ít đồ rồi cúp máy.
Dương Phái Mạn tặc lưỡi hai lần nhìn điện thoại, sau đó đi chuẩn bị ít đồ cho cô bạn.
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!