Đại Phụng Đả Canh Nhân - Quyển 1 - Chương 30: Khóa học hóa học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Đại Phụng Đả Canh Nhân


Quyển 1 - Chương 30: Khóa học hóa học


Dịch: Vì anh vô tình

***

Họ Chu nhìn qua như tên thiếu gia ăn chơi không có đầu óc mà lại giả bộ giống như vậy?

Cũng chưa chắc là giả, thiếu gia ăn chơi không có nghĩa là không có đầu óc. Gã rất giỏi sử dụng thủ đoạn của thiếu gia ăn chơi, gây sự, sử dụng quan hệ, vu oan giá hoạ ý đồ chơi chết ta.

Đồng thời, làm như vậy di chứng cũng rất nhỏ. Mặc dù cũng có nguy hiểm, nhưng chơi chết một tên không quá quan trọng; bộ khoái của huyện nha, chẳng lẽ còn có thể làm rung chuyển Thị lang Hộ bộ, một vị quan tam phẩm?

Có điều họ Chu không nghĩ tới, ta chẳng những có quan hệ với Ty Thiên giám, thậm chí còn làm đại nho của Vân Lộc thư viện tự mình ra mặt, Hứa Thất An có cảm giác bản thân như đang đi mạo hiểm trên một sợi dây.

“Từ ngày ta phá thuế ngân án thì đã đắc tội với Thị lang Hộ bộ, và bị cuốn vào trong đó.

Làm ta còn tự nghĩ bản thân nên rời xa hoàng quyền, làm một phú ông thê thiếp thành đàn, trải qua sinh hoạt giản dị tự nhiên và buồn tẻ.

Nếu như không phải Nhị lang vừa vặn muốn đưa thơ cho học trưởng có bối phận, bac h ngo c s ach nếu không phải ta vài ngày trước bỗng nhiên cao hứng dựa vào ký ức viết một chút tri thức hóa học thì ta khả năng đã nguội.

Thậm chí ngay cả nguyên nhân chính mình bị làm chết đều không rõ ràng, cứ tưởng là chọc phải tên hoàn khố đời thứ hai.”

*hoàn khố: con nhà quyền quý chỉ biết ăn chơi.

Nhiều sự trùng hợp liên tiếp, giúp ta vượt qua nguy cơ lần này, đây là vận khí!! Hứa Thất An hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên giật mình: “Thải Vi cô nương, ngươi biết vọng khí?”

*vọng khí: xem khí (như thầy bói xem tướng)

“Ừm.” Chử Thải Vi nuốt thức ăn trong miệng, “Bát phẩm thuật sĩ gọi là vọng khí sư. Vọng khí thuật là năng lực cơ bản của thuật sĩ chúng ta. Đủ loại thần dị tiếp theo, đều xây dựng trên cơ sở vọng khí.”

Nàng nói ra hệ thống tu luyện của mình, tỏ ra hay nói, hưng phấn, ríu rít: “Nhưng ngươi có biết vì cái gì thuật sĩ cửu phẩm không phải vọng khí sư mà là y sư giả không?”

Hứa Thất An lắc đầu, như một vai phụ tiếp tục đáp: “Không phải do thuật sĩ các ngươi đều có lòng từ bi muốn chăm sóc người bị thương à.”

Eo nhỏ của Chử Thải Vi thẳng lên, bày ra bộ dáng chững chạc đàng hoàn, như đang hưởng thụ cảm giác làm lão sư thực sự, nói:

“Thế gian vạn vật đều có khí số, trong đó lấy người làm nhất, nhân sinh tám khổ, thất tình lục dục đều là khí số. Y giả chăm sóc người bị thương, không thể tránh khỏi sẽ bị lây dính sinh lão bệnh tử, lâu dần, sẽ tự sinh ra một đôi mắt có thể xem thấu khí số rõ ràng.”

Trong lòng Hứa Thất An thầm nghĩ ta thích loại cô nương biết gì nói nấy này: “Vậy ngươi có thể nhìn xem khí số của ta không?”

Chử Thải Vi dùng khăn tay xoa nhẹ miệng nhỏ, ngưng mắt nhìn kỹ hắn, trong đôi mắt đen láy bắn ra thanh khí, chiếm cứ một ít tròng mắt.

Hứa Thất An dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt tràn đầy thanh quang xung quanh ki, thì linh giác bị xúc động, như đứng ngồi không yên, không chút thoải mái.

Thoáng sau thanh quanh trong mắt Chử Thải Vi biến mất, sắc mặt nàng như thường: “Khí số đỏ nhạt bên trong lại xen lẫn hắc khí.”

“Có ý tứ gì?”

“Màu đỏ, đại biểu là ngươi ăn cơm của quan gia. Nhưng màu sắc nhạt, chỉ rõ ngươi là ở tầng dưới chót. Hắc khí thì là biểu tượng của vận rủi, điểm ấy ta nghĩ đã thấm sâu trong người ngươi.”

Hứa Thất An nhíu mày, thử dò xét nói: “Chẳng lẽ không có nhan sắc nào khác? Ví dụ như màu của biểu tượng thiên mệnh chi tử.”

“Ngươi nói lời này tại trước mặt ta cũng không sao, nhưng nếu bị người khác nghe được, chính là tội lớn đại bất kính. Ngoại trừ Hoàng đế, không ai dám tự xưng thiên mệnh chi tử.” Chử Thải Vi tỏ ra kinh hãi, đại bất kính cũng không có gì, nhưng người này từ đâu mà có lòng tin cho rằng chính mình là thiên mệnh chi tử?

Cự long quá lớn chưa chắc đã nhìn ra, tốt nhất nên nhìn lại một lần!!

Nàng nhìn không ra, có thể là do đẳng cấp, hoặc khí số của ta và hoàng thất không quan hệ, vẻ mặt Hứa Thất An tự nhiên, nhưng trong lòng thì nghĩ ngợi sâu xa.

Ba!

Chử Thải Vi lại đánh tay cầm đồ ăn của Hứa Thất An, má phồng lên, biểu đạt mình không cao hứng: “Ngươi chờ ta ăn no đã, ăn no rồi lại cho ngươi ăn.”

Hứa Thất An nhìn một bàn đồ ăn chỉ còn lại một nửa, âm thầm phỏng đoán hiện giờ bụng nàng có phải là mang thai mấy tháng.

“Đúng rồi, bây giờ tình hình của Thị lang Hộ bộ như thế nào?” Hứa Thất An ngồi nghiêm túc, không nhìn tới đồ ăn.

“Trung cấp sự Hộ bộ vài ngày trước vạch tội Chu thị lang, cầm sổ con làm nhỏ con số xuống.” Chử Thải Vi nói, dừng một chút rồi bổ sung:

“Hai người kia sợ tội tự sát.”

Cho nên không có chứng cứ? Nhưng đầu năm nay, Hoàng đế thật muốn hại chết ai, thật ra không cần chứng cứ. Mỗi người điều có ý nghĩ của mình, cũng có khả năng liên quan đến tranh giành của đảng phái hoặc là Hoàng đế có ý nghĩ ngạch khác, chuyện triều đình ta không quá rõ, dù sao cũng chưa có tiếp xúc qua, ngươi nên tìm một kẻ già đời trong quan trường để xin ý kiến.

Sau đó Hứa Thất An nói bóng nói gió để tìm hiểu thêm, nhưng Chử Thải Vi đối với sự tình của triều đình cũng không hứng thú, thành ra không có tin tức nào có giá trị.

“Ai nha ngươi thật là phiền, Ty Thiên giám chúng ta cũng không hỏi sự việc của triều đình.” Nàng bị hỏi liên tục, thì mày liễu nhăn lại, ra vẻ không vui.

Ta giống như đả kích đến lòng tự trọng mốn làm lão sư của nàng, Hứa Thất An thức thời cũng không hỏi thêm nữa

“Một bàn này bao nhiêu lượng bạc?” Hứa Thất An ăn quên cả trời đất.

Chử Thải Vi sau khi cơm nước no nê, bắt đầu chỉ tính toán một lúc, sau đó liền không có sau đó.

“Ừm?” Hứa Thất An ngẩng đầu.

“Ta cho chủ quán bốn lượng bạc, thối lại ta một hai ba tiền sáu mươi cái tiền đồng ba ch ng oc sach.” Chử Thải Vi khổ não nói: “Ta đây rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?”

Dáng vẻ cau mày thực đáng yêu, làm Hứa Thất An nhớ tới bộ dáng của tiểu cô nương bảy tuổi lúc làm đề toán.

“…” Hứa Thất An im lặng một lúc: “Ta cũng không biết.”

Một lượng bạc tương đương tám tiền, một tiền tương đương một trăm văn. Bởi vì không phải 10: 1 tỉ lệ, cho nên độ khó khi tính toán gia tăng thật lớn.

Nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ chỉ biết chữ, chứ chưa từng học qua toán thuật.

Cho nên Hứa Thất An cũng không cảm thấy nhục chí anh hùng.

Chử Thải Vi nghe xong, mày cong lên, cảm giác Hứa Thất An là kẻ đồng loại.

“Vậy lúc ngươi phá án sao lại tính toán giỏi vậy.”

“Do ta suy nghĩ thật lâu.”

“À.” Chử Thải Vi nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi giống như ăn không mấy vui vẻ?”

“Không phải, là do hương vị bình thường mà thôi.”

“Nói mò, đây làm người say mê, là một trong những tửu lâu tốt nhất nam thành.”

“Chỗ ta ăn còn ngon hơn.”

Hai mắt của Chử Thải Vi hơi sáng lên.

Hứa Thất An nói tiếp: “Ngươi có rảnh tới nhà ta, ta đồ ăn thật ngon cho ngươi.”

Phòng luyện đan.

Một đám áo trắng vây quanh trước khí cụ thí nghiệm, nhìn chăm chú thao tác của Tống Khanh.

Chén sứ mỏng như vỏ trứng gác ở trên nến được thiêu đốt, hơi nước tỏa ra xung quanh, nước trong chén sứ bốc hơi gần như không còn, bắt đầu kết tinh.

Tống Khanh gõ nhẹ ngón tay giữa, một ngọn lửa xinh đẹp bao lấy kết tinh, chậm rãi nóng chảy.

“Đời trước nếu là có kỹ năng này, trong nháy mắt đốt thuốc, tuyệt đối là lợi khí để tán gái” Hứa Thất An có chút ghen tị với thuật sĩ.

NaCl kết tinh nóng chảy, mặt Tống Khanh lộ ra vẻ ngưng trọng, qua vô số lần đều kẹt tại bên trong khâu tiếp theo:

Sét đánh!

Tống Khanh theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An.

Bao gồm cặp mắt to của Chử Thải Vi ở bên trong, những tên áo trắng khác đều nhìn về phía Hứa Đại lang chăm chú.

Mặt Hứa Đại lang không thay đổi gật nhẹ đầu.

Thế nhưng hắn không chỉ đạo điều gì, chứng tỏ hết thảy trình tự cho tới bây giờ cũng không có vấn đề, Tống Khanh hoàn toàn yên tâm, vỗ tay phát ra tiếng.

Trong không khí bỗng nhiên xẹt ra một chút hồ quang điện sáng rực, kéo dài rồi rót vào chén sứ.

“Ngừng thở.”

Bỗng nhiên, đám người nghe thấy âm thanh của Hứa Thất An, không do dự, lập tức nín thở.

Thật ra mấy người này coi như trực tiếp hút khí độc vào cơ thể, thì đám phi nhân loại này cũng sẽ không có chuyện, Hứa Thất An chỉ theo tư duy quán tính, yêu cầu đại gia nín hơi mà thôi.

Sau một khắc, một màn làm đám Ty Thiên giám áo trắng chấn kinh xảy ra.

Bên trong chén sứ vật kia bất quy tắc tạo thành khối bạc màu trắng, cùng bạc không khác nhau chút nào, chỉ là ngoài rìa của vật kia không có triệt để chuyển hóa thành muối mịn.

“Thành, thành công ”

“Tống Khanh sư huynh, ngươi làm sao làm được?”

Nhóm người áo trắng kinh ngạc, trước đó làm sao cũng không thành công, lần này lại một lần liền luyện ra giả ngân.

Không ngoài dự liệu, ngày đó Thải Vi cô nương có thể luyện ra giả ngân, một lần thành công, không phải gặp vận may hay gì bạc h ngọc sá ch. Mà nếu gặp vận may, là bởi vì có ta ở bên cạnh, Hứa Thất An im lặng nghiệm chứng suy đoán trong lòng.

Tống Khanh liếc nhìn giả ngân, lại nhìn các sư đệ đang hưng phấn, sắc mặt hơi có vẻ mờ mịt.

Ta cũng không có thay đổi già cả, trước kia đều là nghĩ đến đây. Gã vô ý liếc nhìn Hứa Thất An, phát hiện tên tiểu bộ khoái này không chút kinh ngạc, ánh mắt trầm ngâm, như đã sớm hiểu rõ.

Tống Khanh giật mình: “Hứa Ninh Yến, ngươi biết nguyên nhân?”

Chử Thải Vi đang suy nghĩ lập tức nhìn về phía Hứa Thất An.

Nhóm người áo trắng cũng thi nhau quay đầu.

Hứa Thất An đứng chắp tay, cười: “Vấn đề này không nên hỏi ta, một luyện kim thuật sư thành thạo, hẳn là học được cách suy nghĩ vấn đề độc lập.”

“Ta nghĩ, ngươi hẳn có thể ý thức được mấu chốt của vấn đề ở nơi nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN