Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống - Chương 151: Đại Gia Đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống


Chương 151: Đại Gia Đình


Giọng Vô Thần vừa cất lên thì có một cỗ lực lượng gì đấy chợt tỏa ra khiến tất cả không thể không làm theo lời hắn. Không gian xung quanh đã yên tĩnh, tất cả ánh mắt đã đổ dồn về phía mình khiến Vô Thần cảm thấy có chút mệt mỏi, đám nhóc này đúng là không ồn ào thì không chịu được mà. Kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, Vô Thần chậm rãi nhìn mọi người xung quanh nói:

“Được rồi, tất cả bình tĩnh một chút, không cần phải căng thẳng như vậy.” Lời vừa dứt, tất cả như được đại xá, từng tiếng thở dốc vang lên giống như nãy giờ họ không thể hô hấp vậy. Thở dốc vài hơi, Trịnh An Vy đã ngay lập tức trốn sau lưng Vô Thần, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn nam nhân xa lạ kia rồi sau đó lại quay sang nhìn Mặc Uyển, nàng vô cùng nghi hoặc tại sao cô ta lại ở đây. Vô Thần khẽ vươn tay xoa nhẹ mái tóc hơi rối của nàng, sau đó chậm rãi giải thích:

“Không cần lo lắng, đều là người một nhà cả. Cậu trai đó là người ta mới nhận, gọi là Tiểu Tử là được. Còn mỹ phụ đằng kia là một trong số các sát thủ đêm qua đột nhập vào đây, nhưng đám đó vì quá yêu mạng sống nên quyết định bán cô ta cho ta, thật đáng thương a.” Vô Thần cười nói rất vui vẻ, dù có nói là đáng thương nhưng trong giọng nói của hắn toàn là giễu cợt. Trịnh An Vy mặc dù biết thanh niên kia là người một nhà nhưng ấn tượng đầu tiên kèm với sự sợ hãi nên nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tên đó, còn mỹ phụ kia nàng lại càng không tin bởi ai biết được cô ta sẽ làm gì, chưa kể đến còn quyến rũ như vậy nhất định là một hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông rồi.

Thanatos nghe Vô Thần gọi mình là Tiểu Tử liền có chút kinh ngạc, không phải tên cậu là Tha Na gì đó sao? Sao bây giờ lại đổi thành tên khác rồi?

“Tốt nhất nên giữ kín Chân Danh của mình, đừng tùy tiện để người bên ngoài biết. Trừ khi ta cho phép, hoặc là bất khả kháng mới được phép sử dụng Chân Danh, còn không thì sử dụng Tiểu Tử cho ta.” Trong đầu của cậu chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc của Vô Thần. Nghe được nguyên do, cái đầu của cậu nhẹ nhàng gật ở một mức độ khó có ai có thể nhìn thấy. Chân Danh như đã nói chính là cái tên thật sự của một thứ gì đó, dù có là hòn đá hay cục gạch thì một khi có được Chân Danh cũng sẽ trở thành một sinh linh chân chính. Chân Danh cũng có thể sử dụng làm một nguồn sức mạnh dự trữ cũng được, bởi một khi sử dụng Chân Danh thì người đó sẽ có được sức mạnh vô cùng lớn được ban từ kẻ đặt tên, Chân Danh cũng còn rất nhiều công dụng khác nữa mà một trong số đó chính là được Thiên Địa thừa nhận, khi độ kiếp thì đỡ ăn hành hơn những kẻ khác. Có rất nhiều nguyên do không thể để lộ Chân Danh của bản thân, một trong số đó chính là có thể bị đối phương chặt đứt mối liên hệ giữa sinh vật và Chân Danh, khiến hai thứ tạm thời không thể kết nối với nhau, đối phương có thể nhân cơ hội đó tiếp nhận Chân Danh của sinh vật. Mặc dù ở tinh cầu này thì chuyện đó khá khó xảy ra nhưng ít nhất cũng nên phòng bị một chút, dù sao thì không phải ai cũng nói trước được tương lai thế nào.

Mặc Uyển một mực đề phòng nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt đặc biệt là nàng nhìn rất kĩ Vô Thần, trong đầu bất chợt nhớ lại đêm qua mình điên cuồng thế nào khiến nàng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, chết thật! Thân là phụ nữ đã có chồng mà lại ngoại tình trước mặt phu quân của mình, nàng thật đúng là không còn từ gì để diễn tả. Nhưng nhớ tới cái đó, trong lòng nàng lại nổi lên một cơn giận, đám khốn nạn đó vì tiếc rẻ tính mạng bản thân mà đem bán nàng cho con ác quỷ này.

Vô Thần chợt quay đầu nhìn sang Mặc Uyển, nhẹ nhàng nói:

“Bình tĩnh và ngồi xuống đi, ta đã giữ đúng lời hứa đã thả chúng đi, không những vậy còn tiễn một đoạn nữa….” Mặc Uyển nghe vậy cơn giận không những không tắt mà ngược lại còn tăng cao, cố lắm nàng mới bình ổn tâm tình lại được. Tại sao đám khốn kiếp đó có thể cao chạy xa bay trong khi nàng phải chịu nhục nhã ở đây?! Nghĩ tới điều này, nàng muốn đã ngay lập tức nghĩ đến ý định cắn lưỡi tự sát, dù có chết cũng không thể tiếp tục bị làm nhục. Nhưng vừa nghĩ như thế, Vô Thần như có thể đọc được suy nghĩ của nàng liền chậm rãi nói:

“Đừng cố gắng vô ích, cắn lưỡi tự sát không thể chết ngay được, miễn là ta có thể cầm máu thì ngươi sẽ không chết.Ngươi cũng đừng nghĩ đến cách tự sát khác, ta có rất nhiều cách để ngăn cản ngươi chết. Cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ta đã đặt vào bóng của ngươi vài thứ, dù cho có chạy đến chân trời góc bể, hay tận cùng không gian ta vẫn có thể bắt được ngươi.” Vô Thần có chút khốc liệt nói. Mặc Uyển nghe vậy hai mắt chợt trở nên mất đi ánh sáng, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuôi. Không phải nàng quá yếu đuối mà là vì nàng đã không còn cảm nhận được cuộc sống của mình, thử nghĩ cũng đúng, một người tự do nhưng bây giờ lại bị tước hết tất cả khả năng bao gồm cả tự kết liễu bản thân, thậm chí cũng không thể chạy trốn, nàng cũng chưa vượt qua được cú sốc bị đồng đội và cả phu quân phản bội, bị làm nhục và bây giờ lại phải hầu hạ một con quỷ, nàng không phát điên ngay tức thì đã là quá mạnh mẽ rồi. Nàng nhìn Vô Thần, đôi mắt toàn bộ đều là giận dữ, không một chút đắn đo nàng ngay lập tức xông tới với không một món vũ khí trong tay, đây chính là tự sát. Đúng vậy, nàng muốn tự sát, nàng muốn tự tay hắn giết nàng để chứng minh rằng: Ngươi không bao giờ có thể cướp đi sự tự do của ta!

Nàng xông về phía hắn, trái với suy nghĩ hắn sẽ giận dữ và tấn công nàng. Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến nàng thật sự kinh ngạc, nàng đấm được vào người hắn, và hắn lại không hề phản kháng lại. Nắm nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay rồi kéo nàng ngã vào lòng hắn. Một bàn tay khác nhẹ nhàng xoa lên gò má trắng bệch đi vì sợ hãi của nàng. Hắn xoa má nàng vô cùng nhẹ nhàng, hệt như một đôi tình nhân đang tình tứ với nhau, Vô Thần xoa má nàng một lúc, nói:

“Nếu ta muốn giết ngươi, đó chỉ là câu chuyện của một ý niệm, nhưng ta lại muốn ngươi sống. Không phải là vì ta rất yêu ngươi mà là vì ta muốn được thử cảm nhận được thế giới này, muốn cảm nhận thứ tình cảm tuyệt vời mà ngài ấy vẫn luôn nói với ta. Ta sẽ thử yêu ngươi, và cả những người khác nữa, ta thật sự rất muốn biết thứ đó rốt cuộc tuyệt vời thế nào mà không ít người sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì nó.” Vô Thần nhẹ nhàng nói với Mặc Uyển và Trịnh An Vy, họ hiện tại giống như một vật thí nghiệm của hắn vậy, nhưng sau này sẽ thế nào thì khó nói, nhưng thứ hiện tại có thể nói rõ là hắn sẽ không tổn thương các nàng dù có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ bảo vệ các nàng trước mọi giông tố, và tặng các nàng một thứ: Tình yêu.

Mặc Uyển dù vẫn có chút tức giận nhưng đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều, Vô Thần nhẹ nhàng ôm ở lưng, tay vẫn xoa má nàng, cái đầu để sát với mặt nàng hệt như hắn muốn hôn một cái. Mặc Uyển dù tâm trí rất chống cự, nhưng trái tim thì không, nó đang rất mong chờ thứ đó, mắt nàng khẽ nhìn sang tiểu cô nương kia, nàng ta vô cùng bối rối không biết nên làm gì cho phải. Mặc Uyển nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn đó, nhưng chờ hoài mà chẳng thấy gì, nàng khẽ mở mắt, chỉ thấy hắn vẫn một mực giữ nguyên tư thế đó, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng động như tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ.

Vô Thần ngồi thẳng dậy, đúng là đôi lúc trêu chọc cô nương một chút cũng không thể nói là không thú vị. Hắn nhìn mọi người, tay vẫn ôm Mặc Uyển, hắng giọng nói:

“Giới thiệu lại một lần nữa, tên đang đứng đó là Tiểu Tử hắn có thể trông rất to con nhưng thực ra chỉ mười mấy tuổi thôi, tiểu cô nương này là Trịnh An Vy, còn mỹ phụ quyến rũ này chính là Mặc Uyển. Từ nay về sau các ngươi sẽ là người một nhà cả, vậy nên nhớ bảo vệ và quan tâm lẫn nhau nhá!” Vô Thần vô cùng nghiêm túc nói. Mặc Uyển hai mắt trợn tròn, vô cùng tức giận đập tay vào lồng ngực của hắn, chết tiệt! Nàng đồng ý làm người nhà của hắn lúc nào!? Nghĩ thế, Mặc Uyển ngay lập tức phản bác:

“Này! Ta đồng ý làm…” Nhưng lời chưa dứt thì nàng cảm thấy có chút đau ở mặt, giống như vừa va vào cái gì đó. Đó chính xác là một cái mặt nạ, bởi vì hôn một cái mặt nạ nên cảm giác đụng vào tường cũng đúng, nhưng mặc dù cách một lớp mặt nạ nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đêm qua, một hơi thở khiến nàng không thể nào quên được, hơi thở đưa nàng đi đến con đường này. Không biết trong đầu nàng nghĩ gì mà khuôn mặt có chút đỏ, sau đó dùng lực đẩy hắn ra.

“Phải rồi, chúng ta sẽ tham gia Kế Nhiệm Chi Chiến dưới tư cách là trợ chiến của Tứ vương tử.” Lời vừa nói ra căn phòng chợt trở nên lặng thinh, thậm chí tiếng kim rơi cũng nghe được.

“Chờ đã, Vô Thần huynh, huynh có biết đối tượng huynh chọn là ai không?” Trịnh An Vy không kìm lại sự tò mò của mình, cô hỏi ngay lập tức. Lí do mà cô cùng ca ca của mình đến đây một là lôi kéo quan hệ, hai là tham gia Kế Nhiệm Chi Chiến dưới trướng Đại vương tử. Nhưng ca ca và đoàn đều đã bị giết, còn nàng thì đang ở đây, vậy nên chuyện gia nhập Kế Nhiệm Chi Chiến là không thể nào bởi nàng biết rõ thực lực bản thân tới đâu.

“Phải đấy, Vô….Thần huynh, với thực lực của huynh thì có thể dễ dàng lọt vào đội của Đại vương tử mà?” Ngay cả một kẻ không được học như Thanatos cũng biết đi theo ai mới là đúng thì không lí nào một người thích tính toán người khác như Vô Thần lại không biết được. Ngay cả Mặc Uyển cũng vô cùng nghi hoặc lí do đằng sau quyết định của hắn. Vô Thần thấy ba ánh mắt nghi ngờ kia liền nở một nụ cười nhỏ rồi lớn dần, đó hoàn toàn là một nụ cười vô cùng sảng khoái. Hắn đáp:

“Tên đó, nếu được đi đúng hướng thì còn mạnh hơn các ngươi rất nhiều, cực kì nhiều là đằng khác, nhưng ít nhất vẫn chỉ ngang kèo hoặc dưới Tiểu Tử và chắc chắn là yếu hơn ta. Còn hai người thì chắc chắn sẽ yếu hơn tên đó.” Gọi một vương tử là tên đó là một điều vô cùng bất kính, thậm chí còn có thể bị khép vào tội khi quân, có thể đưa ra hành hình công khai. Nhưng ở đây không ai lại tỏ ra lo lắng bởi mặc dù Diệp Dạ là một vương tử nhưng lại không có chút thực quyền nào vậy nên không một ai sợ tên đó cả. Sở dĩ mọi người vẫn im lặng là vì những lời Vô Thần vừa thốt ra, nó khiến họ cảm thấy vô cùng khó tin. Một kẻ ngay từ đầu đã được phán là phế vật lại có thể trở nên mạnh hơn bọn họ? Đây là một điều không thể tin được, đặc biệt là Mặc Uyển, nàng đã từng theo dõi tên đó một thời gian, ngoại trừ không thể chết và có làn khói đen kia ra thì Diệp Dạ không có gì đặc biệt cả. Chờ đã….khói đen!

“Các ngươi không nghe nhầm đâu, sở dĩ hắn yếu ớt như vậy là vì thể chất đặc biệt của mình.” Vô Thần chợt nở một nụ cười bí hiểm. Mặc kệ họ có hỏi gì đi nữa hắn cũng chỉ trả lời nửa vời, vô cùng mờ mịt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN