Người Thắng Cuộc - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Người Thắng Cuộc


Chương 23


Du Dã cười khẩy một tiếng, đè xuống một tí ti chột dạ ở trong lòng, cậu không nhắc đến Quý Khâm Sinh nữa, chuyển sang một đề tài khác, đêm nay chơi như thế nào, chơi ở đâu.

Phạm vi mà Trình Sở có thể đú đởn xà nẹo, đương nhiên là ở quán bar, Du Dã vốn dĩ muốn nói nửa tiếng nữa mình sẽ qua, không ngờ rằng Trình Sở đã mời Quý Khâm Sinh, cuối cùng còn vô liêm sỉ mà nói với cậu, đêm nay rất nhiều chị em đại khái đều sẽ tham dự, hy vọng có thể quyến rũ được Quý Tam Tạng.

Du Dã bị chọc tức đến bật cười: “Ai bảo hắn là Quý Tam Tạng, cho dù có là đi chăng nữa thì cũng phải là phiên bản đa tình.” Vừa dứt lời, Trình Sở liền ở bên kia kêu trời đạp đất, nói Du Dã bị câu mất trái tim rồi, bây giờ mùi giấm chua cách màn hình cũng có thể hun đến y lảo đảo một phát.

Du Dã thật sự là chẳng có sức lực nhiều lời với y, nói cái gì cũng là sai. Nhưng tâm tình của cậu không cao là sự thật, từ lúc ở nhà Quý Khâm Sinh nhìn thấy vị hôn thê cũ của người kia. Quý Khâm Sinh e rằng không thấy được, nhưng cậu có thể nhìn ra dục vọng chiếm hữu thâm trầm trong đôi mắt của cô nàng kia.

Điều này khiến cho cậu nhớ đến Từ Dục, bạn cùng phòng của cậu năm đó. Rõ ràng còn có bạn gái lại đi thích cậu, sau khi chia tay với bạn gái, bèn xuống tay bẻ cong cậu. Cuối cùng lại ra vẻ đáng thương nói với cậu, mình vẫn yêu phụ nữ nhiều hơn một chút.

Còn nói hai người đàn ông không có khả năng, cái xã hội này áp lực lớn biết bao, Từ Dục bảo rằng lúc vẫn là học sinh, y có thể không hiểu chuyện, mà tốt nghiệp rồi thì không thể làm ẩu làm càn được nữa, vân vân. Tìm rất nhiều cái cớ, Du Dã là người cuối cùng biết được Từ Dục đến cùng tại sao lại muốn chia tay, bởi vì Từ Dục sắp kết hôn rồi, hắn làm lớn bụng của người khác.

Trời mới biết Từ Dục làm thế nào mà một bên bị cậu đè, đi sang một bên khác chịch phụ nữ.

Trực tiếp khiến Du Dã buồn nôn đến chịu không nổi, cậu kỳ thực chẳng hề tính là quá cong, đối tượng nam tính thứ hai của cậu chính là Quý Khâm Sinh. Đàn ông đều nhìn mặt, cậu cũng không phải ngoại lệ. Bởi vậy, đối với sự thật rằng mình say mê đắm đuối sắc đẹp của Quý Khâm Sinh, Du Dã chấp nhận một cách tương đối bình thản.

Nhưng có lẽ con người cậu ở trên con đường “cong” này có chút nhấp nhô, chẳng hiểu sao một người rồi lại hai người đàn ông từng cùng cậu lên giường đều dây dưa lằng nhằng với những người phụ nữ khác. Nghĩ tới đây, Du Dã dẫu cho có muốn tiếp tục lấy tư liệu từ trên người của Quý Khâm Sinh, cũng không quá muốn tiếp tục đến gần người đàn ông này.

Nhỡ đâu lấy tư liệu được một nửa, Quý Khâm Sinh đi kết hôn rồi thì phải làm sao đây, cậu sẽ không thể chịu nổi nếu việc đó lặp lại một lần nữa, cho dù cậu và Quý Khâm Sinh căn bản không phải là chân ái.

Du Dã soi gương, chộp lấy lọ keo xịt tóc, phun nước hoa nhàn nhạt, lại thay một bộ quần áo khác. Cậu lái xe tới điểm hẹn, sau khi đến nơi gọi Trình Sở ra ngoài đón cậu.

Không gian ở trong quán bar quá tăm tối, thông thường cậu phải uống vài ly mới có thể thích ứng. Lúc vừa mới tiến vào, sẽ rất dễ mò không ra đường, va đụng lung ta lung tung. Trình Sở không ít lần bởi vì chuyện cậu cần người ra đón mà cười nhạo cậu, mỗi lần như vậy Du Dã đều làm như không nghe thấy, lần tới cứ như thường lệ bắt người ra dẫn vào.

Còn đối với trường hợp tự mình đi quán bar, đương nhiên sẽ không chọn nơi tối.

Cậu cầm điện thoại di động, đứng tại chỗ chờ đợi, cách xa ánh đèn đường. Địa điểm hẹn tối nay của Trình Sở là một phố gay bar, hồi trước cậu từng đến đây mấy lần, có lần đúng lúc đang đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc, liền bị người xin lửa bắt chuyện, hỏi giá tiền.

Sau đó cậu đem chuyện này kể cho Trình Sở nghe, chọc cho Trình Sở cười quá trời cười, còn mặt mày hớn hở mà đi một vòng xung quanh cậu, vỗ vỗ cái mông của cậu, cuối cùng đưa ra kết luận, thực sự rất giống. Du Dã suốt một tuần liền không thèm để ý tới Trình Sở, mãi cho đến khi người này đặc biệt tới tận cửa đưa quà bánh quê hương cho cậu, cậu mới nguôi giận.

Cậu móc ra một điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa, híp mắt rít một hơi. Cậu mặc sơ mi đậm màu, cổ tay áo được xắn lên vài vòng một cách thanh nhã, lộ ra phần da cánh tay và xương cổ tay rõ nét, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc khẽ gẩy, động tác trôi chảy và gợi tình.

Nếu như là Trình Sở đi ra đón người, nhất định là có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu trang phục của Du Dã ngày hôm nay là có dụng ý gì. Nhìn phát là biết ngay muốn đi ra ngoài câu dẫn người, Du Dã mà ra tay, cơ bản là rất ít khi thất bại.

Mà những địa điểm đi quẩy cùng với Trình Sở, đa số đều là gay bar, cậu còn chưa từng cố ý ăn mặc như thế này bao giờ. Trời mới biết cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, có lẽ tối nay thật sự muốn tìm đến một người đàn ông thứ ba cũng chưa biết chừng.

Trong lúc nghĩ ngợi lại rít một hơi thuốc lá, Du Dã trong lòng buồn bực, cũng chẳng sáng tỏ được gì. Có người đi ngang qua huýt sáo với cậu, trong dĩ vãng Du Dã cũng không thèm để ý, ngày hôm nay lại đưa mắt liếc nhìn về hướng kia.

Là một chàng trai trẻ tuổi, đại khái chắc là sinh viên, mặc áo len màu hồng phấn, làn da trắng nõn, thấy cậu nhìn lại, bèn dưới sự xúi giục của mấy người bạn học, đi tới, hồ hởi cười nói: “Hi, tối nay anh có rảnh không?”

Du Dã đổi tay cầm điếu thuốc, hơi giấu ra đằng sau, không để cho gió thổi khói thuốc tới trên mặt của chàng trai đối diện, cậu nói giọng trầm thấp: “Xin lỗi, tối nay đã hẹn bạn rồi.”

Đôi mắt của nam sinh cố định ở trên khuôn mặt cậu: “Không sao, chơi cùng nhau luôn đi, em cũng đi chung với bạn mà.”

Người trẻ tuổi hoạt bát sinh động, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời. Du Dã cũng không biết người nọ có phải là từ trong ra ngoài đều tươi sáng dễ chịu như thế không, mà được một cậu bé nhỏ tuổi nhìn với ánh mắt như vậy, cũng không nhịn được mà trở nên cao hứng, cậu nhoẻn miệng cười, còn chưa nói câu nào, cũng cảm giác được ánh mắt của nam sinh đột nhiên thẳng tắp, lướt qua bờ vai của cậu, nhìn ra đằng sau lưng cậu.

Lông mày của Du Dã giật giật, quay đầu nhìn lại. Trong ánh đèn neon đỏ, Quý Khâm Sinh mặc áo sơ mi màu đen, chậm rãi đi tới. Một đôi chân dài như người mẫu, thon dài chắc khỏe, dáng đi linh hoạt đẹp mắt, thần sắc nhàn nhạt, đèn bảng hiệu của quán bar rơi vào trên khuôn mặt của hắn hiện ra những mảng sáng tối, thêm vào mấy phần tà khí, mấy phần anh tuấn.

Mà Quý Khâm Sinh, đã đủ anh tuấn rồi. Hiện tại càng giống như một sinh vật ma mị bước ra từ trong phim ảnh, câu đi mất hồn người. Rất hiển nhiên, cậu nhóc vừa mới nãy còn đang tiếp cận cậu, hiện tại đang nhìn Quý Khâm Sinh nhìn đến mức quên luôn cả nói chuyện.

Mãi cho đến khi Quý Khâm Sinh đi tới trước mặt bọn họ, đưa tay đặt lên vai của Du Dã, nhìn về phía chàng trai, hỏi một câu như kiểu thăm dò: “Sao bây giờ mới đến, vị này là?”

Du Dã còn chưa lên tiếng, Quý Khâm Sinh đã dí chóp mũi đến bên cổ của cậu, hơi nán lại chút, sau đó lùi ra xa: “Lại hút thuốc rồi.”

Chàng trai trẻ bị chất giọng hạ thấp hết mức của Quý Khâm Sinh làm cho đỏ bừng cả mặt. Trong lòng Du Dã không quá thoải mái, cậu liếc xéo Quý Khâm Sinh: “Tại sao lại là anh đến, Trình Sở đâu?”

Quý Khâm Sinh không trả lời, thay vào đó lễ phép mà duỗi tay về phía cậu nhóc, muốn muốn bắt tay một cái: “Xin chào, Quý Khâm Sinh, cậu là?”

Nam sinh cuống quýt duỗi tay đến, nắm lấy tay của Quý Khâm Sinh, ấp úng mà khai báo tên của chính mình.

Du Dã đã chẳng có tâm trạng nào để nghe, cậu nhóc mới nãy còn cảm thấy đáng yêu, hiện tại cũng làm cho cậu vô cùng mất kiên nhẫn.

Cậu nhún vai rũ bỏ cánh tay của Quý Khâm Sinh đang khoác trên vai cậu, xoay người đi vài bước về phía quán bar. Đi cũng không tính là nhanh, mà phía sau vẫn mãi mà chẳng thấy truyền đến tiếng bước chân nào, thay vào đó là giọng nói của cậu nhóc kia vang lên dồn dập không ngừng.

Lúc cậu nhìn lại một lần nữa, các bạn học của cậu bé kia đều đã vây quanh Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh dáng cao mặt đẹp, ở bên trong đặc biệt nổi bật. Mà hoặc là nhân vật như vậy, ở đâu mà không nổi bật cơ chứ, có đầy đủ vốn liếng du hí nhân gian, cậu nở một nụ cười tự giễu.

Ngay lúc này, Quý Khâm Sinh đột nhiên ngước tầm mắt lên khỏi đám đông, nhìn về phía cậu. Ánh mắt kia, Du Dã suy ngẫm không ra, mà trái tim lại bị nhìn đến đập hẫng một nhịp, luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, cậu đã nhanh chân bước vào trong vòng tròn nhỏ bị vây kín mít, vươn tay ra kéo Quý Khâm Sinh: “Còn đi nữa không.”

Lúc này một cậu bé khác lớn tiếng nói: “Anh đẹp giai, đừng nóng vội nào, ảnh còn chưa cho tui em lưu WeChat nữa mà.”

Du Dã nghiến răng: “Thật ngại quá, hắn sẽ không cho.”

Quý Khâm Sinh không hề tỏ thái độ, cậu bé kia lại nói tiếp: “Tại sao chứ?”

Du Dã liếc nhìn nam sinh kia một cái, đột nhiên đưa tay lên vòng quanh cổ của Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh cao hơn cậu một chút, lúc này vừa kéo một cái, gần như không hề gặp phải bất kỳ lực cản nào, hay nói cách khác, Quý Khâm Sinh hết sức chủ động cúi người xuống, hôn lên đôi môi mà Du Dã chủ động dâng tặng.

Sau khi ở trước mặt mọi người biểu diễn một màn hôn hít đủ nóng bỏng và say đắm, tại thời điểm bàn tay của Quý Khâm Sinh đã chực tiến vào trong quần áo của cậu, Du Dã thở hồng hộc chấm dứt nụ hôn này, dẩu đôi môi đỏ mọng về phía cậu nhóc ban nãy vừa khiêu khích, hiện tại đang trợn mắt há mồm, nói: “Bởi vì hắn là của tôi!”

======================================================

Editor: Xin lỗi mọi người vì update không đều, dạo này tôi vẫn tập trung ưu tiên bộ Cuộc ly hôn hoàn mỹ, nhưng sẽ cố gắng rảnh được lúc nào thì update lúc đấy:> Bộ này theo văn phong của Trì Đại Đại rất bạo dạn và phóng khoáng, nên tôi cũng sẽ cố gắng thả theo văn phong của tác giả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN