Niếp Môn
Chương 33: Không cách nào đoán được Niếp Ngân(1)
Có thể cảm giác được sự phập phồng khi hô hấp của anh, Lãnh Tang Thanh dồn hết tâm trí để điều chỉnh hô hấp của mình giống với Niếp Ngân, như vậy hai người trong khi hít thở, cơ thể có thể càng gần hơn một chút.
Lãnh Tang Thanh đắc ý cười, đột nhiên bừng dậy, cô lại nghĩ tới một hình ảnh khiến người khác rung động, lúc đó ở phòng giải phẩu trong mật thất, khi cô tuyệt vọng khóc chính Niếp Ngân đã lau nước mắt cho cô, cô có chú ý đến cái quần đùi mà anh mặc.
Cô nuốt nước bọt, quay đầu nhìn thoáng qua phản ứng của Niếp Ngân, Niếp Ngân giống hết như đang ngủ say.
Tục ngữ nói ” Tò mò hại chết mèo”, cô thật sự rất tò mò, tim theo những suy nghĩ này mà đập điên cuồng, làm sao bây giờ?
Cô bắt đầu rồi!
Càng không ngừng muốn ngăn chặn con tiểu quỷ cứ liên tục đập, dốc sức kìm chế, nhưng – cô thực sự muốn nhìn một chút, nói thật, cô thấy qua không ít, nhưng chỗ kia cô chưa từng thấy, lúc trước khi chữa bệnh cho những người già, nếu không xấu thì cũng dị thường.
Nhìn lại Niếp Ngân, tướng mạo như vậy cũng đủ làm kẻ khác tim đập không thôi, cái kia – có đúng là gặp cái kia thì càng không giống chứ?
Không được không được! Cô muốn nhìn! Rất muốn nhìn!
Cuối cùng, ác ma tàn ác vẫn chiến thắng lý trí, quay đầu, dây kéo xanh nhạt, nhưng lúc này ngón tay ngọc bích đã có chút gian tà, hướng xuống dưới một chút.
Dây kéo quần hở ra, vì ban đêm, Lãnh Tang Thanh theo khe hở mà nhìn vào bên trong nhưng tất cả đều là một mảnh đen đen.
Cô không buông tha, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Niếp Ngân một cái, cẩn thận mà chuyển đầu tới cơ bụng của anh, cái quần bị vén lên càng nhiều, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bên trong, tiếng hít thở cũng càng trở nên gấp rút.
Ánh sáng quá mờ, bên trong đại khái chỉ có một đường viền.
Cô cắn răng, đem quần của Niếp Ngân kéo đến đầu gối.
“A! Trời ạ!” Lãnh Tang Thanh đột nhiên trừng lớn hai mắt, sau một khắc đưa tay che miệng để kìm lại tiếng thét chói tai, ngày xưa trong lúc phẫu thuật, kinh nghiệm trải qua không ít, nhưng to lớn thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mãnh thú đứng dậy, miệng mấp mái, tay không ngừng quạt trên khuôn mặt đang đỏ ửng, ánh mắt xinh đẹp lại chăm chú trước sau nhìn vào chỗ đó.
“Được rồi, Thanh nhi, có thể như vậy rồi. Tốt xấu gì cũng là một tiểu thư khuê các mà.” Cô tự khuyên chính mình, có chút không muốn đem cái quần mặc vào chỗ cũ, loại chuyện đáng xấu hổ này cô chỉ dám làm vào lúc này, cuộc đời lần đầu tiên làm chuyện này, nếu như bị đại ca của cô biết được, thế nào cũng không tha thứ cho cô.
Đè ép trái tim đang đập điên cuồng, xoay người muốn trở lại giường, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay to lớn quen thuộc dễ dàng nắm giữ: “Này, em phải chịu trách nhiệm.”
Giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên dọa Lãnh Tang Thanh sợ, vốn có tật giật mình, bỗng nhiên như thế khiến cô thiếu chút nữa tim cũng rớt ra ngoài, nhìn lại, Niếp Ngân đã tỉnh lại rồi, ánh trăng chiếu lên gương mặt anh, gương mặt tao nhã dễ dàng khiến cho người khác say mê, như một thiên thần lặng lẽ nhìn cô, bên môi hiện lên ý cười.
“Anh, anh ” Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, thiếu chút nữa ăn cả ngón tay của mình.
Cánh tay Niếp Ngân kéo lại, cô ngã trên người anh.
“Niếp, Niếp Ngân, anh điên rồi sao?” Cô giống như có dường như không mà giãy giụa, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến tình trạng của Niếp Ngân.
Niếp Ngân quay người đặt trên thân anh, khóe môi hơi cong lên nói: “Em nghĩ tôi đến cùng điên rồi sao!”
“Không được, anh, tôi – cái đó, vết thương của anh còn chưa khỏi.” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, trên người đàn ông có một thứ thuốc cùng mùi xạ hương, mùi vị đầu độc này thật dễ ngửi, khiến cô có chút mê loạn.
“Ừ?” Lông mày Niếp Ngân lộ ra chú lưỡng lự, nhưng trong chớp mắt sau khi thấy đôi mắt tràn đầy đề phòng của cô, trên khuôn mặt tươi cười càng nổi lên lòng tham.
“Như vậy em sẽ không từ chối, để tránh vết thương nơi thắt lưng của anh.” Nói xong, anh đem cô đẩy ngã xuống giường, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên người cô, đem cô hoàn toan bao phủ dưới thân!
“Hả?” Sau một trận thở gấp, còn không kịp lãng tránh, lại bị lưỡi của Niếp Ngân thừa cơ mà tấn công.
Cô đối với anh, như một người lữ hành khát khô tìm được nguồn nước mát lành, giống như muốn đem cô hòa vào trong máu, tình cả mãnh liệt điên cuồng, giống như đốt lửa trong rừng, trong xương cốt tứ chi của anh mà chảy, tình cảm mãnh liệt dường như dời cả ngọn núi mang tất cả cuốn vào cơn sóng lớn, trong nháy mắt bao phủ cô.
“Niếp, Niếp Ngân!” Lãnh Tang Thanh muốn đẩy anh ra, lại bị hương thơm quen thuộc trên người anh vương vấn, phản kháng của cô cũng trở nên vô lực, tim, tuy trở nên có chút sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ lại lại chiếm lĩnh toàn bộ.
Bàn tay to thon dài của Niếp Ngân chậm rãi hạ xuống thăm dò, hô hấp ngày càng trở nên nặng nề.
Một trận tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân của cô, thân thể của anh buột chặt, mang theo một chút đau đớn. “Đừng… Niếp Ngân… Tại em trước khi đi khỏi… Xin cho em lưu lại một… Hình ảnh đẹp…” Lãnh Tang Thanh cắn môi, giọng nói gần như cầu xin.
“Đi khỏi?” Trong mắt Niếp Ngân hoàn toàn là chiếm giữ, sau khi đem hai tay của cô cố định trên đầu giường, vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, “Là ai cho phép em đi?”
Lãnh Tang Thanh cố sức mà giãy giụa hai tay nhưng vẫn là uổng công: “Em đường đường là một người trưởng thành, khi nào muốn đi khỏi còn muốn được phép của người khác sao?”
“Người trưởng thành!” Ba chữ này khiến cho ngọn lửa đang thiêu đốt trong người Niếp Ngân dường như được thêm củi, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt u ám trong phút chốc như muốn phá tan thứ gì đó, rồi lại nhanh chóng đè xuống, ngón tay nhịn không được mà chạy trên người như châu báu của cô, “Không có sự đồng ý của anh, cho dù là chân trời góc biển với tại trên giường này có gì khác nhau.”
“Niếp Ngân…” Lãnh Tang Thanh cảm thấy toàn thân đều run rẩy, âm thanh yếu ớt, vào trong tai đàn ông lại càng thêm mê hoặc. Cô muốn giãy giụa, thật ra cô có thể giãy giụa, thế nhưng… Trong lòng cô không cho phép cô làm như vậy, chí ít, cô trong giờ khắc này, trong lòng và thân thể hoàn toàn trái ngược.
Niếp Ngân nương theo ánh trăng trên người cô, lên đến cổ, trắng nõn, tinh tế, mập mờ trong ánh sáng nhu hòa, bộ ngực nở nang càng thêm mượt mà theo đường cong cơ thể, ánh sáng mỹ lệ đều bị người phụ nữ này mê hoặc.
Anh không thể điều khiển được tình cảm của mình mà cúi xuống, một chút bất lực lại có chút tình ái không thể kiềm chế nổi, đầu lưỡi dán chặt trên da thịt cô, mùi vị ngọt nào của cô, nhưng lại đem cô đẩy ra khi mãnh thú đột nhiên kích động.
“Niếp Ngân?” Lãnh Tang Thanh vốn bị anh đùa đến mê loạn, toàn thân của cô ngưa ngứa cùng tê dại khiến cô hơi run rẩy, khô nóng khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ảm giác xa lạ mà đỏ bừng, thấy anh không hiểu vì sao đột nhiên đẩy cô ra, một tầng nước trong đôi mắt khó hiểu cùng hoang mang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!