Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi


Chương 50


Sau tiết mục game thủ chuyên nghiệp và khán giả may mắn đấu game xong thì Hà Diễn Lạc đi thẳng vào sau cánh gà.

Theo lẽ thường thì sẽ phải về khách sạn ăn buỗi khuya trước, sau đó sẽ triệu tập tất cả thành viên lại để họp, xem xét lại cuộc thi đấu hôm nay.

Nhưng bây giờ anh có dự tính khác rồi, anh phải đi ăn cơm với em gái trước đã.

Cửa phòng nghỉ vẫn chưa đẩy ra thì đã nghe được tiếng cãi vã kịch liệt vọng ra từ bên trong rồi.

Trong phòng nghỉ, những thành viên vừa thi đấu hồi nãy giờ đây đang nằm nghỉ ngơi la liệt trong phòng, nhìn có chút ủ rũ.

Giọng điệu Lão Viên có chút kịch liệt: “Tôi đã nói với cậu ta là không được thua rồi, cậu ta cũng đồng ý rồi, xoay đầu lại nhường bước cho khán giả tới như vậy. Nhường khán giả tôi không phản đối, nhưng cuối cùng nhất định phải thắng! Kết quả thì sao? Video như vậy mà truyền ra ngoài, bị đối thủ nắm thóp rồi, tùy tiện cắt ghép ác ý rồi tung ra ngoài thì sẽ trở thành vết nhơ ngay, một số fan không hiểu rõ sự thật mà nhìn thấy sẽ lập tức bị ảnh hưởng ngay. Danh tiếng của một mình cậu ta thì sao cũng được, nhưng đừng kéo chân cả chiến đội xuống nước!”

Những thành viên kia cứ tưởng rằng sẽ bị Lão Viên chửi một trận tanh bành, kết quả Lão Viên không những không chửi bọn họ, mà ngược lại lại chĩa mũi giáo về phía đội trưởng. Bọn họ quay mặt nhìn nhau một cái không hiểu gì cả.

Bàng Dực ngồi một bên bó tay vuốt mặt, ông và Lão Viên làm việc với nhau đã mấy năm rồi, biết Lão Viên đều hết lòng nghĩ cho chiến đội, nhưng cách hành sự quá mức cổ hũ rồi. Thành viên trong chiến đội của bọn họ đều không thích bị quản như vậy, đặc biệt là Hà Diễn Lạc, chỉ thích hành sự theo ý mình thôi, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng gây ra ảnh hưởng xấu gì nghiêm trọng cho chiến đội cả, ông cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Nhưng cố tình Lão Viên lại cứ như trông gà hóa cuốc vậy.

Giọng nói Bàng Dực có chút không biết làm sao: “Cũng không nhất định sẽ nghiêm trọng tới vậy đâu. Lại nói nếu mà có video bẻ cong sự thật xuất hiện thì thanh minh một cái là được rồi thôi.”

Lão Viên thấy Bàng Dực phản bác ông thì lửa giận càng ngày càng lớn: “Như vậy thì có thể níu kéo lại lượng fan đã mất đi rồi sao? Hơn nữa người qua đường sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Không tôn trọng cuộc thi? Bây giờ đánh trận giả, cuối năm nay thi đấu ở Châu Âu nếu lỡ thua đội nước ngoài thì có phải cũng là đánh trận giả hay không?”

Mấy thành viên còn lại cảm thấy có chút chả ra làm sao cả, bọn họ quay đầu nhìn nhau một cái, đội trưởng chỉ là đấu game một trận với khán giả may mắn và nhường để khán giả thắng thôi mà, tại sao đến chỗ Lão Viên thì lại nghiêm trọng đến thành đánh trận giả luôn rồi?

Bàng Dực nhíu chặt hai đầu lông mày lại, cho dù trước đây ông cảm thấy Lão Viên không sai, nhưng bây giờ ông cảm thấy ông ta có chút lố rồi: “Ông có phải nói có chút nghiêm trọng rồi không. Làm gì mà tới đánh trận giả luôn rồi? Đối với game thủ chuyên nghiệp mà nói, nếu đống nước bẩn như vậy mà hất lên người rồi thì khó mà tẩy sạch được.”

Thi đấu coi trọng công bằng công chính, nếu như có game thủ chuyên nghiệp nào đánh trận giả trong trận đấu quan trọng mà bị vạch trần rồi thì danh tiếng sẽ không còn nữa, sẽ trở thành vết nhơ không bao giờ tẩy được trong cuộc đời game thủ của họ, sẽ bị cấm thi ở một số trận đấu mang tính quốc tế không nói, tương lai cũng sẽ không có một chiến đội nào cần họ nữa.

Lão Viên cũng phát giác ra là mình nói có chút quá rồi, ông lập tức chuyển qua đề tài khác: “Cậu ta tùy hứng làm xằng làm bậy như vậy căn bản là không xứng làm đội trưởng của SK!”

“Tôi không xứng, ông xứng sao?”

Hà Diễn Lạc đẩy cửa ra, lười nhác nhìn ông ta một mắt, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Anh vừa thi xong còn chưa về phòng nghỉ nữa, thì Lão Viên đã thừa lúc này tạt nước bẩn lên người anh trước mặt các thành viên khác, nghĩ hết mọi cách để làm anh mất uy tín trong đội.

Kiếp trước ở nhưng chỗ anh không nhìn thấy, chắc Lão Viên cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi. Sau khi gia đình anh phá sản thì Lão Viên cũng đã tố cáo khống anh với Tổng bộ, khiến anh bị đá ra khỏi chiến đội.

Các thành viên khác thấy Hà Diễn Lạc vào trong phòng nghỉ thì đều đứng dậy lên hết: “Lão Đại.”

Bọn họ chột dạ không dám nhìn Hà Diễn Lạc, hồi nãy lúc thi đấu, bởi vì bọn họ khinh địch mà xém chút đã thua rồi, nếu như không có Hà Diễn Lạc thì chắc bây giờ bọn họ đã bị fan chửi chết rồi. Không biết tiếp sau đây Hà Diễn Lạc sẽ giáo huấn bọn họ như thế nào nữa đây, trong lòng cả đám người đều đang lo sốt vó.

Ánh mắt Hà Diễn Lạc nhìn Lão Viên có chút lạnh: “Game tôi chơi, tôi thích chơi như thế nào thì chơi như thế ấy. Hay là nói, game đấu như thế nào cũng phải nghe lời ông nói mới được?”

Lão Viên thấy Hà Diễn Lạc đột nhiên bước vào, cũng biết là cậu ta đã nghe thấy hết những lời ông nói hồi nãy rồi, trên mặt vừa đỏ vừa trắng bệt.

Trong lời nói của Hà Diễn Lac rõ ràng mang chút không vui.

Phòng nghỉ nhất thời yên tĩnh đến lạ thường. Các thành viên khác thở cũng không dám thở mạnh.

Lão Viên mặt nở nụ cười nói: “Tôi không có ý đó.”

Hà Diễn Lạc tản mạn nhìn ông một cái: “Tôi biết ông đang tính làm gì, tôi tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng với bên Tổng Bộ, ông cũng không cần đến Tổng Bộ để nói này nói nọ nữa.”

Lão Viên đứng bật dậy: “Tôi làm gì nói này nói nọ trên Tổng Bộ chứ?! Cậu có ý gì đây?”

Các thành viên khác quay mặt nhìn nhau, lời đội trưởng nói có phải là thật không, chẳng lẽ Lão Viên lén tố cáo bọn họ sau lưng sao?

Dưới tay Tổng Bộ không chỉ có một chiến đội của bọn họ mà thôi, quản lý chiến đội đương nhiên là nên đứng về phía đội viên rồi, nhưng ông ta lại lén tố cáo sau lưng như vậy thì đứng là có chút quá đáng rồi đấy.

Hà Diễn Lạc dời tầm mắt ra chỗ khác, ngữ khí có chút tùy ý: “Ờ, nói lộn, người nói này nói nọ với Tổng Bộ là tôi, không phải ông.”

Các thành viên khác: “???”

Sắc mặt Lão Viên lập tức thay đổi ngay: “Cậu đây là ý gì đây? Tự mình làm chuyện xấy rồi lại hất nước bẩn lên người tôi ư?”

Bàng Dực đứng cản lại giữa hai người, Lão Viên kích động như vậy, ông sợ Lão Viên sẽ động tay với Hà Diễn Lạc mất.

Ông nhíu mày nói nhỏ bên tai Hà Diễn Lạc: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chẳng lẽ Hà Diễn Lạc thật sự nói này nói nọ với Tổng Bộ sau lưng tất cả mọi người sao?

Hà Diễn Lạc nhìn Bàng Dực một cái, dùng ánh mắt bảo ông đừng lo.

Bàng Dực thấy vậy thì yên lòng rồi, lùi xuống đứng qua một bên.

Giọng nói Hà Diễn Lạc bình thường như đang nói chuyện du ngoạn vậy: “Mấy hôm trước nghe bạn gái ông nói là ông lại mua nhà mới nữa rồi à?”

Sắc mặt Lão Viên trắng bệt, giọng nói lộ ra một chút khẩn trương: “Cậu nghe chuyện này từ đâu?”

“Bạn gái ông đăng hình nhà mới lên WeChat khoe, sao nào ông quên nói với bạn gái mình là không được khoe à?”

Lão Viên ngây người, ông mãi bận chuyện trong đội, bạn gái đăng cái gì lên WeChat ông cũng không có đi xem. Bạn gái ông thế nhưng lại khoe hình nhà mới trên WeChat ư?

Hà Diễn Lạc thong dong nói: “Ông đến SK 5 năm, tiền lương mỗi tháng bao nhiêu tôi đều rõ hết, năm ngoái ông dùng hết tiền trong tài khoản để mua nhà, mua xong tối ngày than nghèo với tụi tôi, mới không tới một năm thôi ông đào đâu ra đủ tiền để mua nhà trả hết một lần đây?”

“Vốn là tôi cũng vẫn chưa nghĩ ra gì đâu, nhưng ông đoán thử xem, một thành viên của DL nhìn thấy ông đi ăn chung với quản lý Hoàng Trung 黄中 của bọn họ, người đó tưởng rằng bên chúng ta muốn làm gì bọn họ, vừa muốn báo chuyện này lên Tổng Bộ thì bị Hoàng Trung cản lại.”

DL là đội luôn giành hạng hai trong các trận đấu trong nước. Mấy năm liên tục đều bị SK giành mất hạng nhất.

“Còn thành viên đó, là người đã cùng huấn luyện chung với tôi ở SK lúc mới bắt đầu, sau này cậu ta đã rời khỏi SK mà qua DL. Cậu ta có ấn tượng không tốt với Hoàng Trung, không đồng tình một số cách làm của Hoàng Trung, càng không tán thành việc chơi bẩn sau lưng như vậy, cho nên đã nói chuyện cho tôi nghe.”

“Tại sao Hoàng Trung lại cản cậu ta lại ư? Rất đơn giản, không phải là ông muốn mua chuộc Hoàng Trung, sự thật ngược lại hoàn toàn, là Hoàng Trung mua chuộc ông.”

Bàng Dực ngây cả người rồi, Lão Viên bị Hoàng Trung mua chuộc rồi ư? Làm sao có khả năng được?

Ngữ khí của Hà Diễn Lạc vẫn lười nhác như thường, anh chậm rãi mở miệng: “Hoàng Trung mua chuộc ông muốn làm gì? Thì cũng chỉ là muốn ông nghĩ cách quậy đục nước trong đội, nghĩ cách gây ảnh hưởng đến bọn tôi phát huy không tốt trong cuộc thi, thậm chí là nghĩ cách đánh sập SK, nghĩ cách đánh sập tôi.”

Các thành viên khác nghe tới đây đều có chút khống chế không được lửa giận trong lòng rồi, bình thường Lão Viên nhìn thành thật như vậy, khắp nơi lo nghĩ cho chiến đội, một con người như vậy thế nhưng sớm đã bị DL mua chuộc rồi? Còn muốn làm sập chiến đội, phá sập Fin sao.

Fin là nòng cốt của chiến đội, càng là lý do mà tất cả bọn họ gia nhập chiến đội, cũng có không ít người lấy Fin làm mục tiêu cố gắng mỗi ngày.

Nếu như trong thời gian thi đấu xảy ra chuyện đánh lộn, thì bọn họ đều sẽ bị cấm thi đấu.

Sắc mặt Lão Viên trắng bệt, hai môi khẽ run, lúc ông tiếp xúc với Hoàng Trung bị nhìn thấy rồi? Chuyện này xảy ra khi nào?

Hơn nữa Hà Diễn Lạc sớm đã biết hết rồi, nhưng lại không nói chuyện này ra, mà lặng lẽ báo cáo lên Tổng Bộ ư?

Cơ thể ông có chút lung lay muốn rớt, chuyện này đang phát triển theo phương hướng mà ông không thể khống chế được rồi, Tổng Bộ biết rồi thì làm sao còn có thể để ông ở lại trong chiến đội được chứ?

Hà Diễn Lạc bước lên trước cầm túi đựng phụ kiện máy tính của mình lên, có chút tùy ý đeo đại trên vai.

Anh đã rất lâu không nói nhiều như vậy rồi, chuyện này anh nói đến có chút mệt rồi, nhưng vẫn phải nói tiếp. Anh nhìn gương mặt trắng bệt của Lão Viên nói: “Nếu như trong lòng ông đã không có SK rồi thì cũng không nhất thiết phải ở lại trong đội nữa, không bao lâu nữa thì thông báo đuổi việc của ông sẽ xuống tới thôi, Tổng Bộ cũng sẽ nói rõ chuyện này trên trang chính thức. Ông có thời gian ở đây huyên thuyên với tụi tôi thì không bằng sớm chút quay về chiến đội thu dọn hành lý đi!”

Điều này đối với Lão Viên mà nói chính là sét đánh giữa trời quang, ông sắp bị đuổi khỏi chiến đội rồi?

Nhưng ông đã ở trong SK 5 năm rồi! Làm sao có thể nói đuổi là đuổi liền như vậy chứ?

Môi Lão Viên run lẩy bẩy: “Tôi……tôi không phải cố ý……kết hôn cần tiền, tôi không có tiền nên mới……”

Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận và khinh thường của các thành viên trong đội, bị những cặp mắt như vậy nhìn chằm chằm, đột nhiên ông thấy lạnh sống lưng, không còn dũng khí nói tiếp nữa.

Thường ngày Bàng Dực lúc nào cũng mặt cười hihi, nhưng ánh mắt nhìn sắc mặt khó coi của Lão Viên cũng có chút dữ tợn. Nhận tiền của đối thủ, nghĩ cách đánh sập SK, đánh sập Fin, cho nên mới lén lút làm những chuyện đáng khinh bỉ như vậy.

Hà Diễn Lạc nhìn mấy thành viên khác một cái: “Đi thôi, đi ăn khuya trước đi.”

Các thành viên khác bị ánh mắt đó nhìn tới nổi đứng thẳng người dậy theo phản xạ có điều kiện, lập tức ngoan ngoãn thu dọn đồ của mình ngay.

Trước khi rời khỏi, Hà Diễn Lạc nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Lão Viên vẫn còn đang chìm đắm trong đả kích một cái, nghiêng đầu nhướng mày.

“Còn nữa, có phải ông rất muốn hỏi tại sao tôi lại nhường khán giả may mắn tới tận như vậy đúng không?” Hà Diễn Lạc nhếch khóe môi cười tà ác, “Rất đơn giản.”

“Vì đó là em gái tôi.”

***

Sau khi Hà Diễn Lạc rời khỏi sân khấu, MC trên sân khấu có nói gì Hà Nguyệt Tâm cũng không nghe được chữ nào cả.

Sau khi nhân vật game của anh ba ngã xuống rồi mà vẫn còn thời gian nhàn rỗi kêu cô đợi anh ấy thì rõ ràng là anh ba đã nhường cô rồi.

Nhưng cách làm này khác hoàn toàn với cách làm trước đây của anh ba trước đây. Bởi vì cô vẫn luôn không dám tin là anh ba của cô thế nhưng lại dịu dàng với cô như vậy, hơn nữa còn nhường cô thắng nữa, cho nên dẫn tới việc não cô bây giờ đã ngừng hoạt động rồi.

Phương Viên rất là hưng phấn: “Đợi lát nữa tụi mình đi ăn khuya rồi mới về đi, hôm nay thật sự rất đáng mà, được ngồi ghế VIP không nói, còn thấy được Nguyệt Tâm chơi game chung với Fin nữa. Fin thật sự là dịu dàng quá đi mất, thế nhưng còn cố tình thua Nguyệt Tâm nữa!”

Thông qua giải thích của Triệu Nghệ thì cô cũng hiểu rồi, Fin là cố tình nhường Hà Nguyệt Tâm thắng. Nhưng điều này cũng thể hiện là Fin không phải loại trai thẳng ngu ngốc vì thắng mà không màng tất cả, ngược lại Fin còn rất dịu dàng và ga lăng nữa.

Nếu như nói trước đây cô là fan nhan sắc và fan kỹ thuật của Fin thì bây giờ cô đã hoàn toàn chung thủy một lòng làm fan của Fin luôn rồi.

Dịu dàng?

Phương Viên thế nhưng nói anh ba cô dịu dàng?

Hà Nguyệt Tâm có chút hoài nghi nhân sinh: “Cũng được thôi, không có khoa trương như bà nói vậy đâu.”

Lúc anh ba cố ý chơi xấu dọa cô, Phương Viên có thấy được đâu!

Triệu Nghệ cũng thở dài một hơi nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên tao thấy Fin thua một trận đấu trên sân khấu đấy, trước đây việc mời khán giả lên đài thi đấu chung cũng không phải không có, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy Fin thua, thua thì cũng thôi đi, còn thua một cách trắng trợn như vậy nữa chứ. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên tao coi anh ấy đấu game ở cự ly gần như vậy đấy, thao tác game thật sự quá đỉnh.”

Khác với Phương Viên, Triệu Nghệ là fan thuần kỹ thuật, chỉ mê kỹ thuật của Fin thôi. Nếu như có cơ hội có thể đấu game một trận với Fin thì tốt biết mấy, cho dù là thua cũng được.

Nghe hai cô bạn khoe Hà Diễn Lạc nức nở như vậy, Hà Nguyệt Tâm không dám nhìn thẳng mà nghiêng đầu sang chỗ khác. Nếu như hai người họ biết Fin chính là anh ba của cô, hơn nữa anh hai em còn hẹn lát nữa gặp mặt thì hai người có phát điên lên không?

Ba người đi ra ngoài theo đám đông.

Hà Nguyệt Tâm nhìn xung quanh, tìm biển chỉ đường ra cổng B2. Vừa định nói với Triệu Nghệ và Phương Viên là hai người về trước đi, cô một mình đi tìm anh ba thì chợt nhớ hồi nãy hai người họ khen Hà Diễn Lạc đến như vậy thì cô thay đổi chủ ý rồi.

Cô lên tiếng đề nghị: “Hồi nãy tôi có đụng phải người quen, tôi với người đó có hẹn gặp nhau ở cổng B2, hay là hai bà đi chung với tôi luôn đi?”

Triệu Nghệ khẽ nhướng mày lên: “Mày còn có người quen ở trong này à?”

Hà Nguyệt Tâm nuốt ngụm nước bọt nói: “Đúng vậy.”

Phương Viên có chút hiếu kỳ: “Chẳng lẽ nhìn thấy lúc trên sân khấu sao?”

Hà Nguyệt Tâm gật đầu: “Đúng vậy.” Còn không phải thấy trên sân khấu sao, không chỉ nhìn thấy mà bọn họ còn chơi game chung nữa kìa.

Hai người họ cũng không yên tâm để Hà Nguyệt Tâm đi một mình nên đều đồng ý, giờ một trái một phải đi chung với Hà Nguyệt Tâm ra cổng B2.

Đại đa số khán giả đều trực tiếp rời khỏi hội trường nên dọc đường đi bọn họ đều chỉ nhìn thấy nhân viên công tác mà thôi.

Quẹo qua một góc cua, xa xa nhìn thấy biển báo ghi chữ “B2”. Bên cạnh biển báo có 5 người hoặc đứng hoặc ngồi ở đó, mỗi người đều có vẻ rất vô vị. Trên người hoặc là mặc đồng phục xanh trắng, hoặc là khoác đồng phục trên vai.

Mấy người trẻ hơn thì rất ủ rũ, có người thì dùng mũi chân vẽ vòng tròn một cách vô thức trên mặt đất, có người thì dứt khoát dùng tay chống cằm suy ngẫm nhân sinh.

Hà Diễn Lạc đứng dựa tường, anh đứng như không có xương vậy, thỉnh thoảng thì ngước mắt lên nhìn xung quanh một cái, tai nghe treo trên cổ cũng bị anh lấy xuống để trên tay xoay vòng vòng chơi.

Tầm mắt Hà Nguyệt Tâm định hình trên người anh ba, đang tính cất bước qua đó thì bị người bên cạnh kéo lại.

Cô rút cái chân bước ra lại, Triệu Nghệ và Phương Viên mỗi người kéo một bên tay cô, nhìn về phía 5 con người kia, mắt có bao lớn mở bao lớn.

Phương Viên: “Đừng qua đó mà! Tuy rằng tôi cũng rất muốn qua đó, nhưng đó là SK đó, huhuhu! Nếu mà tụi mình qua đó thì không biết nhân viên công tác có coi chúng ta là fan mà đuổi chúng ta đi không!”

Triệu Nghệ: “Chúng ta không phải chính là fan đó sao? Lần đầu tiên mày đu thần tượng à? Sao chân run tới vậy luôn rồi.”

Phương Viên khóc không ra nước mắt: “Tôi đây không phải là quá kích động rồi sao! Tôi thế nhưng lại thấy SK sống nhăn này, tôi sắp chết rồi.”

Hà Nguyệt Tâm có chút bó tay, cô dắt hai người đến đấy chính là để bọn họ gặp Fin mà, bọn họ không phải là muốn gặp sao? Thân là bạn bè nên cô liền dẫn bọn họ qua đây, ai biết được hai người vừa mới thấy bóng dáng thôi đã quéo rồi.

Cô an ủi hai người họ: “Là SK thì càng phải qua đó rồi.”

Không qua đó thì không phải là cô thất hứa rồi sao.

Triệu Nghệ nhìn thái độ của Hà Nguyệt Tâm thì trong lòng có một dự đoán kỳ lạ, nhưng giọng nói cô bởi vì thấy quá khó tin mà có chút run: “Mày nói mày và bạn mày hẹn nhau ở đây? Người quen mà mày nói, chắc không phải là một trong số họ đấy chứ?”

Phương Viên cũng ngừng tất cả hành động lại, lập tức nói như bắn súng liên thanh: “Nguyệt Tâm, bà quen người trong SK à?! A, tôi chết đây, là ai là ai! Là 66 hay là Eger 艾格 vậy??”

Ba người om sòm như vậy, các thành viên SK cũng chú ý đến động tĩnh bên này rồi, họ lập tức nhìn qua, cả đám người chụm đầu lại với nhau, bắt đầu bát quái.

“Em gái của Lão Đại rốt cuộc là người nào vậy?”

“Không biết nữa.”

Hồi nãy lúc thi xong thì bọn họ liền chui vào phòng nghỉ tự kiểm điểm lại mình rồi, hoàn toàn không hề nhìn thấy khán giả may mắn là ai cả, cuối cùng vẫn là Lão Viên nói thì bọn họ mới biết được thì ra Fin đã nhường khán giả may mắn thắng rồi.

Bọn họ sớm đã cảm thấy có chút kỳ lạ rồi, trước đây Hà Diễn Lạc chơi game chung với khán giả thì cũng có nhường khán giả qua, nhưng cuối cùng thì cũng không có thua qua, nhưng lần này thế nhưng lại nhường nước lớn như vậy, cuối cùng thế nhưng còn thua nữa.

Nếu như đối diện là em gái của Fin thì dễ hiểu hơn rất nhiều, anh trai nhường em gái, cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng trong đám bọn họ cũng có người không phải con một mà, có thấy ai cưng chiều em gái tới vậy đâu chứ!

Em gái Hà Diễn Lạc rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Hà Diễn Lạc cũng nghiêng đầu nhìn qua đó, động tác quay tai nghe của anh ngừng lại, dây tai nghe quấn quanh ngón tay anh lại.

Hà Nguyệt Tâm có chút bó tay, hai người đều kích động quá lố rồi, thấy thành viên SK nhìn qua đây rồi thì cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Giọng nói bên tai của Triệu Nghệ và Phương Viên ngừng rồi thì cô mới phản ứng lại, ngây ngô ngẩng đầu lên, Hà Diễn Lạc không biết khi nào đã đi đến chỗ bọn họ rồi, tay anh đút túi quần, đang thờ ơ nhìn bọn họ.

“Người em ấy quen là anh.”

Đầu tóc anh có chút rối bời, nhưng mặt mày tinh tế, mí mắt khẽ mở, đánh giá hai người một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm.

Anh bỏ tay ra khỏi túi quần, khẽ cúi người xuống, nở nụ cười nói: “Sao lâu vậy?”

Phương Viên và Triệu Nghệ nhịn không được nín thở lại, suýt chút nữa là đã hét lên rồi.

Là Fin đó A A A A!

Bọn họ nhìn thấy Fin sống nhăn rồi!!

Người quen mà Hà Nguyệt Tâm nói thế nhưng thật sự là Fin!!

Thấy Hà Diễn Lạc cúi người nhìn cô, nhớ đến cái miệng ác ôn của anh ba kiếp trước, Hà Nguyệt Tâm nhịn không được lùi về sau một bước, nhìn ra chỗ khác, có chút không tự nhiên nói: “Vừa mới kết thúc là em đã qua đây rồi.”

Cũng có lâu lắm đâu. Hơn nữa, anh ba đợi cô một chút là sẽ chết sao.

Thấy Hà Nguyệt Tâm cự nự thì Hà Diễn Lạc nhịn ý cười lại, giọng nói mang chút giọng gió: “Cho nên em gấp rút như vậy chính là vì muốn đến gặp anh trai à?”

Hà Nguyệt Tâm có chút ảo não, nhịn không được trừng mắt nhìn anh một cái: “Làm gì có!”

Phản ứng của Hà Nguyệt Tâm thỏa mãn sở thích ác ý của anh, anh dời tầm xuống dưới, cố ý dừng tầm mắt trên đôi chân thon thả của cô hồi lâu, giọng điệu tùy ý nói: “Thực ra thì đến chậm như vậy cũng có thể hiểu được.”

Hà Nguyệt Tâm hít sâu một hơi, mím chặt môi lại, anh ba đây là đang nói cô chân ngắn à. Cô liều mạng khuyên nhủ bản thân rằng đừng tức giận đừng tức giận, nhịn đi đừng dùng ánh mắt giết chết Hà Diễn Lạc.

Hà Diễn Lạc giỡn đủ rồi đứng thẳng người dậy, nhìn Phương Viên và Triệu Nghệ một cái: “Bọn họ là?”

Hà Nguyệt Tâm vẫn có chút cự nự, không tình không nguyện nói: “Bọn họ là bạn em, là……fan của anh.”

Ba chữ cuối cô chẳng muốn nói chút nào cả, nói ra cứ như là tăng thêm chí khí cho anh ba, diệt uy phong của mình vậy. Đặc biệt là khi hồi nãy anh ba còn chọc cô như vậy nữa.

Hà Diễn Lạc cũng không phải là chưa từng gặp fan, thỉnh thoảng thì trong chiến đội cũng sẽ đem một số goods đến cho anh ký tên, lúc đối mặt với fan cũng chẳng có cách nghĩ gì cả, thường thì cũng chỉ mặt không biểu cảm, bởi vì anh chơi game cũng phải là để hút fan.

Nhưng fan là bạn của em gái thì khác với những fan khác.

Trên mặt anh nở nụ cười, dùng biểu cảm thân thiện nhất đến giờ nói: “Là fan của anh à? Hồi nãy có đến xem thi đấu không?”

Phương Viên và Triệu Nghệ nói không ra lời rồi, bọn họ siết chặt tay nhau, siết thật là chặt, giờ phút này chỉ biết gật đầu thôi.

“Cảm ơn hai em ủng hộ anh, sau này mong hai em tiếp tục ủng hộ SK, hy vong biểu hiện hôm nay của anh không khiến hai em thất vọng.”

Lời nói này vừa chính thức vừa thỏa đáng. Hoàn toàn không giống lời nói ra từ miệng của anh ba cô.

Hà Nguyệt Tâm kinh ngạc nhìn anh, anh ba cô thế nhưng học biết nói tiếng người rồi!

Nụ cười trên mặt Hà Diễn Lạc càng thân thiện hơn: “Có muốn anh ký tên không? Anh ký cho, hay là kêu mấy thằng nhóc kia qua đây ký cho tụi em?”

Triệu Nghệ và Phương Viên nhìn nhau một cái, hôm nay là ngày tốt gì vậy, đầu tiên là ghế VIP, sau đó Hà Nguyệt Tâm được chọn lên sân khấu chơi game, bây giờ thế nhưng còn gặp được Fin nữa, Fin còn dịu dàng như vậy nữa, thế nhưng lại chủ động ký tên cho bọn cô nữa chứ.

Hai cô gần như là trăm miệng một lời nói: “Đều được ạ!!”

Hà Diễn Lạc cười một tiếng, quay đầu kêu đám người kia, cả đám lập tức bước qua đây, từng người một ngoan ngoãn ký tên.

Thành viên SK lúc này cũng rõ mọi chuyện rồi, em gái bận váy liền nhìn rất ngoan này chính là em gái của Lão Đại, lúc bọn họ ký tên cũng nhìn kỹ bộ dạng của Hà Nguyệt Tâm rồi, quả nhiên là hai anh em ruột mà, em gái của Lão Đại thật là đẹp gái mà!

Đợi Phương Viên và Triệu Nghệ ôm bảng đèn có đầy đủ chữ ký của thành viên SK thì đã cười tới nổi không thấy mắt luôn rồi.

Bọn họ rốt cuộc cũng hoàn hồn lại rồi, lập tức cũng hiểu ra, thì ra người quen mà Hà Nguyệt Tâm nói chính là Fin. Hơn nữa hồi nãy Fin còn tự xưng là anh trai nữa!

Thì ra Đại thần eSports Fin chính là anh ruột của Hà Nguyệt Tâm.

Ánh mắt hai người họ nhìn Hà Nguyệt Tâm tràn đầy hâm mộ, số Hà Nguyệt Tâm thật tốt mà, thế nhưng lại có anh trai là Fin, đẹp trai vậy rồi cũng thôi đi, thế nhưng còn là Đại thần hạng nhất hạng nhì trong giới eSports.

***

Nửa tiếng sau, cả đám Hà Nguyệt Tâm có mặt tại một quán ăn.

Sau khi Hà Nguyệt Tâm ngồi ngay ngắn, thì nhìn các thành viên SK ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học lên lớp, lại nhìn anh ba ngồi bên cạnh mình một cái, có chút ngẩn ngơ.

Phương Viên và Triệu Nghệ không có đi theo.

Hà Diễn Lạc có lịch sự mời Phương Viên và Triệu Nghệ cùng đi ăn khuya nhưng hai người đã từ chối rồi.

Ăn cơm chung với Fin đó, ai lại không muốn đi chứ! Nhưng nếu như người Hà Diễn Lạc hẹn là Hà Nguyệt Tâm thì bọn họ đi theo đi thì cũng quá không thức thời rồi đi.

Sau khi tạm biệt hai người họ thì Hà Diễn Lạc dẫn thành viên SK và cô đến đây để ăn khuya.

Rốt cuộc cũng thấy anh ba rồi, cô cũng tính là thở phào nhẹ nhõm rồi. Trước đây cô vẫn luôn nghĩ là muốn anh ba về sớm chút, kết quả là anh ba đã quay về rồi này. Cô phải nghĩ cách khuyên anh ba về nhà mới được.

Hà Diễn Lạc lười gọi món nên đẩy menu mà nhân viên đưa, thành viên nhìn nhỏ tuổi nhất, cũng có chút hoạt bát lập tức nhận lấy ngay.

Cậu tên là Eger, thành viên trong đội đi ăn cơm chung rất nhiều người, khẩu vị mỗi người khác nhau, cho nên mỗi lần bọn họ đi ăn đều dùng hình thức đọc tên món trong menu ra, đọc tới món ai muốn ăn thì lên tiếng là được.

Gọi mấy món mặn xong, chỉ có Hà Diễn Lạc mở miệng kêu hai dĩa rau xanh thôi.

“Tôm hấp, ai ăn không? Đây là món tủ ở đây đấy.” Eger vừa lướt menu vừa nói.

Mấy món đọc tên nãy giờ Hà Nguyệt Tâm đều không thích ăn mấy, chỉ có rau xanh là thanh đạm chút, phù hợp khẩu vị của cô, nghe đến đây, cô nhỏ giọng nói: “……Em muốn……ăn tôm.”

Eger ngẩng đầu lên, thấy Hà Nguyệt Tâm đang nhìn cậu không chớp mắt: “Có ngay.”

Em gái của Lão Đại cũng chính là em gái của cậu, đương nhiên là muốn ăn gì thì ăn nấy thôi, không phải chỉ là tôm thôi sao, muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Hà Diễn Lạc tay chống cằm, có chút mệt mỏi, nghe em gái lên tiếng thì cũng nghiêng đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn một cái: “Bỏ tôm đi.”

Eger ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu, đội trưởng còn là người sao, tôm cũng không cho em gái ăn! Không thấy em gái thèm đến sắp khóc rồi sao.

Nhưng đội trưởng đã lên tiếng rồi, cậu cũng không dám không nghe theo, chỉ có thể cam chịu mà xóa tôm đi trong phần món muốn gọi.

Hà Diễn Lạc xoay đầu lại, ngước mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo: “Cai miệng.”

Lúc này Hà Nguyệt Tâm mới nhớ ra chân cô vẫn còn đang bị thương, tuy rằng bây giờ đã có thể đi lại được rồi, nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vẫn phải cai miệng, không được ăn thức ăn kích thích.

Nhưng làm sao anh ba biết chân cô bị thương?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN