Dám Chạy Xem! - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Dám Chạy Xem!


Chương 29


Editor: VịtK

Trước giờ cô đều không nấu cơm, trước giờ anh đều là người cưng chiều cô, cái gì cũng dựa vào vô, ngay cả thói hư tật xấu gì của cô, hầu như đều là do anh cưng chiều mà ra.

anh nhìn cô cắn bánh quẩy, một ngụm giòn rụm đi xuống, mỡ dính tung toé bên miệng, cách một bàn ăn anh vương tay ra, nhẹ nhàng lau sạch dầu mỡ bên miệng cô, nghiêm túc cực kỳ, nói, “Gọi tên tôi, không phải gọi là luật sư Bùi.”

không biết là bị anh mê hoặc hay là do bầu không khí đã như vậy từ trước rồi, đại não còn chưa kịp phản ứng, thì miệng cũng đã trả lời rồi.

cô gật đầu, “Được.”

Ăn xong bữa sáng, Kỷ Niệm Sơ định chào tạm biệt rồi đi về, lần trước Trần Đạo bảo cô đi Khánh Công Yến cô không đi, kết quả bây giờ lại nhắn tin qua cho cô, nói cái gì mà bắt buộc cô phải đi.

Chiều nay còn cô còn phải đi Thượng Hải để tuyên truyền phim, mấy diễn viên chính đều phải xuất hiện, tuy rằng cô chỉ diễn vai phụ, nhưng nếu không có mặt ở đó, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra chắc chắn sẽ bị người khác nói mình là ‘sái đại bài’. (chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại)

Kỷ Niệm Sơ vừa muốn đứng lên nói lời tạm biệt, liền thấy điện thoại Bùi Lương Thành rung lên, sắc mặt Bùi Lương Thành lập tức trầm xuống, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, không có ý định bắt máy.

Nhưng điện thoại cũng không có ý định ngừng, gọi liên tục, giống như anh không bắt thì sẽ không bỏ qua, Bùi Lương Thành giương mắt nhìn Kỷ Niệm Sơ, rốt cuộc cũng bắt máy.

“Chuyện gì?” anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi.

Đầu dây bên kia giận đến mức có thể vang ra ngoài điện thoại, “anh đang làm cái quái gì vậy?”

Giọng nói của người kia thật sự quá lớn, Kỷ Niệm Sơ ngồi đối diện với hắn đều nghe được rõ ràng, cô nhìn hắn một cái, thấp giọng dò hỏi, “Có cần tôi tránh qua chỗ khác không?”

“không cần.” anh nói.

“Cái gì mà không cần, tôi đang hỏi anh, tại sao lại đánh nhau với tên tiểu tử Lục gia kia, anh điên rồi sao?Muốn tôi đắc tội với người khách nhanh như vậy sao?” Giọng người đàn ông bên kia ngày càng dồn dập, “Bây giờ Trung Ngân ngày càng phát triển mạnh, anh làm vậy sau này Bùi gia làm sao đối mặt với bọn họ, nếu biết mình bị bệnh, chẳng lẽ không biết tự kiềm chế một chút hay sao?”

“nói chuyện đi chứ? anh về nước tới bây giờ cũng không về nhà một chuyến, một hai bắt tôi phải kêu mẹ anh đi vào phòng luật sư tìm anh sao?”

Bùi Lương Thành trầm mặc, không tiếp lời hắn, người đàn ông bên kia giống như biết anh sẽ không mở miệng, lạnh lùng nói, “Trong vòng một tuần phải về nhà, hoặc là mẹ anh đến văn phòng luật sư tìm anh.”

nói xong, liền trực tiếp tắt điện thoại.

Bùi Lương Thàn duy trì tư thế kia một chút, rồi mới bỏ điện thoại xuống.

anh nhìn cô cười, “Đều nghe được sao?”

Kỷ Niệm Sơ chần chừ một lát, vẫn là gật đầu, “Ừ.”

cô nghĩ nghĩ, quyết định vẫn đem câu hỏi trong đầu mình hỏi ra, “anh… anh sao vậy? Là mâu thuẫn với người trong nhà sao?”

cô vừa mới nghe được rõ ràng, người kia trong điện thoại nói là anh bị bệnh, nếu đúng là người nhà, sao có thể nói ra mấy lời như vậy được?”

Bùi Lương Thành không trả lời vấn đề cô, một đôi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nửa ngày, vào lúc Kỷ Niệm Sơ không nhịn được chuẩn bị mở miệng, lại nghe hắn nói, “Lúc về nước thì tôi chưa từng về nhà, chắc là do sốt ruột.”

Kỷ Niệm Sơ như suy tư gì gật đầu, kì thật cô còn nhiều chuyện muốn hỏi lắm, nhưng cũng không hỏi ra.

không biết vì cái gì, rõ ràng cũng không phải là vấn đề gì mà khó mở miệng, mà cô lại không cách nào nói ra được.

thật giống như giữa bọn họ vĩnh viễn luôn có một bức tường chắn lại, khó có thể vượt qua được.

“Có cái gì muốn hỏi tôi sao, đối với cô, tôi sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì.” Bùi Lương Thành liếc mắc một cái có thể nhìn thấu cảm xúc của cô, mím môi, thấp giọng nói.

cô dừng một chút, rồi mới mở miệng, “Nếu có vấn đề gì, tôi có thể đi gặp bác sĩ cùng anh.”

Vừa dứt lời, cô liền hối hận, cô đang nói gì vậy, cô không phải đang hoài nghi nhân gia của mình bị bệnh sao?

“không phải, ý tôi là, nếu anh có chuyện gì không vui, đều có thể…” Kỷ Niệm Sơ mở miệng muốn làm rõ, còn chưa nói xong, đã bị Bùi Lương Thành đánh gãy.

“Được.”

cô hơi sửng sốt, Bùi Lương Thành đã từ đối diện đứng dậy ngồi kế bên cạnh cô, khẽ cười một tiếng, “cô có phải muốn hỏi tôi chuyện về Lục Lê không?”

Kỷ Niệm Sơ nghe vậy gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong, lập tức không biết nên trả lời thế nào.

“không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết hết.” anh cười ôn nhu, ở chỗ sâu nhất trong mắt cất giấu cảm xúc mà cô không hiểu được.

“Buổi chiều có việc gì sao?” anh hỏi.

“Buổi chiều phải đi Thượng Hải để tuyên truyền bộ phim.” Kỷ Niệm Sơ thành thật gật đầu, vừa nói vừa cúi đầu nhìn thời gian trong điện thoại, 9 giờ rồi, nên xuất phát thôi.

“đi sân bay sao, tôi đưa cô đi.” Bùi Lương Thành nói xong liền đứng dậy, “Chờ một chút, tôi thay quần áo đã.”

anh căn bản chưa cho cô cơ hội để từ chối, Kỷ Niệm Sơ dở khóc dở cười, kỳ thật cô định nói Quý Chân và trợ lý Lý Linh Thanh sẽ đưa cô đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn bóng dáng anh tiến vào phòng ngủ, thì đem suy nghĩ này nuốt xuống.

Bùi Lương Thành đi vào phòng, cô nhìn thoáng qua bàn ăn, dọn bàn ăn thật sạch sẽ, đem đồ bỏ vào mày rửa chén, rửa sạch rồi cho vào thủ khử trùng, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.

hắn còn chưa đi ra, tuy rằng không biết sao lại lâu như vậy, nhưng cô vẫn ngồi chờ trên sô pha, lại truyền tới một trận rung.

cô hướng về phía phát ra âm thanh, là điện thoại trên bàn cơm rung.

Đến gần xem, là một chuỗi dãy số lạ gọi tới, cô do dự một chút, vẫn không bắt máy, chỉ đi tới cửa phòng thấp giọng nói một câu, “Luật sư Bùi, anh có điện thoại.”

Cửa phòng ngủ cũng không đóng chặt, hở ra một khe cửa không lớn cũng không nhỏ, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, không biết là do cô dùng sức hay không mà ở đằng sau cửa cũng không có vật chắn gì, cửa mở ra.

Cả người cô dựa vào cửa, lại không biết Bùi Lương Thành đang đứng ở đằng sau cửa, cả người ngã vào trong lòng ngực anh.

cô theo bản năng nắm lấy ống tay áo hắn, một mùi hương gỗ dễ ngửi thoang thoảng ập vào mặt, cô có chút say, trên đỉnh đầu tuyền tới âm thanh thấp giọng cười khẽ, cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng đứng thẳng dậy.

“Ngại quá, không đứng vững.” Kỷ Niệm Sơ ngượng ngùng cười, lui về phía sau hai bước, ánh mắt dời lên hai phần nhìn anh, lại thấy trước ngực chỉ cài có hai nút, ăn mặc lỏng lẻo, lộ ra một mảng bộ ngực trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, con ngươi sâu thẩm nhìn cô.

Kỷ Niệm Sơ lui về phía sau hai bước, hai chân có chút nhũn ra, đem điện thoại trong tay đưa cho hắn, “Tôi thấy anh vẫn chưa ra, nhưng điện thoại cứ vang mãi, nên đưa tới cho anh.”

Bùi Lương Thành cười cừoi, tiếp lấy điện thoại trên tay cô, “Ừ.”

Thấy hắn lấy điện thoại xong, Kỷ Niệm Sơ giống như bỏ chạy mà rời đi, nhìn theo bóng dáng của cô, Bùi Lương Thành không tiếng động mà cười cười.

anh đứng trước cửa, giơ tay chậm rãi cài một nút lại, cài luôn nút trên cùng luôn, cài đến kín mít, hoàn toàn bất động với bộ dáng dụ người lúc nãy.

Kỷ Niệm Sơ ngồi ở trên sô pha cúi đầu, hai má hồng đến nóng lên, điên rồi điên rồi, mình điên thật rồi, Bùi Lương Thành đang lấy sắc dụ mình sao?

Vào lúc hai người đi ra khỏi cửa, Bùi Lương Thành tự nhiên mà nắm tay cô, Kỷ Niệm Sơ cúi đầu, nhìn tay anh đang nắm lấy tay mình, trong nháy mắt có chút buồn bực, khi nào giữa bọn họ lại biến thành như vậy?

Hình như từ lúc sáng nay đi mua bữa sáng, cô cảm thấy có chút cảm lạnh, hắt xì một cái, anh liền nắm tay cô, rốt cuộc cũng không buông ra nữa…

rõ ràng tay anh một chút cũng không ấm, rất lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng cô lại có chút không đành lòng buông ra.

Kỷ Niệm Sơ ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Còn nói muốn bao tay tôi lại, rõ ràng tay anh còn lạnh hơn tay tôi, phải là tôi bao tay anh lại mới đúng chứ.”

Bùi Lương Thành nghe vậy cười cong mắt, “Vậy về sau, Niệm Sơ bao tay tôi lại luôn đi.”

Về sau đừng buông anh ra, sẽ giết anh mất.

Kỷ Niệm Sơ:…

cô bị nghẹn một chút, trong nháy mắt cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Điều này làm cho cô không khỏi hoài nghi, một luật sư tốt như vậy sao có thể chọc người khác như vậy chứ? Chọc đến nổi trong lòng cô cũng ngứa rồi, ngực nóng lên.

Hai người trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ngầm tầng hai bằng thang máy, rất nhanh liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc Bentley Continental đậu từ xa, Bùi Lương Thành trực tiếp đi vòng qua chiếc xe này, đi đến chiếc xe Maybach s680 màu đen kế bên, nhấn chìa khoá xe, ngay sau đó mở cửa ngồi xuống.

Kỷ Niệm Sơ liếc mắt đánh giá chiếc xe này, rồi mới ngồi vào ghế phụ.

Trời, luật sư bây giờ đều có tiền như vậy sao? Xe mấy trăm vạn cũng có thể lái một cách tuỳ tiện như vậy sao? (Mua rồi hổng lẽ không lái chị?)

Có thể lui tới cùng với công ty Trung Ngân, thì không thể là một người bình thường được.

Bùi Lương Thành lái xe rất nhanh, nhưng cũng rất vững, so với cô thì tốt hơn nhiều, sân bay cũng không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe sân bay trong nước, Kỷ Niệm Sơ gọi điên cho Quý Chân, điện thoại mới vừa bắt máy, liền truyền tới giọng Quý Chân ở đầu bên kia, “cô đâu? Tôi với tiểu Thanh còn đang chờ cô ngay cửa tiểu khu này.”

Kỷ Niệm Sơ ừ một tiếng, yên lặng đưa điện thoại ra xa một chút, “Ừ… Bây giờ tôi đang ở sân bay, ở bãi đỗ xe.”

“Cái gì?!” Quả nhiên, đầu bên kia truyền tới giọng gào rống của Quý Chân.

“cô nói cô xem, sao có thể không nói trước với chúng tôi một tiếng, vậy đi, cô ở sân bay chờ chúng tôi.” Quý Chân thở dài, nhàn nhạt nói xong liền cúp điện thoại.

Kỷ NIệm Sơ nhìn điện thoại bị cúp, có chút bất đắc dĩ, cô có cơ hội lựa chọn sao?

Bùi Lương Thành ngồi ở ghế lái, ngón tay thon dài gõ chỉ nhẹ nhàng gõ vô lăng, “Tôi chờ cùng em.”

Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu nhìn anh, vừa vặn thấy anh cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của cô ngừng một chút rồi chớp mắt, chỉ cảm thấy mình sắp bị cảm xúc trong đôi mắt anh làm đốt nóng.

Hình như trong lòng mình có chút động lòng nhỏ rồi, ngay ngực. Khiến lòng cô bị tê dại.

cô cảm thấy mình sắp rơi vào một cái bẫy vừa ôn nhu vừa rậm rạp, một khi bị lún sâu, không thể đứng dậy nổi.

Quý Chân và Lý Linh Thanh tới rất nhanh, Kỷ Niệm Sơ từ xa đã thấy Quý Chân từ trên chiếc xe bảo mẫu màu đen đi xuống, phía sau là trợ lý Lý Linh Thanh, mỗi người mang theo một cái vali hành lí lớn, đang đứng ở lối vào bãi đỗ xe quan sát.

Kỷ Niệm Sơ sợ cô không thấy mình, hai người cùng xuống xe, cô vừa mới xuống xe, Quý Chân cũng đã nhìn thấy cô.

Lần này có lẽ Bùi Lương Thành cũng sợ ảnh hưởng tới cô, cũng không nắm tay cô, hai người đi đến trước mặt bọn họ, cô duỗi tay tiếp nhận hành lí to trong tay Quý Chân, lập tức bị Bùi Lương Thành cầm lấy mất.

“Tôi tới đây.” anh nói.

Quý Chân nhìn thấy hành động của hai người, lập tức bị nghẹn ngay cổ họng, lời nói chuẩn bị nói trong đầu cũng không nói ra được.

Lý Linh Thanh nhìn thấy Bùi Lương Thành thì ánh mắt sáng lên, vừa vui vừa sợ, trong giọng nói mang theo vui vẻ, “Học trưởng, đã lâu không gặp.”

Bùi Lương Thành nghe vậy nhíu màu, “cô là?”

“Khi còn học cấp ba, chúng ta học cùng một trường, chẳng qua lúc tôi học lớp mười thì học trưởng đã tốt nghiệp rồi.” cô hơi rũ đầu, giọng nói rất nhỏ.

Ánh mắt Bùi Lương Thành tối sầm lại, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm, Kỷ Niệm Sơ có chút kinh ngạc nhìn hai người, “Các người là đồng học hả?”

“không nhớ rõ.” Giọng điệu Bùi Lương Thành vừa xa cách vừa lạnh nhạt, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cũng không có mức thất lễ.

Lý Linh Thanh có chút xấu hổ, lúc này càng không dám lên tiếng nữa, Quý Chân cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, rất nhanh đứng ra hoà giải, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh thôi.”

“Luật sư Bùi, cảm ơn anh đã đưa Niệm Sơ ra sân bay, như vậy đi, chúng ta đi trước dây.” trên mặt Quý Chân mang theo mỉm cười máy móc, cừoi nói với hắn.

Bùi Lương Thành ừ một tiếng, xoay người lại nhìn Kỷ Niệm Sơ, “Về sớm một chút, tôi chờ em.”

“Được…” cô gật đầu, trả lời rất nhanh, hướng về phía anh lộ ra tươi cười.

Lúc ba người lên máy bay, Quý Chân chọc chọc vào đồ bịt mắt hơi nước của Kỷ Niệm Sơ, giọng điệu cố tình đèp thấp một chút, “cô cùng anh ta sao lại như vậy?”

Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Quý Chân, nếu tôi nói tôi nghĩ tới chuyện yêu đương thì làm sao bây giờ?”

“yêu đương cũng tốt, nói… cô điên rồi!” Phản ứng của Quý Chân sợ hãi, lập tức không khống chế được mình, giọng nói tăng lên vài phần.

Trong cái máy bay nhỏ hẹp này, giọng nói của Quý Chân có vẻ phá lệ chói tai, ánh mắt của mọi người xung quanh sôi nổi quay đầu nhìn về hướng này.

Dừng, không nên nói với cô ấy.

Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu qua, không để ý tới cô, nhưng Quý Chân lại không định buông tha cô, lôi kéo cô hỏi, “Ai? cô muốn yêu đương với ai?”

“Là luật sư Bùi kía sao?” cô không thuận theo cũng không buông tha mà hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN