Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 4 - Chương 5: Cô ấy không phải em
Trước lực bức bách của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh không thể không chủ động giương mắt lên nhìn anh, ai ngờ, câu nói này của anh, lại như một loại tơ mềm dẻo xuyên vào lòng cô, bao thật chặt quanh cô.
Cô ngẩn ra, bàn tay thanh mảnh bị Cung Quý Dương cầm đặt lên trên ngực anh, khiến cô không khó cảm nhận được những tiếng đập mạnh mẽ, vững vàng.
Tại sao phải như vậy?
Tại sao dáng vẻ lúc này của anh, lại khiến cho cô tin tưởng tuyệt đối như vậy?
Không ——
Anh ta chỉ đang diễn trò thôi!
Nghĩ vậy, Sầm Tử Tranh đột nhiên tỉnh ngộ, cô nhìn sang chỗ khác, chỉ chừa lại cho Cung Quý Dương một nụ cười lạnh ——
“Đây chính phương thức theo đuổi con gái từ trước đến giờ của anh sao? Xem ra hẳn là rất hữu hiệu, nếu không sao anh có thể trở thành ông chủ tá túc của ngôi sao hàng đầu làng giải trí chứ?”
Vô tình, cô lại nói ra tâm tình có chút chua chua của mình.
“Tranh Tranh, em đây là quan tâm anh?”
Cung Quý Dương bắt được đầu mối trong câu nói của cô, cơ thể to lớn, nóng hầm hập hơi rướn lên, đôi mắt đen lấp lánh, mê muội ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, tản ra một loại sức quyến rũ trí mạng của ác ma.
“Ai quan tâm đến anh?”
Sầm Tử Tranh không biết tại sao, tối nay lòng cô luôn thấy hoảng sợ, bởi vì cô thật sự ý thức được, nguyên nhân là muốn ở cùng một phòng với anh sao?
Mà Cung Quý Dương này, trời sinh có đôi mắt như X quang, con ngươi bén nhọn như chim ưng gần như có thể nhìn thấu nội tâm cô ——
Kỳ thật đã nhiều năm như vậy, cô đều luôn cố gắng khắc chế tâm tình vừa yêu vừa hận của mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy trên tivi hoặc trên tạp chí có đưa tin liên quan đến Cung Quý Dương, lòng cô lại như bị người ta hung hăng cứa vào, khiến cô đau đớn không nguôi.
Nguyên nhân đau lòng rất đơn giản —— bên cạnh Cung Quý Dương liên tục có những cô gái xinh đẹp, tươi cười, giống như kim châm vào mắt cô!
Cô căm ghét bản thân vẫn không thể thờ ơ, vì vậy chỉ có thể dùng công việc để xua đuổi đi nỗi đày đọa trí mạng, hận vì yêu từ sâu trong đáy lòng mình.
Nhưng mà, anh lại còn đến đây!
Mang nụ cười ma quỷ cùng thái độ dửng dưng với quá khứ, lại lần nữa hung bạo xông vào cuộc sống của cô, khiến cho cô giống như tám năm trước, không ngừng căm hận rồi lại phải bó tay chịu thua.
Người đàn ông này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức có thể tùy ý để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng đối phương, sau đó lại bay đi như cơn gió.
Cô muốn bảo vệ trái tim của mình thật tốt……….
Cung Quý Dương nghe thấy Sầm Tử Tranh nói như vậy, cười tà mị: “Còn nói không quan tâm anh? Nếu không sao bộ dáng lại ghen tuông như vậy hả?”
“Anh thật nhàm chán!”
Sầm Tử Tranh muốn thoát khỏi người anh, lại kinh hãi phát hiện, mình càng giãy dụa, trong con ngươi thâm thúy của người đàn ông càng lộ ra vẻ nghiêm trọng hơn.
“Tranh Tranh, nhiều năm như vậy qua đi, anh thật sự rất nhàm chán, nhàm chán đến nỗi sử dụng những người phụ nữ khác để bù đắp cho nội tâm đau thương của mình, thế nhưng sau khi anh gặp lại em, rút cuộc mới hiểu, tất cả những điều này đều vô ích…….”
Hơi thở anh cường hãn mà nguy hiểm bao phủ cô, giọng nói đột nhiên mang theo sự nghiêm túc, độc địa, nụ cười quỷ dị trên mặt đã hoàn toàn được tháo gỡ ——
“Đây là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!”
Sầm Tử Tranh cố tình không muốn hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh, cũng cố gắng đè nén trái tim đang bắt đầu nhảy lên không dứt của mình.
“Anh đã từng thích một cô gái………” Trên khuôn mặt anh tuấn của Cung Quý Dương thoáng qua vẻ xúc động, anh nói thì thầm, giống như một loại thủ thỉ của tình nhân.
Lòng Sầm Tử Tranh đột nhiên khẽ động, chỉ vì loại hơi thở như vậy giống như của một loại tình nhân.
Anh nhìn Sầm Tử Tranh dưới thân, mái tóc dài xốc xếch, vướng vào thân thể cô, tản ra mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào……….
Anh động tình đưa tay ra, thương tiếc khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, tiếp tục nói khẽ: “Cuối cùng, cô gái đó lại gả cho bạn tốt của anh, cũng chính là tổng giám đốc của Lăng Thị Tài Phiệt – Lăng Thiếu Đường, trở thành vợ của cậu ấy!”
Người anh nói chính là Kỳ Hinh!
Toàn thân Sầm Tử Tranh bất giác run run, ngay sau đó, ngẩng đầu nhìn Cung Quý Dương, phút chốc, trong con mắt chứa đầy sự tức giận và nhục nhã ——
“Anh nói với tôi những lời này để làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là kẻ thế thân cho cô gái anh yêu!”
Đúng là khinh người quá đáng rồi!
Chẳng lẽ cứ phải vội vã biểu hiện ra vẻ tuyệt tình của anh như vậy sao? Đã có người phụ nữ mình yêu thích, tại sao còn muốn trêu chọc cô? Là vì người ta đã kết hôn?
Cơn tức giận cùng oán hận thật sâu sắc, giống như một bàn tay to, trong nháy mắt bóp trái tim cô nát thành từng mảnh ——
Thế nhưng, Cung Quý Dương lại giữ cô chặt lại, ở bên tai cô, nói kiên định một câu: “Thật sự trở thành thế thân —— là cô ấy!”
Sầm Tử Tranh nghe xong, cười lạnh: “Cung tiên sinh đúng là thích nói đùa, nhưng mà —— chẳng buồn cười chút nào!”
“Anh không nói đùa, anh nói nghiêm túc!” Một câu nói nghĩa chính ngôn từ (ngôn từ chuẩn mực, ý nghĩa chính đáng) khiến cho biểu cảm trên mặt anh càng trở nên nghiêm túc hơn.
“Còn nhớ tình huống tám năm trước lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, ngày ấy, khi em xuất hiện tại cửa hàng nổi tiếng đó, trái tim anh đã phập phồng bất định theo từng cái nhăn mày, nụ cười của em, em ấm áp như vậy, giống như ánh sáng dịu dàng bao phủ anh dần dần, loại cảm giác ấm áp đó, anh chưa từng trải nghiệm qua, vì thế, anh mới không kìm được lòng, mua ‘khuynh tình’ tặng em, với hàm ý là vừa gặp em đã thấy khuynh tình…”
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi của Cung Quý Dương giống như đưa Sầm Tử Tranh trở về tám năm trước, ngày chủ nhật dưới ánh nắng tươi sáng đó, một ngày khiến cho bản thân cô trọn đời khó quên………
“Em vô duyên vô cớ biến mất khiến anh suýt phát điên, nhiều năm như vậy, anh không ngừng tìm em, lại không ngờ, em đã thay đổi thân phận, thậm chí còn đổi cả tên, Tranh Tranh, em biết không, khi cô gái đó cũng mang theo một cỗ ấm áp giống như em, ngồi trong quán cà phê, anh đã cho là thật sự đã gặp được em, cô ấy cũng có đôi mắt ấm áp như em, hơi thở ấm áp như em, thay vì nói anh thích cô ấy, không bằng nói từ đầu đến cuối anh đều hoài niệm hương vị ấm áp đó…… Chỉ tiếc là, cô ấy không phải em, cô ấy không phải là em…….”
Anh nhìn vào mắt cô, cúi người xuống, giống như một loại chịu đựng, vùi đầu thật sâu vào trong mái tóc dài của Sầm Tử Tranh, mặc sức hấp thu mùi hương thơm ngát cùng sự ấm áp của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!