Kiều Kiều Sư Nương
Chương 25: Dâm tặc Cửu Vĩ Hồ
– Buông tay, bằng không ta giết ngươi!” Thiếu nữ vô cùng tức giận, cánh tay còn lại dùng hết sức đánh ra, đồng thời còn đá tới một cước.
Lăng Phong trong lòng phẫn nộ, căn bản không có để ý tới quyền cước của thiếu nữ, tả thủ nhanh như chớp phóng ra, cũng không thấy chạm tới nàng, chỉ là vung lên, thế nhưng thiếu nữ lại lập tức bị chế trụ.
Tiêu Dao cách không phong huyệt.
– Ngươi, ngươi dùng ma pháp gì?” Thiếu nữ kinh hãi, không biết Lăng Phong đã dùng cách nào điểm trúng huyệt đạo của mình.
– Sư huynh, ta trông thấy Cửu Vĩ Hồ chạy vào trong chiếc sân kia…”
– Không sai, ta cũng nhìn thấy, hắn là từ nóc nhà nhảy xuống!”
– Người đâu, các ngươi mau bao vây chiếc sân này, sư muội, chúng ta cùng nhau đi bắt hắn.”
Bên ngoài đột nhiên một trận náo nhiệt, Lăng Phong cẩn thận lắng nghe, lời đối thoại kia cư nhiên chính là Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng, nghe bọn họ nói, thì hẳn là tên Thái hoa đạo tặc Cửu Vĩ Hồ kia đã chạy vào trang viện, hơn nữa còn hướng về căn phòng này.
Lăng Phong đánh giá thiếu nữ trước mắt, nhất thời kinh ngạc nói:
– Ngươi, ngươi là Cửu Vĩ Hồ?”
– Hừ, không sai, bổn công tử chính là Cửu Vĩ Hồ, biết điều thì mau buông ta ra, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi thống khổ.” Thiếu nữ lúc này vẫn còn nói cứng.
– Công tử, đem hắn giao cho Hoa Sơn phái, để bọn họ bắt hắn đi…” Tử Lăng vừa nghe thiếu nữ nhận là Cửu Vĩ Hồ, lập tức kinh hô lên.
– Ngươi dám!!” Cửu Vĩ Hồ vừa nghe, toàn thân lửa giận bừng bừng.
– Có cái gì không dám, ta chính là đệ tử Hoa Sơn.” Lăng Phong nhìn Cửu Vĩ Hồ, nói:
– Ta cho ngươi biết, sư phụ nói, nếu bắt được Cửu Vĩ Hồ, phải cắt ngay Tiểu đệ đệ của hắn, để hắn không thể tiếp tục làm hại võ lâm. Hơn nữa, còn phải lột sạch y phục, giải theo đường thị chúng ba ngày…”
– Lục Thanh Phong tên cẩu tặc này, quả thực là vô sỉ, ngụy quân tử…ngươi, các ngươi dám như vậy đối với ta, ta có thành quỷ cũng không buông tha các ngươi.” Cửu Vĩ Hồ vừa nghe, nước mắt đã như châu nhỏ xuống, nàng không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo như vậy, cư nhiên lại thua dưới tay một tên tiểu dâm tặc.
Lăng Phong nói:
– Vô sỉ? Ngươi đừng quên ngươi chính là dâm tặc, ai ai cũng đều muốn giết ngươi. Ta lập tức đem ngươi giao cho sư huynh…”
– Không được, ta, ta thật ra không phải là dâm tặc!” Cửu Vĩ Hồ vô cùng khẩn trương, cầu khẩn nói.
– Ha ha…” Lăng Phong cười to nói:
– Ngươi không phải là dâm tặc Cửu Vĩ Hồ, chẳng lẽ lại là ta?”
– Ta, ta là nữ nhân” Cửu Vĩ Hồ rốt cục nhịn không được buột miệng nói ra thân phận của mình.
– A?” Lăng Phong sửng sốt:
– Như vậy để ta kiểm tra một chút…” Nói rồi đưa tay hướng về ngực nàng.
Cửu Vĩ Hồ gấp đến độ mặt đỏ tía tai, nếu ánh mắt có thể giết người, thì Lăng Phong ít nhất đã bị giết vạn lần.
– Sư muội, Cửu Vĩ Hồ hẳn là ở trong phòng này…” Lục Thừa Thiên dẫn theo Đàm Uyển Phượng chạy về hướng phòng Lăng Phong.
– Ơ, các ngươi làm gì, đây là phòng thiếu gia nhà chúng ta.” Quản gia A Phúc tiến lên ngăn lại hai người bọn họ.
Lục Thừa Thiên nói:
– Quản gia, chúng ta là đệ tử Hoa Sơn, giang hồ dâm tặc Cửu Vĩ Hồ đã chạy vào trong trang viện, nếu không hợp tác với chúng ta, chỉ sợ người bị tổn thất đầu tiên sẽ là các ngươi.”
A Phúc vội kêu lên:
– Nhưng…nhưng thiếu gia ta đang cùng phu nhân ở bên trong…”
Đàm Uyển Phượng nói:
– Quản gia, nếu là như thế, ngươi càng không nên ngăn cản chúng ta, như vậy càng bất lợi cho thiếu gia cùng phu nhân.” Nói rồi tiến lên bước vào.
Lăng Phong lúc này trong phòng ngược lại rất thoải mái, một bên ôm lấy Cửu Vĩ Hồ, đồng thời thoát xuống y phục của nàng.
– A…” Cửu Vĩ Hồ kinh hãi, thế nhưng áo trên người đã vô tình bị cởi ra, để lộ hẳn bộ ngực sữa vừa trắng sáng, vừa non mềm. Vóc người thon thả, thuộc vào loại yêu kiều lả lướt, eo nhỏ viên đồn, thân hình cân đối, da dẻ mịn màng, hương thơm ngan ngát. Nhất là hai khối nãi tử trước ngực không lớn không nhỏ, đầy đặn săn chắc, trắng bóng đàn hồi, nhũ đầu phía trên nhỏ nhắn đỏ hồng, khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy mà mút nút. Nàng thanh xuân, hỏa nhiệt, tràn đầy sức sống.
Đương khi Cửu Vĩ Hồ còn đang xấu hổ, hận không thể đem Lăng Phong chém thành ngàn vạn mảnh, thì Lăng Phong đã cởi nốt chiếc quần của nàng, chỉ chừa lại nội khố, lộ ra đôi chân ngọc thon dài, trắng như tuyết, sáng như ngọc, làm cho Lăng Phong phải nuốt nước miếng, xịt máu mũi. Khi Cửu Vĩ Hồ đinh ninh rằng Lăng Phong sẽ cởi nốt nội khố của mình, thì Lăng Phong đã ôm lấy nàng đặt lên giường, giải khai huyệt đạo cho nàng, nhưng vẫn phong bế nội công kinh mạch, để nàng cùng Tử Lăng nằm cùng một chỗ.
Tử Lăng thấy Cửu Vĩ Hồ từ một nam nhân đột nhiên biến thành một mỹ nữ xích lõa, thì kinh ngạc ngây người, nữ nhân này so về tư sắc thì hoàn toàn không thua kém mình, ngoại trừ nãi tử hơi nhỏ một chút, còn lại tất cả đều là hoàn mỹ.
Lăng Phong biết căn phòng đã bị bao vây, thân phận của mình không tránh khỏi bại lộ, liền đem y phục của Cửu Vĩ Hồ giấu đi, đang muốn tới mở cửa.
– Binh…” một tiếng, Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng đã phá cửa xông vào.
– Sư huynh, sư tỷ!?” Lăng Phong ra vẻ kinh ngạc thất thanh kêu lên.
– Sư đệ?!” Đàm Uyển Phượng kinh hãi, vạn lần không có nghĩ đến Lăng Phong lại ở chỗ này.
– Thiếu gia, tôi, tôi không ngăn được bọn họ.” Quản gia A Phúc tỏ vẻ hối lỗi nói.
Lăng Phong gật đầu nói:
– Quản gia, không còn chuyện của lão, lão ra ngoài trước đi.”
– Ngươi, ngươi là thiếu gia ở đây?” Lục Thừa Thiên chằm chằm nhìn Lăng Phong, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Đàm Uyển Phượng trông thấy trên giường có hai mỹ nhân như hoa như ngọc, vì vậy chắn tầm mắt của Lục Thừa Thiên nói:
– Sư huynh, huynh ra ngoài trước đi, nơi này để muội được rồi.”
– Thế…thế làm sao được?” Lục Thừa Thiên không tình nguyện nói, nhưng khi thấy hai nữ nhân trên giường, tự hắn cũng không có hảo ý. “Lăng Phong, ngươi để các nàng mặc lại y phục, chúng ta muốn vào bắt Cửu Vĩ Hồ.”
– Cửu Vĩ Hồ? Trong phòng này ngoại trừ đệ cùng hai nha hoàn, làm gì còn ai khác.” Lăng Phong nói.
Đàm Uyển Phượng mặt lạnh như sương, nói:
– Các nàng là nha hoàn của ngươi?”
Lăng Phong khẽ cúi đầu nói:
– Không sai, các nàng là nha hoàn cha đệ an bài cho đệ.”
– Một công tử phong lưu khoái hoạt, thì ra lên Hoa Sơn là để hưởng thanh phúc, hậu hoa viên cũng đã chuyển tới chân núi rồi.” Lục Thừa Thiên đối với Lăng Phong tràn ngập hận ý, bởi vậy lời nói cũng mang ý châm chọc.
Đàm Uyển Phượng có phần tức giận, nói:
– Huynh còn không ra ngoài?”
– Hừ.” Lục Thừa Thiên tức tối rời đi.
Lăng Phong tới đóng cửa phòng, Đàm Uyển Phượng để nhị nữ mặc y phục vào. “Ngươi tại sao lại xuống núi?” Đàm Uyển Phượng hỏi.
Lăng Phong có chút bất an, đáp:
– Là sư nương bảo đệ xuống núi gánh nước.”
Đàm Uyển Phượng tràn đầy hận ý, nói:
– Khó trách mỗi lần xuống núi gánh nước ngươi đều là người cuối cùng quay về, thì ra là tới nơi này vui vẻ.”
– Sư tỷ…không phải như tỷ nghĩ đâu.” Lăng Phong vội vàng giải thích.
Đàm Uyển Phượng căn bản không nghe lời hắn giải thích, lạnh lùng nói:
– Ta hỏi ngươi, có thấy một nam nhân xông vào đây không?”
Lăng Phong khẽ cúi đầu đáp:
– Ngoại trừ đệ, còn có Đại sư huynh cùng lão quản gia.”
– Ngươi nói nhăng cuội gì đó, ta nói chính là Cửu Vĩ Hồ kia.” Đàm Uyển Phượng giọng căm hận:
– Tên Cửu Vĩ Hồ này rất giảo hoạt, chúng ta từ Hoa m đuổi tới Trường An, lại từ Trường An đuổi về Hoa Sơn, thật vất vả mới theo kịp đến đây.”
Lăng Phong nghĩ thầm, các người đuổi nửa tháng, thế mà còn không biết Cửu Vĩ Hồ chính là nữ nhân, thật là mù quáng. Lục Thừa Thiên ngu ngốc còn được, chẳng ngờ sư tỷ cũng lại hồ đồ. “Nhưng đệ thật sự không thấy Cửu Vĩ Hồ.”
Tử Lăng cùng Cửu Vĩ Hồ mặc xong y phục, Đàm Uyển Phượng âm thầm đánh giá nhị nữ, mặc dù trong lòng không thích, thế nhưng không thể không thừa nhận, hai tiểu mỹ nhân này thực là xinh đẹp yêu mị cực kỳ.
Tử Lăng vận một bộ y phục xanh nhạt, giống như một đóa sen duyên dáng yêu kiều dập dềnh trong nước, mắt tựa thu thủy, môi đỏ như son, mũi tự quỳnh dao. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, y phục trên người càng tôn lên những đường cong ưu mỹ, lồi lõm rõ ràng, thân thể phát dục thành thục, tràn ngập thanh xuân, khí chất vĩnh viến khiến người ta phải mê luyến.
Cửu Vĩ Hồ cũng mặc một bộ y phục của Tử Lăng, bởi vì vóc người cao hơn
Tử Lăng một chút, cho nên không tránh khỏi y phục bó sát người, nhưng càng như thế, lại càng khiến cho những đường nét trên cơ thể nàng thêm nổi bật, kết hợp với khí chất ngạo nhân của Cửu Vĩ Hồ, làm cho nàng toát lên vẻ xinh đẹp vũ mị, thành thục phong vận, lại không kém phần cao quý, người khác trông thấy nàng không thể không trầm trồ khen ngợi.
Đàm Uyển Phượng ra hiệu cho các đệ tử Hoa Sơn bên ngoài vào phòng kiểm tra, Lăng Phong cũng dẫn Tử Lăng cùng Cửu Vĩ Hồ ra ngoài đại sảnh.
Cửu Vĩ Hồ ngoan ngoãn phối hợp, hoàn toàn biến thành nha hoàn của Lăng Phong, một chút cũng không nhìn ra vẻ căm hận như khi Lăng Phong cởi bỏ y phục của nàng, lúc này nàng vũ mị ôn nhu, tràn ngập nhu mì ôn thuận. Đối với Lăng Phong, nữ nhân như thế thật khiến người ta vô cùng thoải mái. Nếu như đem nàng đè ra, không biết là còn khoan khoái và dễ chịu như thế nào?
Nữ dâm tặc, lại là nữ cải nam trang dâm tặc cường bạo nữ nhân, chuyện này là lần đầu tiên bắt gặp. Phỏng chừng trong lịch sử võ lâm, cũng là đầu tiên có một không hai.
Lăng Phong thật sự rất muốn biết, nữ dâm tặc này làm cách nào cường bạo nữ nhân? Chẳng lẽ là dùng tay?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!