Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 4: Tập đoàn Ninh thị tỉnh Đông Hải
Khu Đông Vực, thành phố Thanh Vân, tại tòa nhà Ninh thị.
Tòa nhà có hơn bảy mươi tầng, to lớn rộng rãi nằm sừng sững giữa trung tâm thành phố.
Đây là nơi sầm uất nhất trung tâm thành phố Thanh Vân, tòa nhà Ninh thị ở thành phố Thanh Vân là một công trình tiêu biểu.
Tập đoàn Ninh thị mấy năm trước chuyển đến thành phố Thanh Vân làm cho cả tỉnh Đông Hải chấn động.
Đây là sản nghiệp của nhà họ Ninh, là gia tộc to lớn nhất ở Long Quốc
Lâm Ẩn đến trước tòa nhà, đi vào đại sảnh tiếp khách.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?” Nhân viên lễ tân khách sáo hỏi.
“Tôi tìm chủ tịch của các cô, Ninh Khuyết.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Anh tìm chủ tịch Ninh? Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?” Nhân viên lễ tân hỏi lại.
Người đàn ông trẻ tuổi này mặc đồ hàng chợ, không giống một người có tư cách nói chuyện với chủ tịch Ninh.
Chủ tịch Ninh Khuyết là người phát ngôn của nhà họ Ninh ở tỉnh Đông Hải, là một người tiền tài quyền thế cao ngất trời, phóng tầm mắt ra nhìn toàn bộ thành phố Thanh Vân cũng không có mấy người có tư cách nói chuyện với ông ấy.
Lâm Ẩn nói: “Chuyển lời cho ông ấy, tôi là bạn của Ninh Thái Cực.”
“Được rồi, xin anh đợi một lát!” Vẻ mặt lễ tân do dự gọi điện thoại, cô ấy ở tập đoàn Ninh thị chưa từng nghe thấy có ai tên Ninh Thái Cực.
Bên kia, trong phòng làm việc đầy khí thế của chủ tịch, một người đàn ông trung niên phong độ phi phàm đang xử lí văn kiện công ty.
Cốc cốc!
“Vào đi.”
Thư kí trẻ tuổi bước vào cung kính nói: “Chủ tịch, quầy lễ tân nói có người tìm ông.”
“Quầy lễ tân? Thời gian này hôm nay không có ai hẹn trước phải không?” Người đàn ông trung niên nhíu mày, cực kì uy nghiêm nói: “Không cần loại người nào đến tìm cũng phải vào hỏi tôi, hiểu chưa?”
“Chuyện này…” Vẻ mặt thư kí do dự nói: “Chủ tịch, người đó nói là bạn của Ninh Thái Cực.”
“Tôi băn khoăn không biết có phải người nhà của ông ở bên kia tìm đến không nên mới vào báo cáo.”
Ninh Thái Cực!
Vẻ mặt người đàn ông trung niên sững sờ sau đó cau mày.
Ninh Thái Cực là người đứng đầu của nhà họ Ninh, cũng là tên của ông nội ông.
Phải biết rằng ở thủ đô, chỉ có dòng chính của nhà họ Ninh mới biết tên húy của ông nội, càng không dám gọi đầy đủ tên của ông. Ở một cái tỉnh lị của thành phố Thanh Vân, sao lại có người biết tên của ông nội, còn tự tới tìm mình chứ?
“Dáng vẻ người kia thế nào?” Ninh Khuyết hỏi.
Thư kí trả lời: “Là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.”
“Cho người đó vào gặp tôi.” Vẻ mặt Ninh Khuyết nghiêm túc, do dự hỏi lại: “Là một thanh niên tầm hai mươi tuổi?”
Năm phút sau, Lâm Ẩn được thư kí dẫn đến phòng làm việc của chủ tịch ở tầng sáu mươi sáu.
Lâm Ẩn hào phóng ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên phong thái hiên ngang, vẻ mặt nghiêm túc quan sát anh.
“Cậu là ai?” Ninh Khuyết nghi ngờ hỏi, có chút nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mặt này.
“Ông có nhận ra thứ này không?” Lâm Ẩn lấy ra một miếng ngọt bội xanh biếc.
Trên ngọc bội có khắc hoa văn phức tạp, ở giữa là một chữ Ninh rất dễ nhìn thấy.
“Đây là?” Vẻ mặt Ninh Khuyết kinh hãi nhìn miếng ngọc bội, đầu óc mơ hồ.
Đây là ngọc bội đại diện cho thân phận của nhà họ Ninh, tổng cộng chỉ có mấy miếng, cho dù ông là người phát ngôn của nhà họ Ninh, thì cũng không có được…
Chỉ là khi ông còn bé, từng nhìn thấy bố ông cầm một miếng ngọc bội của nhà họ Ninh, so với miếng ngọc của người thanh niên này, thân phận vẫn thấp hơn một bậc.
“Cậu đợi một lát, tôi đi gọi quản lí Hồ qua đây.” Ninh Khuyết trịnh trọng nói, ngay cả xưng hô cũng trở nên cung kính, không dám biểu hiện một chút sơ suất với người thanh niên này.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
Anh cũng không nghi ngờ lời sư phụ từng nói, bởi vì khi anh còn nhỏ đã từng cùng sư phụ gặp Ninh Thái Cực – người đứng đầu nhà họ Ninh. Ngay cả Ninh Thái Cực lúc đối diện với sư phụ cũng kính cẩn lễ phép, nói gì đến cháu trai của ông ấy.
Trước khi đến đây anh cũng từng tìm hiểu, Ninh Khuyết là thế hệ thứ ba của nhà họ Ninh. Dù không phải là người tài năng xuất chúng trong thế hệ này nhưng cũng không phải người bình thường, quản lí tập đoàn Ninh thị ở tỉnh Đông Hải.
Kinh doanh của tập đoàn Ninh Thị ở tỉnh Đông Hải bao gồm bán đấu giá đồ cổ, đồ trang sức bằng ngọc, nghiên cứu y dược, chính là trùm thương nghiệp.
Chỉ một lát Ninh Khuyết đã mời tới một ông lão râu tóc bạc trắng mặc bộ đồ sườn xám nam màu đỏ.
Sau đó Ninh Khuyết tự mình đứng lùi sang một bên.
Ông chỉ phụ trách quản lí việc kinh doanh của tập đoàn, còn những chuyện bí mật khác đều do ông Hồ, người bố ông phái tới phụ trách.
Ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi, bước đi nhanh nhẹn, hai mắt sắc bén có thần, tinh thần khí lực dồi dào.
Ông liếc nhìn miếng ngọc trong tay Lâm Ẩn, mí mắt giật mạnh, sau đó bình tĩnh hít một hơi nói: “Tôi là Hồ Thương Hải, không biết phải xưng hô với cậu thế nào?”
“Lâm Ẩn.”
“Cậu Lâm cầm theo ngọc bội đến tập đoàn Ninh thị, thứ lỗi cho tôi đường đột nhưng tôi có thể thử một chút thân phận của cậu không?” Vẻ mặt Hồ Thương Hải nghiêm túc nói.
“Được.” Lâm Ân gật đầu nói.
Anh cũng nhìn ra Hồ Thương Hải không hề đơn giản, rõ ràng là một cao thủ cổ võ hiếm thấy.
Hồ Thương Hải gật đầu, cổ tay bỗng nhiên run lên, một quả cầu ngọc lăn tay bỗng bắn ra, chấn động không khí bay thẳng về phía Lâm Ân.
Lâm Ẩn ngồi im, năm ngón tay nhoáng một cái, bắt lấy quả cầu bằng ngọc.
Sau đó anh xòe tay ra, một ít bột phấn ngọc chảy dọc xuống theo kẽ tay.
Thấy cảnh này, mày Ninh Khuyết nhảy dựng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Vẻ mặt Hồ Thương Hải chấn động, lẩm bẩm nói: “Cao thủ nội công lại còn trẻ như vậy, lẽ nào là học trò của vị ấy.”
Là người quản lí của nhà họ Ninh, ông ấy biết chuyện bí mật về cổ võ nhà họ Lâm, cũng đoán được thân phận của Lâm Ẩn.
Hồ Thương Hải khom người cung kính nói: “Quản lí ba đời của nhà họ Ninh – Hồ Thương Hải xin chào đại trưởng lão.”
“Ninh Khuyết xin chào đại trưởng lão.” Ninh Khuyết cũng nghiêm mặt nói.
Ngọc bội nhà họ Ninh trong tay Lâm Ẩn, là đại diện cho thân phận đại trưởng lão của nhà họ Ninh. Quy củ nhà họ Ninh nghiêm khắc, không cho phép xúc phạm bề trên.
Thân phận được công nhận, Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
“Đại trưởng lão lần này đến chi nhánh ở Đông Hải không biết có gì căn dặn?” Hồ Thương Hải nghiêm nghị nói.
Tích tích…
Lúc này điện thoại của Lâm Ẩn bỗng reo lên.
“Lâm Ẩn, cái đồ bỏ đi nhà cậu đang ở đâu? Mau đến bệnh viện! Đơn thỏa thuận ly hôn của cậu tôi xử lí xong rồi, mau đến kí đi.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nôn nóng của Lư Nhã Huệ.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Ẩn hỏi lại.
“Hôm nay bố của Kỳ Mạt ở công xưởng, gặp được Trương Điền Hải đến thu mua nhà xưởng, xảy ra mẫu thuẫn đánh nhau đến nỗi nằm viện rồi. Kỳ Mạt qua tranh cãi, cũng bị Trương Điền Hải làm cho tức đến ngất đi. Bây giờ Trương Điền Hải đang thúc ép việc này. Ngay cả nhà cũng đã bị lấy đi trừ nợ rồi, hắn nói chỉ cần cậu ly hôn với Kỳ Mạt sẽ tha cho chúng tôi. Tất cả mọi chuyện là do cậu, nếu cậu có chút lương tâm thì nhà chúng tôi đã không bị giày vò như vậy.”
Ở đầu bên kia, Lư Nhã Huệ khóc nức nở nói, tình hình có vẻ rất gấp.
“Con biết rồi. Con sẽ qua đó.” Lâm Ẩn cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy.
Kỳ Mạt ngất rồi?
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sắc bén, nhìn Hồ Thương Hải và Ninh Khuyết.
“Trong một ngày, tôi muốn tập đoàn trang sức Trương thị phá sản.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Vâng! Sẽ làm theo lời dặn của cậu.” Ninh Khuyết cung kính nói.
Trong lòng Ninh Khuyết âm thầm nhẹ nhõm, ông còn tưởng bỗng dưng xuất hiện một vị đại trưởng lão đằng đằng sát khí sẽ ra lệnh cho ông làm chuyện lớn gì khó khăn.
Khiến cho tập đoàn trang sức Trương thị, một công ty nhỏ bé như thế phá sản quả là chuyện nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!