Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 34: Hồi 1. Bọn ta chân chính là con người!
Ở ngoài thành, có một ngọn núi nhỏ. Trên núi tọa một ngôi miếu cũ đổ nát, hoang tàn, chữ khắc ở trên đá đã mơ hồ không rõ. Trong miếu Phật Đà giống như cũng rơi rớt cánh tay, tựa hồ đã rất lâu không có người đến thăm viếng.
Tiêu Sắt ngẩn người nhìn một lát, hắn có chút thương tiếc, quay đầu bước vào.
“Nếu sớm biết cái tên Diêu Cổ Tịch Triều đó cả gan như vậy, dám ăn thức ăn của ta. Lúc đó ta nên ném hắn xuống vực thêm vài lần nữa cho hả dạ!” Quả Quả vừa hậm hực lầm bầm mắng chửi, nàng vừa ngồi nướng gà trên gần bếp lửa nhỏ.
Trời tối, ánh lửa bập bừng, hương thơm cũng quyện theo gió bay đi.
Lôi Vô Kiệt ngửi thấy mùi hương hấp dẫn kích thích vị giác, hai mắt hắn liền dán chặt vào con gà vàng ươm trên lửa đỏ, hắn nuốt nước bọt một cái, gương mặt thèm thuồng nhưng phải cố nhẫn nại chờ đợi, không thể vội vàng hấp tấp.
Lôi Vô Kiệt thôi không nhìn con gà đang được Quả Quả nướng trên lửa nữa. Hắn sợ nếu còn nhìn nữa, sẽ không ngăn được bản thân. Hắn đành phải chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Quay sang đã phát hiện Vô Tâm đang khuấy khuấy thứ gì đó trong một chiếc vại lớn. Trông Vô Tâm lúc này chẳng khác gì một mụ phù thủy nào đó đang nấu một nồi thuốc độc.
“Hòa thượng cách ăn của ngươi là sao thế? Sao trước đây ta chưa từng thấy qua?” Lôi Vô Kiệt chạy ngay đến, nhìn nhìn ngó ngó vào trong nồi, cất giọng hỏi.
Tiêu Sắt dừng chân ở chỗ Quả Quả nhìn một chút, hắn chợt nghe Lôi Vô Kiệt hỏi nên đi tới xem thử. Hắn vừa bước đến vừa mắng, “Ếch ngồi đáy giếng!”
Vô Tâm gắp một miếng nấm đã thái ra bỏ vào nồi, nhúng nhúng rồi cho vào miệng ăn.
“Như thế này là có thể ăn được rồi?” Lôi Vô Kiệt hút mắt nhìn theo từng động tác của Vô Tâm, hắn kinh ngạc thảng thốt, “Chín chưa?”
“Không tệ!” Vô Tâm nét mặt gợi lên biết bao sự thỏa mãn, khẽ cười nói.
Tiêu Sắt thấy vậy cũng nhanh tay cho đũa vào nồi, gắp lên một miếng thức ăn, suy đoán. “Cái này… là nấm hả?”
Tiêu Sắt ngần ngại từ từ cho nấm vào miệng. Vừa ăn vào, Tiêu Sắt liền chấn động.
“Sao hả? Cách ăn này cũng được chứ hả?” Vô Tâm ngồi ở đối diện hân hoan thử hỏi.
Tiêu Sắt khổ sở gắng gượng nhẹ gật đầu một cái.
“Ngon thật?” Lôi Vô Kiệt thấy thế lập tức tin ngay, hắn hí ha hí hởn, nhao nhao gắp ăn ngay.
Tiêu Sắt vội quay ra phía sau, phun miếng nấm trong miệng ra ngoài.
“Hòa thượng không ngờ ngươi cũng có tay nghề này đó, mà đây là món gì thế? Ngươi học ở đâu đấy?” Lôi Vô Kiệt vừa ăn vừa thắc mắc hỏi.
“Ta cũng không biết! Là lão hòa thượng dạy cho ta!” Vô Tâm chợt buồn bã nhỏ giọng đáp.
“Vong Ưu Đại sư? Ông ấy cũng nghiên cứu mấy thứ này sao?” Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên, hỏi tiếp.
“Chắc là lúc vân du, ông ấy đã học được ở đâu đó.” Vô Tâm một mặt bi ai rũ rượi, trả lời.
“Cái này ở chỗ ta gọi là lẩu!” Quả Quả tay sơm sơm vào than hồng, quay sang hướng Vô Tâm nói.
“Lẩu???” Ba thiếu niên ngồi bên kia vội nhìn sang Quả Quả, kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy!” Quả Quả gật đầu, nàng vừa nướng gà vừa từ tốn giải thích. “Lẩu là một loại món ăn phổ biến xuất phát từ Mông Cổ, du nhập vào Trung Quốc có thể từ trước thời Nam – Bắc triều. Một nồi lẩu bao gồm một bếp lửa đỏ và nồi nước dùng đang sôi. Các món ăn sống được để xung quanh và người ăn gắp đồ ăn sống bỏ vào nồi nước dùng, đợi chín tới và ăn nóng. Hoặc có thể ăn bằng cách nhúng. Thông thường đồ ăn dùng làm món lẩu là: thịt, cá, lươn, rau, nấm, hải sản… Lẩu thường được ăn vào mùa đông nhằm mục đích giữ thức ăn nóng sốt và làm ấm cơ thể.”
Quả Quả vui sướng nói tiếp. “Ta thích nhất là ăn lẩu Tứ Xuyên nga. Lẩu Tứ Xuyên được một danh là loại lẩu cay nhất thế giới. Bởi vì gia vị trong nước dùng toàn là những gia vị cay như ớt khô, tiêu, tương, gừng, tỏi, hoa tiêu, vị chua thơm, vị hải tiên, đều phát triển trên cơ sở vị cay tê ngào ngạt. Các người có thể hình dung đây là một nồi lẩu đỏ rực như lửa.”
Nhắc đến lẩu Tứ Xuyên, Quả Quả lại thèm ăn ra mặt, hai mắt nàng sáng lấp lánh như đèn pha, miệng không ngừng chép chép.
“Khi ăn, nhúng đồ ăn kèm vào nước lẩu sôi cho chín, gắp ra và chấm sốt bơ lạc vừng. Vị cay nồng của nước lẩu kết hợp với xốt bơ lạc ngọt bùi đảm bảo sẽ khiến mọi người càng ăn càng nghiền. Điều thú vị của món ăn này là khi các nhà hàng dọn món, lẩu Tứ Xuyên thường được phục vụ trong một nồi lẩu 2 ngăn, kết hợp cùng lẩu truyền thống hoặc lẩu bò bulgogi để tạo thành nồi lẩu Uyên Ương độc đáo, đầy hấp dẫn.”
Từ lúc Quả Quả nói thích ăn lẩu Tứ Xuyên, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đã buông chén đũa xuống, nhanh chân bước đến chỗ nàng, bởi mùi gà nướng thơm lừng chi phối tâm thức của họ. Đối với Tiêu Sắt có lẽ trông chờ vào món gà nướng của Quả Quả còn tốt hơn là ngồi ăn nồi thuốc độc của Vô Tâm.
“Đỏ rực như lửa??? Cay như vậy ai mà ăn được chứ?” Tiêu Sắt cau mày, nhìn Quả Quả, cảm thán. “Cô đúng là tiểu yêu tinh mà!”
“Quả Quả tỷ, có khi nào vừa vào ăn vào cả người liền bốc cháy luôn không?” Lôi Vô Kiệt ngây ngô biểu lộ những gì hắn đang tưởng tượng trong đầu.
“Baka!” Quả Quả bẹo má Lôi Vô Kiệt, rồi liếc sang Tiêu Sắt vì hắn dám chê món khoái khẩu của nàng, lại còn mắng nàng là tiểu yêu quái! Đúng là tên đáng ghét!
Nàng xoay con gà lại, tiếp tục giải bày cho họ hiểu. “Đừng tưởng là cay như vậy sẽ có hại cho sức khỏe. Lẩu Tứ Xuyên dựa vào nguyên lý ‘Thiên nhân tương ứng’, ngoài sự phong phú của nguyên liệu, thực phẩm 4 mùa tươi ngon, các nồi lẩu có thểm các thuốc bổ đông y như đương quy, hoàng kỳ, cầu khởi, nhân sâm, đại táo… kết hợp tính nóng với tính bổ.”
Quả Quả bấm ngón tay kể ra những gia vị vừa dùng để ăn lại còn có thể chữa bệnh. Đây là chuyên ngành của nàng mà. “Vị hoa tiêu Tứ Xuyên có thể trừ được phong khí, tán hàn. Đậu xị, gừng tươi có thể làm toát mồ hôi, giải biểu. Rượu nếp bổ huyết hoạt huyết… ǎn xong toát mồ hôi, chức nǎng ngũ tạng được điều hòa, bổ khí tráng dương, lại bổ huyết trừ hỏa, khắc phục được một số nhược điểm không phù hợp do nhiệt nóng gây ra cho con người.”
Cuối cùng nàng hai tay chống cằm, ngước nhìn họ, tươi tắn kết luận. “Lẩu Tứ Xuyên là một hình thức ẩm thực kết hợp thống nhất giữa hương vị, món ngon với bổ dưỡng sức khỏe, giữa truyền thống với khoa học, là món ǎn ưa chuộng của người Trung Quốc và được quảng đại nhân dân ở khắp các xứ sở đều yêu thích. Chính vì vậy mà người ta thường ví von ‘Thực tại Trung Quốc, vị tại Tứ Xuyên’.”
“Nam – Bắc Triều mà cô nói là đang nói Bắc Ly và Nam Quyết sao?” Vô Tâm ngồi ở đằng kia ăn món lẩu chay của hắn, vậy mà cũng cũng tò mò chuyện ở đằng này, liền hỏi. “Còn nữa, Trung Quốc là nơi nào thế?”
“Ta nói thật với các người vậy!” Quả Quả nghe xong, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng. Nàng nhỏ giọng bảo. “Ba người nên chuẩn bị tâm lý đi vì điều ta sắp nói ra đây, đối với các người sẽ là những điều tồi tệ nhất!”
“Được rồi! Đừng vòng vo nữa! Nói thẳng vào vấn đề đi!” Tiêu Sắt sốt ruột, không nhịn được, vội phát ra thành lời.
Lôi Vô Kiệt gấp gáp gật đầu lia lịa.
Vô Tâm ánh mắt vẫn luôn hướng về Quả Quả như đang chờ đợi điều nàng sắp nói.
“Trung Quốc chính là đất nước của ta. Cũng là nguồn cội của các người. Thật ra, các người không phải là con người thật sự. Thực chất các người không hề tồn tại trong thế giới này. Thời đại của các người cũng không có trong lịch sử.” Quả Quả hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói. Nàng biết nói ra chuyện này ba người họ sẽ không chấp nhận được. Nhưng đây là sự thật, nàng phải làm sao hơn?
“Cô/Tỷ nói gì?” Ba người họ tinh thần chấn động dữ dội. Họ không tin được vào thính lực của chính họ.
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đều bị sock nặng khi Quả Quả nói như thế. Vô Tâm để rơi cả đũa xuống đất. Tiêu Sắt tròng mắt không giấu được nỗi sự kích động. Lôi Vô Kiệt bàng hoàng, hốt hoảng vô cùng.
Họ là người, họ đang sống, họ đang cử động. Vậy mà Quả Quả lại bảo họ không tồn tại sao? Sao có thể như thế chứ? Không thể nào! Đây không phải sự thật! Chỉ có thể là Quả Quả đang bịa chuyện lừa gạt họ mà thôi!
Quả Quả biết họ không tin những lời nàng vừa nói. Nàng muốn chứng minh cho họ những điều nàng nói là thật. Thế nhưng nàng chính là nôn nóng nên làm hỏng chuyện, nói gấp nên không kịp lựa lời.
“Nói cho các người rõ, các người được tạo ra như một người đất vậy. Nhưng các người còn tệ hơn cả người đất, chính là vô thanh vô ảnh, không có gì là thực cả. Các người chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết do tác giả tưởng tượng ra mà thôi. Sau đó được nhà sản xuất phim hoạt hình thông qua công nghệ máy tính tạo ra hình dáng, từng cử chỉ, hành động. Sau đó công chiếu cho đông đảo công chúng cùng xem. Nói chung, các người chính là sản phẩm của công nghệ hiện đại tiên tiến.”
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nghe xong càng suy sụp. Họ lúc này đầu óc như trống rỗng, không thể nghĩ được gì, thậm chí họ còn không biết trước mặt họ đâu là trời đâu là đất?
“Hóa ra trước giờ ý cô ta nói chính là thế này!”
Quả Quả cảm thấy có lỗi rồi, nàng ban nãy nói ra những chuyện này làm chi cơ chứ? Quả Quả đúng là đầu heo mà! Nhìn thấy sắc mặt khó coi của ba người họ, nàng vội vàng chạy đến tay nàng ôm lấy hai cánh tay của Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, nhẹ lay lay, nhanh chóng an ủi, động viên họ.
“Nói vậy chứ, các người có rất rất rất nhiều fan hâm mộ, được yêu thích lắm luôn đó nha! Trong số đó có ta nè.”
“Các người đừng buồn. Nếu chiếu theo lịch sử có thật thì triều đại Bắc Ly của các người có lẽ ứng với nhà Lương thời Nam Bắc triều, (502-587, gộp cả Nam Lương và Tây Lương vào).”
Quả Quả dẫn ra nhiều bằng chứng để dỗ dành ba thiếu niên bị nàng làm cho mất niềm tin vào cuộc sống để giúp họ có chút hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại để thắp lên niềm tin mới.
“Còn Hàn Thủy Tự tức Hàn Sơn Tự là ngôi chùa cổ nằm ở phía tây của trấn Phong Kiều, Tô Châu – Giang Tô. Chùa được xây dựng vào khoảng đầu thế kỷ VI, trong niên hiệu Thiên Giám (502-519) thời vua Lương Vũ Đế nhà Lương với tên gọi ban đầu là Diệu Lợi Phổ Minh Tháp viện. Giang Nam thì đến thời nhà Thanh bị tách ra thành Giang Tô và An Huy.”
Song, sắc thái biểu cảm của cả ba người Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đều không khá lên được.
“Được rồi!” Quả Quả vỗ vai Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, nhẹ giọng thì thầm. “Ta nói cho các người một bí mật nhỏ. Ở thế giới của ta, đúng là các người không có thật. Nhưng ở trong thế giới phim hoạt hình, thì các người thật sự tồn tại. Còn ta thì không tồn tại trong thế giới đó của các người. Nói đúng hơn là ta và ba người là người của hai thế giới khác nhau. Thế giới thực và thế giới ảo.”
“Các người cứ xem như ta nhờ có Nguyệt Quang Mị Châu đưa đến nơi này dạo chơi đi. Rồi một lúc nào đó ta phải từ biệt các người để quay về thế giới của mình.” Quả Quả vừa nói vừa quay lại bếp lửa, ngồi xuống canh con gà đang nướng trên than hồng.
Sau một hồi, cả thế giới quan đều bị sụp đổ hết, Vô Tâm lúc này mới đứng lên, mở miệng đòi Quả Quả xác minh. “Những lời cô nói là thật?”
“Ta không lừa các người!” Quả Quả quả quyết khẳng định. Nàng liền giơ ba ngón tay lên, định phát thệ. “Nếu các người không tin, ta có thể thề!”
“Được rồi! Không cần thề. Bọn ta tin cô/tỷ!” Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đồng thanh phản đối. Thậm chí Lôi Vô Kiệt còn chạy đến, bắt lấy tay Quả Quả kéo xuống.
“Bọn ta chân chính là con người! Bọn ta vẫn đang tồn tại trong thế giới của mình!” Vô Tâm khảng khái nhìn lên ánh trăng soi sáng nửa gương mặt hắn, dõng dạc nói.
“Không sai!” Quả Quả nhìn theo bóng lưng Vô Tâm lẫm liệt gật đầu tán đồng.
“Vậy khi nào thì tỷ định quay về?” Thanh âm Lôi Vô Kiệt nghe có chút rầu rĩ lo âu. Ánh mắt dán chặt vào Quả Quả không rời.
“Khi nào tìm được cách trở về rồi hẳn tính. Trước mắt ta vẫn chưa chơi đủ!” Quả Quả một tay chống lên má, cười tít mắt, vô tư trả lời.
“Lúc ở Đại Phạn Âm Tự, làm sao cô giả giọng Cẩn Tiên công công giống như thật được vậy?” Tiêu Sắt ngồi xuống bên cạnh Quả Quả, nhẹ vấn.
“Mỗi người khi nói chuyện sẽ phát ra một giọng nói đặc trưng riêng biệt. Đó là do độ rung của dây thanh đới mỗi người đều khác nhau.” Quả Quả sờ vào cổ họng, chậm trãi giải đáp cặn kẽ cho sự thắc mắc của Tiêu Sắt.
“Vì vậy mà nếu muốn giả giọng một ai đó, các người chỉ cần nghe họ nói, quan sát khẩu hình miệng của họ rồi phán đoán. Thay đổi độ co cơ bụng, để thay đổi luồng khí từ phế thoát ra, đi đến mối nối hẹp trung gian của thanh đới, thanh đới sẽ theo dòng khí mà rung động để phát ra âm thanh biến đổi.
“Sau đó, chúng ta lại cố gắng thay đổi độ rung động của các bộ phận xung quanh thanh đới như yết hầu, cổ họng, khoang miệng, xoang mũi, xoang đầu, khoang ngực… Những bộ phận này không những phóng to âm thanh lên mà còn làm âm thanh vừa có âm sắc riêng vừa phong phú nhiều vẻ. Nếu chỉ phát ra âm thì chưa thể hình thành lời nói giống như thật được. Mà chỉ giống được bảy tám phần thôi.”
Quả Quả vừa giải thích vừa chỉ trỏ minh họa cụ thể cho ba người hiểu rõ tường tận.
“Muốn nói giống được chín mười phần, chúng ta phải phát ra được từng chữ giống như chính chủ. Một việc cần làm nữa đó là bắt chước theo cách ‘phát trọng âm’ của họ. Khi họ phát trọng âm, môi trên, môi dưới, kể cả hai hàm răng không ngừng đóng, mở hoặc vừa đóng vừa mở, lưỡi cũng không ngừng hoạt động co duỗi hoặc lên xuống như thế nào. Chúng ta cũng phải bắt chước tỉ mỉ từng chi tiết sao cho thật giống! Có như vậy giọng nói mới giống như thật được!”
“Woaaaa!!! Quả Quả tỷ thật lợi hại ah!” Lôi Vô Kiệt ánh mắt lấp lánh quang mang hâm mộ, trầm trồ ngợi khen Quả Quả.
“Cũng không có gì lợi hại! Ở chỗ ta rất nhiều người làm được như vậy! Chỉ cần siêng năng luyện tập thì sẽ thành công thôi!” Quả Quả ngồi xuống vỗ vai Lôi Vô Kiệt hơi nghiêm túc nói.
“Để đệ thử xem!” Lôi Vô Kiệt đứng ngay ngắn lên, tằng hắng chỉnh chỉnh lại giọng nói rồi hai tay chắp sau, cụp mi rũ mắt nhẹ cất lời, “Ba ngày sau ta chờ ông ở đất cũ của Đại Phạn Âm Tự!”
“Đúng là hơi giống giọng của ta đó!” Vô Tâm nghe xong có hơi sững sờ, khóe môi nhẹ cong lên hình bán nguyệt, ngợi khen.
Lôi Vô Kiệt thích chí cười ha hả. Hắn lại tiếp tục nhái giọng, ôm hai tay trước ngực, mặt hầm hầm nhíu mày mắng, “Tên hãng hóa!”
Quả Quả phá lên cười nghiêng ngả, “Thiên bẩm ah! Nhưng còn thiếu một chút nữa! Phải là như vầy!”
Quả Quả lập tức đứng lên, bắt chước nguyên si sắc thái của Tiêu Sắt, nhại lại thật giống giọng điệu của Tiêu Sắt, “Lôi môn tốt xấu gì cũng là giang hồ đại thế gia, làm sao liền nuôi ra ngươi người ‘hãng hóa’ (ngu ngốc) như vậy!”
“Đúng vậy chính là như thế này ah!” Lôi Vô Kiệt gật đầu lia lịa, tàn thành rồi đắc chí ôm bụng cười.
“Đừng nói nữa! Gà chín rồi kìa!” Tiêu Sắt mặt lạnh như băng, trỏ tay chỉ vào con gà nướng trên lửa nhỏ, nhẹ giọng kêu.
“Hay quá có thịt gà ăn rồi!” Lôi Vô Kiệt vui mừng vỗ tay phấn khích.
Quả Quả lấy con gà xuống thổi thổi cho bớt nóng rồi xé hai cánh gà đỏ ươm thơm lừng béo ngậy chia cho Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. “Cho ngươi! Cho đệ!”
Sau đó Quả Quả lại xé một cái đùi gà đầy thịt mỡ thơm phức kích thích vị giác cho ngay vào miệng cắn ăn hết sức ngon miệng làm người ta phát thèm.
“Cô cho bọn ta mỗi người một cái cánh gà. Còn cô lại ăn đùi gà. Như vậy là sao đây?” Tiêu Sắt nhận lấy cánh gà Quả Quả chia cho hắn. Hắn liền trỏ vào đùi gà trên tay Quả Quả, chất vấn nàng.
“Không phải rất rõ ràng, rất công bằng sao? Chúng ta bốn người. Ta chia cho hai người hai cái cánh gà. Ta một cái đùi vì công ta phát hiện ra con gà còn mang nó đi nướng nữa. Một cái đùi còn lại là cho Vô Tâm vì trước giờ hắn chưa từng ăn qua thịt gà. Hai người thì ăn nhiều rồi còn gì!” Quả Quả vừa cắn đùi ăn ngon lành vừa bình nhiên phân giải, song càng nghe lại càng thấy không hợp lý chỗ nào cả!
“Nhưng Vô Tâm là hòa thượng phải ăn chay mà Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt đang ăn thịt gà nghiến ngấu, thịt đầy miệng, hắn nghe xong khó hiểu gãi đầu quay sang hỏi.
“Cho nên ta đành đứng ra ăn giúp hắn thôi!” Quả Quả liền xé ngay cái đùi gà còn lại cắn một cái đánh dấu chủ quyền rồi ngẩng cười híp cả mắt vô tư đáp.
“Đây là công bằng của cô sao? Công bằng kiểu gì vậy?”
Tiêu Sắt nhìn Quả Quả hai tay cầm hai cái đùi gà hết cắn bên này lại cắn bên kia ăn ngon miệng đến nỗi khiến người ta phát tức. Ánh mắt hắn không giấu nổi sự bất bình, muốn đấu tranh đòi lại công đạo thật sự cho những người đang bị Quả Quả áp bức.
“Đúng là không dễ ức hiếp các người mà! Tất cả những thứ còn lại đều là của hai người! Vậy đã công bằng chưa?” Quả Quả thở dài, rồi chỉ vào những phần còn lại của con gà nướng cất giọng bảo.
Nguồn: Internet.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!