Tôi 18 – Chú 32
Phần 14
Chú Tuấn lắc đầu, bắt tôi đi ngủ mấy lần nhưng tôi cứng đầu mãi chẳng nghe, chú đành bất lực để tôi ngồi đó, ngồi được một lúc thấy chú đổ mồ hôi ròng ròng, tôi vội vàng sờ tay lên trán thì thấy trán chú nóng hổi, tôi chỉ còn cách năn nỉ chú nghỉ ngơi thêm chút :
– Chú sốt rồi. Nghỉ 1 chút được không ?
Gương mặt chú Tuấn lúc này trắng bệch, bờ môi mềm mại của những ngày trước đâu chẳng thấy giờ đây chỉ còn bờ môi khô cứng mà thôi, hơi thở chú Tuấn ngày càng trở nên nặng nề khiến tôi cảm thấy cực kì lo lắng, tay chân cứ thế mà cuống loạn cả lên. Chú Tuấn thấy vậy, cố gắng thở hắt ra vài hơi rồi bảo :
– Cháu ngồi xuống đi, chú chóng mặt quá.
– Mình đi bệnh viện nhớ, chứ cháu lo quá.
Chú Tuấn khẽ nhếch môi, nhất quyết lắc đầu :
– Không sao, cứ để chú nghỉ 1 chút là sẽ ổn thôi. Dạo này bận rộn công việc nên sức đề kháng kém hẳn.
Tôi đỡ chú Tuấn nằm xuống, nhẹ nhàng vắt khăn ấm thật ráo nước để lau quanh mặt chú. Cả đêm hôm đó tôi không tài nào chợp mắt nổi, nghĩ đến chú Tuấn đau ốm mà cảm thấy thương trong lòng vô cùng. Trước giờ tôi cứ mặc định chú tôi khỏe mạnh lắm, chú ấy vững chãi và bản lĩnh lắm, chú ấy không những đẹp trai mà lại còn có sức khỏe, làm kinh doanh giỏi nữa, tôi tha hồ mè nheo, làm mình làm mẩy bắt chú phải chiều theo ý mình, đôi khi còn giận dỗi vô cơ, ương bướng bỏ ăn để chú phải lo, để rồi ngày hôm nay ngồi đây, nhìn chú trong trạng thái mệt không nói nổi thế này, tôi cảm thấy vô cùng bứt rứt và ân hận.
Trong bóng tối chập choạng của ánh đèn mờ phòng khách, lòng tôi chộn rộn những nghĩ suy. Tôi tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình :
Đã từ bao giờ mình vô tình cho bản thân cái quyền lãng quên chú Tuấn như thế ? Đã từ bao giờ mình quên bẵng luôn việc quan tâm đến chú, hay chí ít để tâm đến việc chú có ăn uống đầy đủ mỗi ngày hay không ? Đã từ bao giờ mình chỉ biết nghĩ cho mình, quên luôn cả việc chú Tuấn không chỉ làm việc cật lực mỗi ngày, mà còn luôn dành thời gian nhắc nhở, lo lắng cho mình thêm nữa ?
1 giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên đôi gò má tôi.
Rồi đến giọt thứ 2.
Và nhiều giọt khác nữa tiếp tục tuôn rơi…
Trước đây, mỗi lần tôi khóc, người ấy luôn xuất hiện đúng thời điểm, sẵn sàng đưa tay ôm lấy tôi vào lòng và vỗ về, sẵn sàng ngồi hàng giờ nghe tôi tâm sự và động viên, an ủi tôi..
Còn đến bây giờ thì sao, người ấy mệt mỏi nằm như thế này, mà chính bản thân tôi lại chẳng thể nào giúp được gì cả ?
Chú Tuấn có mệnh hệ gì, thì tôi biết phải sống sao bây giờ ?
Tôi đưa tay bịt miệng, cố gắng nhất có thể để không gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến chú. Tôi cứ ngồi im lặng nhìn chú như thế, chẳng dám bỏ đi đâu xa ngoài vị trí đó cả, bởi tôi biết ngay lúc này, chú mới là người cần tình thương và sự quan tâm nhiều nhất.
Trước giờ, chú luôn dành thời gian tìm hiểu tôi. Nhưng chính tôi, khi nhìn hướng ngược lại, chưa 1 lần hiểu chú Tuấn nghĩ gì, muốn gì, và cần gì. Thậm chí gia đình chú đã xảy ra biến cố gì cũng chẳng hề biết…
Và ngay tại khoảnh khắc này, tôi cảm thấy trái tim tôi dường như bị bóp nghẹt hoàn toàn, càng lúc càng trở nên khó thở và mệt nhoài, hơn bao giờ hết tôi nhận ra rằng, tôi đã yêu người đàn ông này mất rồi…Tình cảm này không đơn thuần chỉ là tình thương, là sự biết ơn vì những gì mà người đàn ông đó mang lại, tình cảm này của tôi còn cao hơn thế gấp nhiều lần, đó là thứ tình cảm vô cùng đặc biệt, chỉ muốn cả cuộc đời còn lại được sống trong vòng tay ấm áp nơi anh.
Anh không giống Cảnh.
Cảnh yêu tôi theo cách muốn chiếm hữu.
Còn anh, dù tôi có thế nào, thì vẫn chọn cách bảo bọc tôi. Và dành cho tôi 1 tình yêu thương vĩ đại.
Tôi không biết rằng liệu anh có tình cảm với mình hay không, hay chỉ coi mình là 1 đứa cháu mà anh yêu quý từ thuở còn tấm bé. Nhưng có lẽ bây giờ, điều đó đối với tôi không còn quan trọng nữa rồi, trái tim tôi được anh nắm giữ, và ngay lúc này : Tôi – cô gái 18 tuổi ra quyết định lớn thứ 2 trong cuộc đời mình – đó chính là ra sức để nắm giữ trái tim anh.
Tuổi 18 của em thật đặc biệt.
Một mình xa xứ, để tìm về kỉ niệm của mẹ, của cha.
Những tưởng sẽ cô đơn lắm nơi xứ người.
Nhưng không, có anh rồi làm sao mà cô đơn cho được.
Anh 32 – Em 18 chúng ta vẫn thường gọi nhau là chú cháu.
Anh cao lớn, còn em thì nhỏ bé làm sao ?
Bỏ qua quá khứ, mặc cho chúng ta đã từng thế nào…
Chỉ mong hiện tại, ta cùng bên nhau là được.
Mong rằng, em đủ bản lĩnh, can trường để tận cùng theo đuổi.
Nắm bắt ngay cả, từng nhịp đập nơi trái tim anh.
Người đàn ông này : Ông trời đã mang đến cho em mà.
Nhất định rằng : Em sẽ không bao giờ bỏ lỡ.
Tôi chồm người, lén lút chạm nhẹ môi mình lên bờ môi khô kia, rồi khẽ nói thầm trong miệng vài câu đủ để mình nghe thấy : Cháu lỡ yêu chú mất rồi!
Ps : Ngọt ko mọi người ơii hihi :)) Ơ thế là Chú ko cần cua mà Phương tự đổ à :)) Giờ lại còn chủ định cua chú nữa cơ 😂
Mọi người thấy tác giả bẻ lái gắt koooo 😘
Thương thì tương tác cho bé vui nhaaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!