Siêu Phẩm Vu Sư - Chương 25: Mở cửa hàng gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Siêu Phẩm Vu Sư


Chương 25: Mở cửa hàng gì?


Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

———————

“Anh Phương Minh, anh lợi hại thật đó, em biết anh là người rất bản lĩnh, cho dù ở thôn hay thành phố cũng đều như vậy hêt.”

Trước cổng trường, Kì Kì vẻ mặt hưng phấn chào tạm biệt Phương Minh và Đại Trụ, nhìn thấy em gái coi trọng Phương Minh như vậy, ánh mắt Đại Trù có chút ảm đạm.

Kì Kì không để ý đến Đạ Trụ nhưng Phương Minh thì có, sao khi Kì Kì rời đi, lúc sau Phương Minh đột nhiên hỏi: “Đại Trụ, có nghĩ đến tiếp theo phải làm thế nào không?”

“Tiếp theo?”

Đại Trụ ngây người, không biết tại sao Phương Minh lại hỏi như vậy, tiếp theo không phải sẽ quay về nhà sao, ngày mai hắn còn phải đi làm.

“Ở thành phố lớn phát triển không phải chuyện dễ dàng, cậu có từng nghĩ đến tương lai sẽ thế nào chưa?” Nhìn thấy Đại Trụ có vẻ không hiểu ý mình, Phương Minh liền giải thích.

“Ở thành phố đúng là không dễ dàng, nhưng khó khăn chút mệt một chút cũng kiếm được nhiều tiền hơn ở quê, tôi cũng nghĩ qua rồi, ở thành phố làm việc mấy năm nữa, đợi đến khi Kì Kì tốt nghiệp, tôi sẽ trở về quê, đến lúc đó chắc cũng để dành được chút vốn, có thể về quê kinh doanh nhỏ gì đó.”

Đây là suy nghĩ của Đại Trụ cho tương lai, cũng giống như những người từ quê lên thành phố lập nghiệp khác, đối với bọn họ mà nói, thành phố vốn không phải nhà, đi làm hay buôn bán đều chỉ với mục đích về quê có được căn nhà rồi kinh doanh nhỏ.

“Cậu có từng nghĩ qua? Sau khi Kì Kì tốt nghiệp ở lại thành phố, cậu thì lại về quê, chỉ còn một mình con bé, hơn nữa chi tiêu ở thành phố rất tốn kém, Kì Kì nếu ở lại đây cũng sẽ cần mua một căn nhà và tiền để trang trải.”

Nghe thấy Phương Minh nói như vậy Đại Trụ có chút sửng sốt sau mới trả lời: “Tôi tin sau khi ra trường Kì Kì nhất định tìm được việc với mức lương ổn định, hơn nữa đợi đến khi muốn mua nhà nhất đinh con bé cũng lấy chồng rồi, khi đó bên nhà chồng cõ lẽ sẽ giúp đỡ việc mua nhà.”

“Đúng vậy, nhà chồng nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng mà có câu của biếu là của lo, của cho là của nợ, bây giờ đã là thời đại nam nữ bình đẳng, đến lúc đó cha mẹ nhà chồng nhất định sẽ xem xem gia đình Kì Kì như thế nào.”

Nói tới đây Phương Minh liếc nhìn Đại Trụ một cái: “Hơn nữa tôi còn không hiểu cậu sao, cậu chỉ lo công ăn việc làm lo cho Kì Kì trước mới tính đến chuyện lấy vợ, cậu yêu thương con bé như vậy nhất định không để con bé chịu thiệt nếu về nhà chồng đâu.”

“Nếu cứ như vậy lo cho Kì Kì hết thì sao mà lấy vợ được? Chẳng lẽ cậu muốn Kì Kì thấy cậu vì con bé như vậy rồi trong lòng áy náy hay sao?”

Đại Trụ im lặng. Đúng vậy, Phương Minh nói trúng tâm tư của hắn, hắn kiếm tiền tất cả đều để lo cho Kì kì, đối với hắn đứa em gái này còn quan trọng hơn cả bản thân mình nữa.

“Phương Minh, cậu có phải cố ý nói vậy không, tôi thừa nhận tôi không giỏi giang gì, nhưng có sao chứ, tôi không trộm cắp hay có tội gì, có độc thân cả đời miễn tôi thấy vui là được.”

Đại Trụ vẻ mặt phẫn nộ nhìn Phương Minh, nếu không phải vì quen biết nhiều năm cũng thân thiết, hắn sớm đã cho Phương Minh một trận rồi.

“Được rồi, đừng có nhìn rôi như vậy, ý của tôi là chỉ dựa vào công việc hiện giờ đợi đến khi Kì Kì tốt nghiệp có lẽ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cậu có nghĩ sẽ tìm việc khác hay không?” Phương Minh không để ý thái độ của Đại Trụ mà chỉ cười cười hỏi.

“Tìm việc khác sao? Tôi đến bằng trung cấp còn không có thì tìm việc khác gì chứ, vả lại công việc hiện tại cũng không có gì không tốt.”

Đại Trụ bĩu môi, hắn từng làm đủ việc, từ tưới cây, khuân vác, chuyển phát nhanh hay thậm chí là giao hàng, nhưng các công việc đều tựa tựa nhau, nếu làm lâu ít nhất cuối năm còn được thưởng.

“Lần này tôi đến trong thời gian ngắn sẽ không rời đi đâu cả, hai chúng ta có thể cùng nhau kinh doanh, có lẽ cũng không kiếm được nhiều nhưng ít ra cũng sẽ hơn công việc bây giờ.”

Phương Minh biểu hiện có chút nghiêm túc, đây là quyết định trước đây của hắn.

Cảm ứng được sao Văn Khúc có nghĩa là người đó đang trên con đường tu luyện, nhưng bước đầu tiên là phải tẩy tủy cũng giống như dựa vào sức mạnh của sao Văn Khúc, còn cần phụ tá dược đến tẩy rửa thân thể.

Nếu nói cảm ứng sao Văn Khúc và tu luyện là các bước để trở thành Vu sư, như vậy việc tẩy tủy được xem như nên móng, chỉ có nền móng vững chắc mới có thể tiến xa hơn.

Đương nhiên, thuốc này sử dụng thảo dược cũng đều có mục đích cả, thảo dược càng lâu năm sẽ càng quý hiếm và hiệu quả cũng càng cao hơn.

Có thể được giải thích như việc ăn uống của trẻ em. Nhà giàu thì có tiền mua sửa đồ bổ cho con cái ăn đầy, còn người nghèo thì cũng chỉ mua sữa bột bình thường cho con cái của mình.

Đối với trẻ con mà nói ăn ngon hay ăn uống bình dị cũng đều có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng là dược sẽ không giống vậy, dùng thảo dược quý hiếm và dùng thảo dược bình thường sẽ rất khác nhau, bởi vì nó sẽ quyết định tương lai có thể phát triển đến loại trình độ nào.

Nền tảng chưa ổn định xong, làm sao có thể phát triển được?

Nhưng mà ở hiện tại xã hội này, các nguyên liệu dùng để làm thuốc gần như vô giá, và số tiền mà Phương Minh cần để có thể mua được các loại thuốc đó là một con số khủng khiếp.

Tiền vốn, là thứ Phương Minh cần, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có tầm mấy vạn gửi ngân hàng, số tiền đó thật sự không đủ để mua thuốc, hắn cần phải kiếm thêm vốn.

“Phương minh cậu muốn cùng tôi kinh doanh sao? Nhưng tôi không có nhiều tiền, bây giờ chắc cũng chỉ để dành được tầm mười ngàn gửi ngân hàng thôi.”

Đại Trụ cũng là phản ứng lại, đối với Phương Minh hắn không giấu chuyện gì cả, mấy năm nay ngoài việc lo cho em gái ăn học và sinh hoạt chi tiêu hàng ngày hắn cũng để dành được khoảng mười vạn.

Số tiền mười vạn tất nhiên không phải một con số nhỏ, nhưng nếu muốn bắt đầu kinh doanh ở thành phố lớn thì thật không dễ, riêng việc thuê mặt bằng thì đã phải chi hết số tiền này rồi.

“Mười vạn không phải ít… Nhưng đúng là không đủ.”

Phương Minh nhíu mày, hơn mười vạn thật ra có thể mở cửa hàng rồi, nhưng vị trí mặt bằng có lẽ không được đẹp, nhưng dù sao cũng chưa phải doanh nghiệp lớn, nên có lẽ sẽ không tốn nhiều chi phí lắm.

“Đại Trụ, nếu cậu tin tưởng tôi thì có thể góp vốn mười vạn cùng tôi mở cửa hàng, đến lúc đó có được lợi nhuận chúng ta sẽ chia đều.”

“Tôi đương nhiên tin tưởng cậu.” Đại Trụ cơ hồ chưa kịp nghĩ gì đã trả lời ngay.

Phương Minh nở nụ cười, thật ra hắn muốn kiếm vốn mười vạn cũng không phải khó, hơn nữa cũng không nhất định phải là tiền của Đại Trụ, nhưng sỡ dĩ hắn chọn Đại Trụ vì dù sao cũng là anh em tốt, cũng nghĩ đễn hoàn cảnh và tâm tư bạn mình.

Chính là, quý ông không ăn xin. Đại Trụ tuy rằng không phải quý ông gì nhưng cũng có tôn nghiêm của bản thân, nếu không lấy tiền vốn từ hắn mà cứ thế cho đi sau này hắn sẽ nghĩ rằng mình chỉ là được bố thí mà thôi.

Anh em cùng nhau kinh doanh kiếm tiền gọi là tình nghĩa, nhưng cho tiền anh em thì lại gọi là bố thí, đến lúc đó tình cảm anh em sẽ xấu đi, một bên sẽ cảm thấy mình bị thua thiệt.

Kẻ ăn không ngồi rồi sẽ muốn nhận bố thí, nhưng Đại Trụ tuyệt đối sẽ không nhận bố thí của Phương Minh, điều này Phương minh hiểu rất rõ.

“Phương Minh, cậu còn chưa nói tôi biết cậu muốn kinh doanh cái gì?”

Tuy rằng rất tin tưởng Phương Minh nhưng số tiền mười vạn đối với Đại Trụ mà nói không phải con số nhỏ, hắn cũng cần biết rốt cuộc Phương Minh muốn kinh doanh cái gì.

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Phương Minh chỉ cười bí hiểm mà không trả lời thẳng câu hỏi của Đại Trụ, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn hẵn cũng không biết hình dung như thế nào, đơn giản đợi đến khi cửa hàng đi vào hoạt động thì sẽ nói cho Đại Trụ biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN