Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 1422: Ngoại truyện (685)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
898


Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình


Chương 1422: Ngoại truyện (685)


Trong lúc hai người nói chuyện, Lệ Nam Hành đã phóng tầm mắt ra xa, cứ như là cãi nhau với Phong Lăng thật vậy.

Gã đàn ông cao gầy, cầm gậy đánh bóng quả thật không nhẫn nại được thêm nữa, nhân lúc đã vơi bớt người qua lại chỗ họ, gã liền tiến lại gần.

Phong Lăng nhìn theo hướng Lệ Nam Hành nhìn, lưng vẫn quay về phía hai tên kia, cô nhìn xương hàm cương nghị và đẹp đẽ cùng vẻ mặt không có gì thay đổi của anh mà nhận được thông tin anh muốn gửi gắm, chúng tới rồi.

Lúc Lệ Nam Hành tiếp tục quay ra cười và nói muốn xin thuốc người tài xế. Lúc này, øã cao gầy đã giơ gậy đánh bóng lên quật về phía lưng Phong Lăng.

Người tài xế chở xe hàng hoàn toàn không phản ứng lại được là có chuyện gì, chiếc bật lửa đang cầm trong tay bỗng bị Lệ

Nam Hành đoạt mất, rồi bị ném về phía trước đập vào gậy đánh bóng, vì bị ma sát mạnh mà đã nổ “bùm” một tiếng không to nhưng cũng không tính là nhỏ. Anh vòng tay ôm Phong Lăng vào lòng, nhân lúc kẻ kia vẫn đang bàng hoàng vì tiếng nổ, chưa phản ứng lại kịp, anh đã vòng ra phía sau chiếc xe chở hàng, sau đó nhanh nhẹn móc con đao trong túi áo Phong Lăng ra.

“Lần sau nếu còn gặp phải chuyện thế này, nhớ phải thông báo cho anh biết ngay, nếu anh không gọi cho em, em định tự mình giải quyết xong rồi mới về hä?” Lệ Nam Hành ấn chặt cô lên thùng xe phía sau, không cho cô tùy tiện xông ra.

“Muốn đánh thì mau đánh đi, sao anh lắm lời thế?” Phong Lăng trừng mắt với anh, sẵn sàng tư thế muốn đi giải quyết tên kia ngay lập tức.

Quả nhiên, cô vừa hành động đã nhanh chóng bị người đàn ông kéo trở lại, cô trừng mắt giằng co với anh mấy giây mới hiểu được ý của anh. Cô đã rời khỏi căn cứ một thời gian dài, anh không muốn cô diện ở bên ngoài, dễ bị kẻ khác nhắm vào.

Cô từ từ hạ tay xuống, hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể hất cằm về phía đó: “Được, anh đi đi.”

Bấy giờ, Lệ Nam Hành mới hài lòng cười, xoa tóc cô: “Đứng yên đây!”

Sau đó có tiếng va chạm vang lên, không cần nhìn cũng biết cây gậy kia đã bị Lệ Nam Hành đoạt mất, với khả năng của anh, hai tên rác rưởi kia chẳng khác nào châu chấu đá voi. Phong Lăng định nói qua tình hình với Lệ Nam Hành trong điện thoại, cô mong anh có thể mau chóng cử người tới đưa đứa nhỏ đi, nhưng giờ anh lại đích thân tới đây, cô cũng không cần phải lộ diện nữa.

Phong Lăng lại gọi cho bà cụ Phong, sau khi chắc chắn giờ họ đã lên xe của người do Lệ Nam Hành cử đến, cô mới yên tâm. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng hô thán phục của người tài xế, cô dập điện thoại, ra khỏi sau xe thì thấy tên đàn ông cao to vừa nhào đến đã bị Lệ Nam Hành đá bay, đập thẳng vào bồn hoa của khu nhà, kêu “rầm” một tiếng.

Hai kẻ kia kinh hãi, dù sao cũng không hiểu rõ tình hình của nhà họ Phong và người bên cạnh Phong Lăng, cho nên chỉ muốn đối phó với người phụ nữ mình gặp, không ngờ giữa đường lại gặp phải kẻ ghê gớm thế này. Hơn nữa, rõ ràng người phụ nữ vừa rồi cũng có chút võ vẽ, vậy mà không cần cô phải ra giúp đỡ.

“Mày là ai?” Gã cao gầy đanh mặt hỏi.

Lệ Nam Hành không trả lời, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh xông tới quét chân ngã lăn ra đất. Anh cho tay vào túi áo, nhưng sau một hồi do dự, vì nơi này có nhiều người nên không tiện dùng dao súng, cuối cùng đành tay không cầm đầu của đối phương đập xuống đất, khiến gã phải rên lên.

Máu mũi của đối phương bỗng tuôn ra ồ ạt, gã đau đến mức ngã ra đất ôm mặt không dậy nổi, mà ngay sau đó, kẻ còn lại đột nhiên gào lên xông tới, Lệ Nam Hành nhanh chóng lách người né tránh, thụi một cú cùi chỗ ngược lại.

Phong Lăng nhìn một cái rồi cũng không quan tâm nữa, nghe thấy bên đó đều là tiếng đánh nhau giáp lá cà, cô gọi điện cho nhà họ Phong, nói qua tình hình rồi đập máy. Lúc quay lại thì hai tên kia đã nằm sõng soài ra đất, không dậy nổi nữa.

Xung quanh là tiếng xe cảnh sát tới gần.

Lệ Nam Hành nhàn nhã nhìn Phong Lăng một cái, rồi lại quay đầu nhìn người tài xế đang đứng cạnh xe kinh ngạc vỗ tay:

“Anh báo cảnh sát à?”

Người tài xế gật đầu, nhìn Lệ Nam Hành bằng ánh mắt sùng bái.

Lệ Nam Hành cười lạnh, không thèm để tâm tới hai kẻ dưới đất nữa, báo cảnh sát cũng tốt, đỡ phải để họ tự mình giải quyết. Mấy gã này dù chỉ là tép riu nhưng dù sao cũng liên quan tới nhà họ Văn, vừa bẩn vừa phiền phức.

Anh quay lại phía sau thùng xe, thấy Phong Lăng đang đứng đó chờ mình.

Trước giờ cô không quen trốn sau lưng người khác, nhưng hôm nay xem ra vẫn khá là nghe lời. Cô biết mình đang gánh trên vai danh tiếng và sự an toàn của nhà họ Phong, nên không thể sinh sự trước mặt ngoài đường được.

Hai người chỉ cách nhau khoảng hơn một mét, Lệ Nam Hành lên tiếng: “Về nhà họ Phong hay là?”

“Ừ, về nhà họ Phong.” Phong Lăng thấy anh còn không thở mạnh lấy một cái, có thể nhìn ra hai tên kia yếu đến thế nào.

Trên đường về.

“Có mỗi hai tên rác rưởi đó thôi mà em phải “đắt đi lâu thế à? Thời gian của em quý giá thế nào em không biết hả?”

“. Em chỉ muốn kéo chúng đi thôi, dù sao bà và thằng bé đều ở công viên, em không muốn thu hút sự chú ý của đồng bọn bọn chúng, em muốn tránh ra xa một chút, kết quả anh lại tới ngay sau đó.” Phong Lăng ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Thời gian của em quý báu gì? Giờ em không có công việc, ngày nào cũng rảnh rỗi, có giá trị gì đâu?”

“Giờ từng giây từng phút của em đều thuộc về anh, rảnh thì nên ở nhà tương thân tương ái với anh chứ?”

Tương thân tương ái?

Tương thân tương ái ở trên giường đã sắp chết đến nơi rồi, anh còn không cho cô ra ngoài hít thở à?

Phong Lăng mặc kệ Lệ Nam Hành, anh tiến tới ôm lấy mặt cô cắn một cái, Phong Lăng cạn lời: “Lát về nhà họ Phong, anh tém tém một chút, đừng làm ông bà sợ.”

“Tém tém thế nào? Không được hôn em trước mặt ông bà hay là không được nhiệt tình quá?”

“Vốn đĩ anh cũng có phải là người nhiệt tình gì lắm đâu.”

“Thế thì phải xem là với ai đã, đối với em hay đối với những người, những chuyện liên quan tới em, có lúc nào mà anh không nhiệt tình đâu?”

Phong Lăng không cãi lại được, nghĩ một lúc lâu, hình như đúng là khi ở trước mặt cô và khi ở trước mặt người khác, Lệ Nam Hành luôn là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Thấy cô không nói gì nữa, Lệ Nam Hành vừa lái xe vừa cười: “Tí lửa trên người anh đều đốt hết trên người em rồi.”

Phong Lăng lúng túng: “Anh tập trung lái xe đi, mắt thì vừa mới khỏi, cứ khoe khoang muốn lái xe. Giờ sự an toàn của em nằm trong tay anh đấy, vừa rồi không xảy ra chuyện gì trong tay hai kẻ bám theo kia, em chỉ sợ chết dưới tay lái của anh thôi, anh nhìn đường đi, đừng có nhìn em mãi thế.”

Dù có nghiêng đầu qua nhưng Lệ Nam Hành vẫn liếc mắt nhìn đường, anh cười, đỗ lại trước hiệu thuốc bên đường mấy phút rồi quay lại ném một hộp băng dán cá nhân cho cô.

Phong Lăng nhận lấy, nhìn một cái, bấy giờ mới chú ý cổ tay mình có một vết thương nhỏ. Chắc lúc chạy trong rừng bị cành cây quệt phải, không có gì nghiêm trọng. Vết thương nhỏ xíu thôi nhưng cô vẫn cầm lấy rồi dán lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN