Đông Của Tôi - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Đông Của Tôi


Chương 9


Lâm Tuyền bị tiếng động từ bên cạnh làm tỉnh giấc, cô mở choàng mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà.

Trời vẫn tối đen như mực, xoè bàn tay không thấy rõ nổi năm ngón.

Chiếc giường cho hai người vốn đã chật hẹp, nay thêm một người nữa thì không khác nào chen chúc trên chiếc xe bus vào giờ cao điểm. Lâm Tuyền bị dồn vào góc, khoảng trống dành cho cô không lớn hơn một cánh đùi là bao.

Nhậm Diệp nằm ở giữa cựa quậy không ngừng, có lẽ vì chật, hai mắt cô bé sưng húp sau trận khóc ầm ĩ.

Lâm Tuyền không ngủ nổi nữa, ngồi dậy bước xuống giường.

Điện thoại của cô đã tắt nguồn từ đêm hôm qua, trên này vẫn chưa có điện, Lâm Tuyền không thể tìm chỗ sạc. Không dùng được đèn pin, Lâm Tuyền mon men đến chiếc bàn gỗ, thò tay lục lọi đồ trong balo của mình, cầm bao thuốc mà Nhậm Đông Nghê đưa cô.

Lâm Tuyền mở khẽ cánh cửa đi ra ngoài, hoà mình vào gió đêm.

Trời không sao, nhánh cây trong vườn đung đưa, lá quế xào xạc, hương thơm nồng đậm man mát tản theo chiều gió.

Lâm Tuyền cầm bao thuốc không biết đi đâu, ánh trăng mập mờ soi đường cho cô, toả xuống bờ rào bằng đá lấp lánh như rắc kim tuyến. Bụng đá nằm ngứa hứng trăng sáng, giếng nước có trăng, phản chiếu đủ điều ma mị.

Cô nghe tiếng côn trùng kêu, bất giác thức tỉnh về nơi mình đang đứng.

Lâm Tuyền rũ mắt giẫm lên mặt cỏ mềm mại, ngồi lên bờ đá lạnh như băng.

Cô xé vỏ bao thuốc, mùi thơm quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi. Lâm Tuyền rút một điếu ngậm lên môi, nhấn bật lửa, ngọn lửa vụt sáng, sưởi nóng đầu ngón tay rét cóng.

Đầu thuốc rực sáng, Lâm Tuyền hút một hơi, nicotin xộc lên não làm thần kinh cô tê dại, mọi xúc cảm căng cứng bỗng chốc hoá lỏng.

Cô nắm chặt bật lửa trong lòng bàn tay, tàn thuốc rơi xuống đất, đốm sáng từ màu nhạt chuyển sang đậm.

Lâm Tuyền lặng lẽ ngồi trong đêm hút thuốc, không khí bên ngoài rét buốt, khói trắng lượn lờ bên tay phơi ảo tưởng về cảm giác bao bọc ấm áp. Cô tựa cằm lên đầu gối, xung quanh tĩnh lặng khiến tâm trí cô trống rỗng.

Lâm Tuyền sờ lên mắt lỗ của bật lửa, hơi nóng yếu ớt còn đọng lại trên mặt kim loại đánh vào xúc giác, một lần nửa đánh vào tri giác còn nửa tỉnh nửa mê.

Chỉ trong một giây thoáng qua, cô thèm nghe thấy tiếng động ồn ào của thành thị.

Lâm Tuyền cắn đầu lọc, cứ thế ngồi đó mà hút sạch điếu thuốc.

Cô dập tàn thuốc, chuẩn bị đứng lên đi vào trong ngủ tiếp thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Nhậm Diệp rón rén bước ra ngoài.

Lâm Tuyền thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó cô không cảm thấy gì nữa, lẳng lặng quan sát.

Nhậm Diệp thấy cô đang ngồi thì dè dặt bước xuống thềm, đứng cách cô độ chục mét.

“Chị…chị không ngủ sao?” Cô bé hỏi.

Do khóc quá lâu, giọng Nhậm Diệp khàn đặc, yếu ớt run rẩy.

“Không ngủ được.” Cô đáp nhạt.

Nhậm Diệp ngượng nghịu cúi đầu, mũi chân cọ cọ lên mặt đất: “Em nhớ chị…chị là người mua đồ ở tiệm tạp hoá.”

“Ừ.”

“…”

Lâm Tuyền chợt cảm thấy ở đây nói chuyện với Nhậm Diệp rất kì quặc.

Cô cất bật lửa vào túi áo, nhẹ giọng khuyên: “Đi vào ngủ đi, trời ngoài này lạnh.”

Nhậm Diệp ấp úng không đi, lì lợm đứng đó.

Lâm Tuyền nhíu mày.

Cô bé mãi mới chịu lên tiếng: “…em không ngờ chị là giáo viên.”

Cô giương mắt.

“Giáo viên…sẽ không hút thuốc lá.” Cô bé lí nhí: “Rất xấu.”

“…”

Lâm Tuyền buồn cười.

“Vậy à?”

Lâm Tuyền: “Không sao, dù sao chị cũng không dạy em, chị sẽ không phải ra vẻ nhà giáo mẫu mực.”

Nhậm Diệp không ngờ cô lại nói vậy, há mồm sửng sốt.

“Chị…”

Cô bé khựng lại, nắm chặt tay: “Nói đi nói lại thì chị cũng là giáo viên mà.”

“Em quan tâm đến điều đó làm gì?” Lâm Tuyền nghiêng đầu.

“Em…” Nhậm Diệp không biết nói gì.

Lâm Tuyền phủi quần đứng dậy, ngón tay đẩy bao thuốc xoay tròn. Nhậm Diệp thấy cô lại gần thì cứng người, hoảng hốt lùi lại phía sau mấy bước, chân lỡ va phải chiếc chổi trong góc tường, tạo ra tiếng “Cạch!” không nhỏ.

Lâm Tuyền bước lên thềm, mang theo hơi lạnh quyện cùng khói thuốc thoang thoảng.

Nhậm Diệp nhìn Lâm Tuyền, nương nhờ ánh trăng mà cô thấy vẻ mặt đề phòng của cô bé.

Nào ngờ Lâm Tuyền chỉ đơn giản nhoẻn cười: “Đi ngủ đi, không nghỉ ngơi đủ sẽ không tốt cho sức khoẻ.”

Nhậm Diệp mím môi.

Lâm Tuyền đẩy khẽ cánh cửa, cô định đi vào thì quay đầu, nói với cô bé đằng sau một câu nhẹ bẫng: “Con người sẽ không bao giờ chấp nhận những người kém hơn đánh giá họ, nếu em muốn, tốt hơn hết là nên đứng ở vị trí cao hơn người ta.”

Nhậm Diệp chợt tức tối: “Chị đang khinh thường em sao?”

“Em nghĩ thế sao?” Cô mỉm cười.

“Điều đó quá rõ ràng!” Nhậm Diệp cắn môi.

Lâm Tuyền để lại tiếng cười trong trẻo.

“…em không đáng.”

Nói xong, cô bước vào phòng, mùi thuốc lá còn vương lại nhanh chóng tan vào hư không.

Lâm Tuyền đi rồi, Nhậm Diệp hoàn hồn vì câu cô vừa nói, bàn tay càng siết chặt hơn.

Sáng mở mắt dậy, thứ đón chào Lâm Tuyền chính là đau lưng vì ngủ sai tư thế. Cô nhăn mày xoay người, nào ngờ cơn đau không nhẹ như cô tưởng, Lâm Tuyền buồn bực xuống giường.

Cô lúc nào cũng là người dậy sớm nhất, sau khi đánh răng rửa mặt thì vào bếp, hiệu trưởng cũng vừa dậy, đang bắc bếp chuẩn bị luộc khoai.

“Cô vẫn dậy đúng giờ nhỉ.” Hiệu trưởng cười.

Lâm Tuyền nhặt mấy củ khoai cất trong góc bếp ra, ngẩng đầu nói: “Bác đi rửa mặt đi.”

“Hôm qua cô và Diệp nói chuyện à? Nửa đêm tôi nghe thấy tiếng động.”

Lâm Tuyền: “Nói vài câu thôi, cháu không ngủ được.”

Hiệu trưởng gật đầu, chốc chốc lại thở dài: “Con bé dễ nóng nảy, cũng cứng đầu chả kém, hôm qua làm phiền cô với Khanh quá.”

“Không sao đâu bác, cũng chỉ là đứa trẻ thôi mà.” Lâm Tuyền mang khoai đi rửa, bùn đất bám ngoài vỏ trôi theo dòng nước.

Củi cháy kêu tách tách như nổ bỏng, khói trắng bốc nghi ngút, nước trong nồi sôi ùng ục. Lâm Tuyền thả khoai vào, đậy kín nắp vung.

Lý Thăng cũng dậy rồi, gương mặt tươi tỉnh đi vào bếp.

“Chị cần giúp gì không?”

“Không cần, khoai đang luộc rồi.”

Lý Thăng nhiệt tình: “Thế để em làm nốt cho, chị đi ra ngoài đi không khói lắm, hiệu trưởng đang ở ngoài xem sửa điện đấy.”

Lâm Tuyền để lại căn bếp cho Lý Thăng, cô vừa đi đến cửa, mắt bắt gặp bóng Nhậm Đông Nghê xách theo hộp dụng cụ đi ra khỏi sân.

Trên người anh vẫn là kiểu áo phông quần bò sờn rách quen thuộc, đôi giày vải hoà cùng một màu với đất đỏ, khuôn mặt là nét không mấy vui vẻ. Mái tóc ngắn của anh có phần lộn xộn, hàng mi còn đọng một giọt nước tựa chỉ mới ngủ dậy và rửa mặt qua loa, cánh tay xách theo hộp dụng cụ nổi lên đường gân, bắp tay màu nâu chắc nịch, chiếm trọn sự chú ý của Lâm Tuyền.

Chân dài sải bước rất nhanh, lúc đi qua khoảng sân nhà hiệu trưởng, rõ ràng ánh mắt anh dừng lại ở bên trong mấy giây, cuối cùng lạnh lùng rời đi như chưa hề đến.

Lâm Tuyền chậm rãi bám theo đằng sau.

Cột điện được đặt gần trường học, đi bộ mất gần mười phút mới tới nơi, hiệu trưởng đang đứng đó cùng một người đàn ông trung niên khác. Người đàn ông kia trạc tuổi hiệu trưởng, thân hình gầy hò, trên người mặc bộ quần áo với hoa văn ngập tràn màu sắc, đầu buộc một chiếc khăn màu đỏ nổi bật.

Nhậm Đông Nghê gật đầu chào hai người, hiệu trưởng thấy Lâm Tuyền đi đằng sau liền cười: “Cô cũng đến à?”

Bấy giờ Nhậm Đông Nghê mới quay đầu và phát hiện ra Lâm Tuyền, cô chưa kịp thấy gợn sóng trong đáy mắt anh thì anh đã quay đi mất.

“Đến xem mọi người.” Lâm Tuyền thản nhiên đáp.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu sắc kia nhìn Lâm Tuyền rồi nói bằng thứ tiếng lạ hoặc, hiệu trưởng ở cạnh cũng gật đầu cười.

Nhậm Đông Nghê đặt hộp dụng cụ xuống rồi mở ra, Lâm Tuyền lại gần, người đàn ông kia vẫn nhìn cô, còn chỉ trỏ, miệng nói không dứt.

Cô khom người, hỏi Nhậm Đông Nghê bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Người kia nói tiếng gì thế?”

Nhậm Đông Nghê cúi thấp đầu, lôi đủ loại cờ lê, tua vít ra, bận rộn đáp: “Tiếng dân tộc.”

“Anh nghe hiểu không?”

“Không.”

Anh liếc mắt nhìn hai người đàn ông đứng cách vài bước chân: “Cháu gái của ông ấy từng là học sinh của bác Dậu.”

“À…”

Đi đến đây Lâm Tuyền cũng biết Nhậm Đông Nghê định làm gì, cô nở nụ cười: “Anh biết cả sửa điện à?”

“Không biết cũng phải biết.” Nhậm Đông Nghê đứng dậy, cố ý không nhìn Lâm Tuyền: “Nơi này muốn gọi thợ sửa điện phải mất mấy tuần mà chưa chắc bọn họ đã đến được, đành phải học để tự sửa thôi.”

Lâm Tuyền lùi ra một bước: “Anh từng học sửa điện?”

Nhậm Đông Nghê định nói mình đọc trong sách, thế nhưng tự nhiên cảm thấy không nên nói, vì thế anh im lặng quay đầu, không trả lời câu hỏi của Lâm Tuyền.

Cô không tính toán, đứng một bên xem anh làm việc.

Hiệu trưởng bê thang tre đến, hai người đàn ở dưới giữ thang, Nhậm Đông Nghê trèo lên cao, quanh eo đeo một chiếc đai đựng đồ.

Chiếc đai bó chặt, mơ hồ lộ ra vòng eo thon chắc.

Nhậm Đông Nghê nhìn cánh kim công tơ điện mấy giây, sau đó vặn ốc vít mở nắp ngoài, đủ các loại dây lằng nhằng bên trong lộ ra.

Lâm Tuyền đứng xem, dường như Nhậm Đông Nghê đã chiếm trọn cả bầu trời.

Cứ nối nối sửa sửa, Lâm Tuyền đứng một lúc thấy chán, cô định quay về ăn sáng.

Người đàn ông dân tộc thấy cô rời đi, miệng lại cất tiếng gọi liên tục, cô nghe không hiểu, đánh mắt sang chỗ hiệu trưởng.

Hiệu trưởng ra hiệu bảo cô cứ đi đi.

Lâm Tuyền liếc người kia, giả vờ không nghe thấy gì mà cất bước đi khỏi.

Lúc về tới nhà, Lý Thăng đã luộc khoai xong, Hiểu Khanh và Nhậm Diệp cũng đã dậy.

Thấy Lâm Tuyền, Nhậm Diệp lảng mắt đi, cô thì không buồn để tâm đến chuyện đó, thảnh thơi lấy củ khoai của mình rồi ngồi ăn.

Bóc lớp vỏ bên ngoài, ruột vàng óng lộ ra, cô cắn một miếng, thịt khoai ngọt lịm lấp đầy dạ dày.

“Sửa điện thế nào rồi chị?” Lý Thăng hỏi.

“Không biết nữa, nhìn không hiểu.” Cô nhún vai.

Cậu ta bật cười: “Chắc sắp xong rồi nhỉ? Chờ tuần tới lũ trẻ đi học chắc sẽ vui lắm.”

Hiểu Khanh giơ ngón cái: “Đúng! Có điện rồi học bài sẽ tốt hơn nhiều.”

Lý Thăng cắn miếng khoai, cười vui hoài niệm: “Cậu còn nhớ ngày trước đi học không? Chỉ chờ mất điện là vui như Tết vì không phải học bài, bây giờ lên đây mới thấy mình ngày xưa hồn nhiên quá, trẻ con trên đây còn chả có điện để học bài, được đi học đã là quá tốt rồi.”

“Haha! Tôi chắc còn hồn nhiên hơn cậu, có điện hay không tôi cũng chả thèm học bài.” Hiểu Khanh cười tít cả mắt.

“Ngày xưa chị có thế không chị Tuyền?” Hiểu Khanh vừa nhai vừa hỏi cô.

Lâm Tuyền bóc vỏ khoai, dửng dưng: “Ngày trước tôi là học sinh chăm chỉ.”

Lý Thăng tươi cười ồ lên.

Nhậm Diệp nãy giờ im thin thít không nói gì. Cô bé xem đồng hồ, sau đó nhét nốt đống khoai vào miệng xong phủi tay đứng dậy, lặng lẽ nói: “Em ăn xong rồi, em về đây.”

Dứt lời, cô bé chạy về nhà bên cạnh, không chào hỏi cũng chả quay lại nhìn.

“…”

Hiểu Khanh và Lý Thăng nhìn nhau với ánh mắt sâu xa, Lâm Tuyền không quan tâm, ăn cho xong bữa sáng của mình.

“Hôm nay còn phải đi đón mạnh thường quân đấy.” Cô nhắc nhở rồi cũng đứng lên, đi vào bếp rót nước.

“Vâng.”

Nửa tiếng sau hiệu trưởng chạy về nói rằng đã có điện, Lâm Tuyền cắm sạc điện thoại, quả nhiên màn hình sáng lên.

Cô vô thức cong môi, trong tâm trí nghĩ: “Không tệ.”

Hiểu Khanh mừng ra nước mắt vì đã sạc được điện thoại, còn nhảy tưng tưng khắp phòng.

Thời gian không còn sớm, hiệu trưởng nhanh nhanh chóng chóng ăn sáng rồi bốn người chuẩn bị đồ xuống nhà trưởng bản.

Hiệu trưởng đi trước, Hiểu Khanh và Lý Thăng vừa đi vừa rôm rả tán dóc, Lâm Tuyền đi sau cùng, vừa bước chân khỏi sân thì nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa.

“Lâm Tuyền!”

Cô dừng bước, đột nhiên cảm thấy tên mình thật dễ nghe.

Nhậm Đông Nghê xách hộp dụng cụ lại gần, Lâm Tuyền nghiêng đầu, nhoẻn cười: “Anh hùng thợ điện, anh giỏi lắm.”

Nhậm Đông Nghê mím môi, đứng đối diện cô, khoảng cách tiêu chuẩn hai mét.

“Có chuyện gì không?” Cô hỏi.

Anh nhìn nụ cười tươi tắn của cô, tâm trí nhất thời phân tâm.

Anh nghiêm túc lấy lại tỉnh táo, cất tiếng dặn dò.

“Nếu lần sau cô có gặp lại người dân tộc vừa nãy, ông ta nói gì thì cô cứ lắc đầu là được.”

Lâm Tuyền nhìn anh chằm chằm.

Nhậm Đông Nghê: “…”

Trong lúc anh đang lo cô nghĩ lời anh nói quá kì cục, cô lại chỉ gật đầu, đáp “Được.”

“Không có gì nữa thì tôi đi đây.”

“Tạm biệt.” Anh nói.

Lâm Tuyền đuổi kịp ba người phía trước, Nhậm Đông Nghê nhìn theo bóng lưng cô, đầu hồi tưởng về cuộc đối thoại ban nãy với người đàn ông dân tộc.

Thực ra anh hiểu ông ta nói gì, chỉ là đầu suy nghĩ không muốn cho Lâm Tuyền biết.

Từ lúc Lâm Tuyền xuất hiện, ông ta luôn miệng hỏi Lâm Tuyền là ai, khen cô xinh quá, trắng quá, cực kì đẹp, hiệu trưởng nói cô là cô giáo thì ông ta càng hào hứng hơn.

Lúc anh sửa điện xong, ông ta đã nói: “Cô gái ban nãy xinh quá, rất hợp làm vợ cháu trai tôi!”

Khi ấy Nhậm Đông Nghê cau mày cất đồ vào hộp dụng cụ, miệng hờ hững đáp: “Cô ấy tới đây không phải để cưới chồng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN