20 triệu 1 đêm
Phần 1
8h sáng.
Đang ngủ ngon lành thì chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, tôi mắt nhắm mắt mở vơ tay tìm điện thoại rồi bực bội quẳng mạnh xuống sàn, không quên lẩm bẩm :
– Mẹ kiếp.
Vừa liu thiu được thêm 1 lúc thì tiếng thằng Thái õng ẹo vang lên xen lẫn sự chán chường :
– Em biết ngay mà, Phương Anh ơi là Phương Anh, không biết đây là chiếc điện thoại thứ mấy bị vỡ dưới tay chị rồi.
Nó vừa nói, vừa lúi húi cúi người dọn dẹp đống đổ vỡ tàn dư khi nãy, còn tôi…thì mặc kệ… để nó muốn làm gì thì làm, tiếp tục kéo chăn phủ lên mặt ngủ tiếp.
Khoảng vài phút sau, tiếng Thái nheo nhéo bên tai tôi :
– Phương Anh ơi dậy thôi nào, hôm nay chị có hẹn đấy.
Thấy tôi im lặng, Thái cuối cùng cũng mạnh mẽ ra tay dựt phăng chăn mền ra khỏi người tôi, cúi người bế thốc tôi lên hậm hực :
– Bà cô của tôi ơi, tôi ngán bà lắm rồi, bà làm ơn tỉnh táo giúp tôi được không ?
Nó sốc người tôi mấy lần liên tục khiến tôi có ngái ngủ cũng phải tỉnh ngay, mờ mờ mở mắt nhìn nó, quát tháo ầm ĩ :
– Mới sáng sớm mày làm ầm lên cái gì thế ?
Thái nhìn tôi mặt nghệch ra 1 lúc lâu, mãi về sau mới hấp tấp giải thích :
– Chị uống nhiều quá lú rồi à ? Hôm qua chị dặn em gì chị nhớ không ?
Tôi nhíu mày nhìn nó chăm chăm, còn nó thì bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể :
– Tối qua khi đưa chị về nhà, chị dặn em sáng nay qua đón chị đi gặp lão Phong, chị em mình lại tiếp tục đồng diễn nữa còn gì.
Đầu óc tôi lúc này mới dần tỉnh táo hơn, thôi chết rồi, hôm nay tôi có hẹn với lão Phong lúc 9 giờ mà mệt quá nên chẳng để ý, cứ lăn ra ngủ tít khi, kiểu này mà trễ thì còn đâu là nhân hiệu “ DGSC – Dịch ra là Đẹp – Gìau- Sang- Chảnh” của Phương Anh này nữa. Thái thấy tôi cứ nghệch mặt ra thì hối thúc :
– Còn đứng đó làm gì, vào vệ sinh cá nhân đi rồi em trang điểm cho. Nhanh.
– Điện thoại, điện thoại chị đâu ?
– Chị ném vỡ toang rồi.
Tôi bất lực thở dài, nhanh chóng gấp rút lao ngay vào nhà vệ sinh và xử lý vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể, bên ngoài tiếng thằng Thái càm ràm rõ lớn :
– Đã bảo uống ít thôi mà cứ uống tống uống táng cho cố vào rồi say, lại còn cái tật cáu ngủ đập biết bao nhiêu là điện thoại rồi, đúng là người có tiền chả biết suy nghĩ gì cả.
– Càng nghĩ lại càng tức, ngoài đẹp với giàu ra thì bà có cái mẹ gì đâu mà suốt ngày trai nó cua nườm nượp, chả bù cho thằng em này 1 đứa cũng khó.
Tôi bật cười vì giọng điệu dỗi hờn trẻ con của nó nên nói vọng ra :
– Mày cứ ganh với chị làm gì, chị bảo chị cho tiền qua Thái phẫu thuật thì lại sợ đau không chịu, cứ thích đẹp nhưng lại không chịu hy sinh cơ. Thế thì thua.
– Thôi thôi, tôi lạy bà, tôi thấy máu là đã té xỉu tại chỗ luôn rồi, ở đó mà còn đủ mạnh mẽ lên bàn phẫu thuật, thà để vậy còn hơn.
– Do mày chọn đấy nhé chứ chị luôn sẵn sàng đầu tư cho mày mà, vài trăm triệu thì có thấm gì đâu.
– Thôi. Bà cứ ở đó mà dụ em đi, em không làm đâu. Mà này, kịch bản sáng nay có khác gì so với trước không thế ?
Tôi bước tới gần Thái, nhún vai lắc đầu :
– Vẫn thế thôi.
– Haiz, riết rồi hôn bà hoài tôi từ bê đê thành trai thằng luôn đấy, bà làm sao thì làm chứ cứ vài bữa lại bắt tôi đóng giả bạn trai bà, rồi còn bắt người ta…hôn lấy hôn để…eo ôi…
Thái vừa nói, vừa nhăn mặt để lộ ra biểu cảm không thể nào xấu hơn. Tôi liếc mắt gườm nó, buông nhẹ 1 câu đủ để nó lật mặt thay đổi thái độ ngay lắp tự :
– 10 triệu.
– Úi, chị em quả là người hào phóng nhất quả đất, bởi vậy nên em thương chị Phương Anh nhất luôn, thương hơn cả chị ruột của em nữa, thương cái kiểu mà…
– Mà sao ?
– Mà còn hơn cả người yêu ấy.
Tôi quắc mắt :
– Mày có người yêu rồi à ?
– Em chưa.
– Thế sao chém mạnh thế, tao bang dô cái mỏ dẩu của mày bây giờ.
Thái nhìn tôi cười cười, đưa tay vuốt tóc rồi ngước đôi mắt thỏ non nhìn tôi không chớp :
– Phương Anh xinh đẹp đừng mắng bé, bé nói thật đấy, bé Thương Phương Anh vì Phương Anh lúc nào cũng cho bé nhiều tiền để shopping và ăn chơi.
Tôi mỉm cười hài lòng :
– Biết vậy thì tốt, cứ ngoan ngoãn diễn tròn vai người yêu Phương Anh là được nhé. Kiểu gì thì kiểu Phương Anh cũng sẽ bo cho em nhiều tiền.
Thái nhìn tôi với đôi mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa cười cười :
– Tuân lệnh chị đại.
Kể ra cuộc đời tôi cũng lạ, sống 23 năm trời chẳng có nổi 1 đứa bạn thân, may sao 2 năm trước gặp được thằng bé này, rồi chị chị em em thương nhau từ đó. Thái là 1 cậu bé vô cùng đặc biệt, nó thuộc giới tính thứ 3, mà mọi người biết rồi đấy, xã hội ngày xưa nào có công nhận về điều này, hay nói mạnh hơn là có sự kì thị vô cùng gắt gao. Và thằng nhóc của tôi đã phải lầm lũi gồng lên rất nhiều để có thể giấu diếm sự thật về giới tính của mình vào bên trong.
Lần đầu tiên tôi gặp Thái là trong 1 quán bar khá nổi tiếng tại Hà Nội, Thái lúc này làm phục vụ rượu ở quán bar và trong tình trạng đang bị 1 đám con trai khác lôi ra trêu đùa thậm chí có những hành động nhạy cảm không đúng mực. Nhìn gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của nó mà tôi cảm thấy có chút gì đó động lòng thương thươnq, và rồi chủ động ra tay giúp đỡ cho nó. Tôi lúc ấy đã không ngại chi 1 khoản tiền gần 100 triệu để kết thúc hợp đồng sớm cho Thái tại quán bar và cho nó thêm 100 triệu để nó có thể tự tìm 1 công việc khác ổn định để làm.
Thái đêm hôm đó ôm chầm lấy tôi khóc sướt mướt, nó rối rít cảm ơn tôi vì chưa bao giờ có 1 ai sẵn sàng giúp đỡ nó và quan trọng hơn là giúp nó với 1 khoản tiền lớn đến vậy. Tôi nhìn nó, chỉ biết cười rồi bảo :
– Cầm tiền và tìm cách sống mạnh mẽ lên, đừng để chúng nó lôi giới tính của cậu ra kì thị hay bắt nạt nữa. Và lời cảm ơn tốt nhất mà cậu dành cho tôi đó là sự thành công của cậu.
Thái nghe xong thì nắm chặt tay tôi không rời :
– Em biết rồi, em sẽ ghi nhớ và cố gắng. Mà chị có thể cho em theo chị được không ?
Tôi nhíu mày nhìn nó :
– Theo tôi làm gì ?
– Vì thấy chị giàu với cả đẹp. Em nói thật trước giờ em học hành không đến nơi đến chốn, đi làm thì cũng giỏi lắm ở vị trí phục vụ thôi, giờ chị cho em nhiều tiền thế này em cũng không biết phải làm thế nào, em sợ em lại sinh hư..
Tôi nghe xong thì thở dài hỏi lại :
– Năng khiếu ?
Nó vẫn ngơ ngác nhìn tôi, dường như không hiểu ý tôi, thái độ của nó lại khiến tôi cảm thấy bực mình hơn, tôi gằn giọng giải thích :
– Cậu thấy cậu giỏi cái gì ?
– Em á ? Em thích học trang điểm.
– Ừh, vậy dùng tiền đó đi học trang điểm, make up rồi sau đó tạo nên thương hiệu chuyên gia make up, nhu cầu người ta cần thợ trang điểm bây giờ cũng nhiều lắm.
Thái nghe xong thì nhanh nhảu :
– Vậy chị có cần không ?
Tôi không suy nghĩ mà đáp lại luôn :
– Tất nhiên là có.
– Vậy em học xong làm make up riêng của chị có được không ?
Tôi trừng mắt nhìn nó, lúc này mới để ý trên gương mặt trắng trẻo nơi Thái thấp thoáng ánh nhìn đầy hy vọng, nó toe toét cười nhìn tôi, trông mặt thì cũng có 1 chút …đáng yêu, mà kể cũng lạ ghê, nó hỏi cho nhiều thật nhiều xong cuối cùng cứ đòi nằng nặc đi theo tôi. Tôi biết tôi giàu, tôi thiếu gì tiền để cho nó, nhưng mà tôi rất ghét phiền phức, đặc biệt là tôi cảm thấy dị dị với mấy chuyện tình cảm sến súa, kể cả tình yêu hay tình bạn đều không nên quá sâu đậm làm gì nên tôi lắc đầu ngay :
– Không.
Thái xụ mặt :
– Đi mà chị ơi.
– Không là không.
Tôi quay người toan bỏ đi, Thái gọi với theo :
– Thôi được rồi, em không bám chị nữa, nhưng chị có thể cho em xin số điện thoại của chị được không ? Sau này thành công em sẽ tìm đến chị để trả ơn, hoặc là sau này chị cần make up thì chị có thể gọi cho em, ở đâu em cũng tới được.
Tôi nghe nó nói thấy có phần hợp lý nên gật đầu cho nó số của mình, và đúng kể từ khoảng thời gian đó, tôi với nó bắt đầu dần dà thân với nhau nhiều hơn. Thái đúng là 1 thằng láu cá và vô cùng lanh lợi, bởi vì nó thuộc giới thính đặc biệt nên tôi cảm nhận ở nó vừa có sự mạnh mẽ của đàn ông mà lại vừa có sự khéo léo tinh tế nơi phụ nữ, nó khiến tôi bị hút vào nó lúc nào không hay, và rồi nó cứ từ từ bước vào cuộc sống tôi một cách đầy tự nhiên như thế.
Và cho đến hiện tại, ngoài là 1 người thợ trang điểm có tiếng trên mạng xã hội, Thái còn là make up riêng của tôi kiêm luôn cả vai diễn người yêu hờ mỗi khi tôi cần nhờ vả. Nếu ai đó nhìn vào bề ngoài của Thái thì sẽ ngay lập tức bị thu hút bởi vóc dáng cao lớn, gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ rất riêng, ấy vậy mà họ đâu biết rằng bên ngoài sự lực lưỡng ấy là 1 tâm hồn mỏng manh ủy mị đến phát sợ. Chẳng biết đã bao nhiêu lần Thái khóc tu tu trước mặt tôi khi tôi giận dữ với nó, cũng chẳng biết bao nhiêu lần tôi phải xuống nước năn nỉ để nó chịu làm hòa với tôi.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó cũng đã 2 năm chị em tôi gắn bó với nhau và cùng nhau trải nghiệm biết bao nhiêu điều.
– Này Phương Anh, chị ngơ ngác nhìn gì thế ? Ngồi xuống đây em trang điểm cho xong.
Tiếng gọi của Thái kéo tôi về thực tại. Nó chăm chú họa mặt cho tôi đâu chừng 10p rồi sau đó ra lệnh :
– Mặc cái váy đen 2 dây ấy, cho nó cùng với tông make up hôm nay.
– Mày mặc gì ?
– Vest đen. Bà an tâm, em tính hết cả rồi.
Xong xuôi mọi thứ cũng là lúc đồng hồ báo 8h45 phút, chúng tôi còn 15p để chạy ra quán cafe gặp Phong, trên đường đi vừa lái xe, Thái vừa nhanh nhảu hỏi tình hình :
– Lần này sao chị cắt đuôi lão sớm thế ? Mới được vài tuần.
– Có con mồi khác ngon hơn rồi.
– Chia sẻ đê.
Vừa nói, Thái vừa cười.
– Thích thì chiều, để tí xong xuôi tao bảo lão ấy cho.
– Bà điên à, tôi đang đóng vai người yêu bà đấy, ở đó mà tinh tướng.
Ps : Truyện mới nên cả nhà yêu thương like/ share mạnh tay cho em với nhaaaaaaa…yêu cạ thương ạ 🙆🏻♀️.
Pss : Nữ 9 lần này được xây dựng đặc biệt lắm mọi người ạ, em ấy giàu có, xinh đẹp nên coi trời bằng vung, ấy vậy mà lại va phải thanh niên bá đạo ( về sau sẽ rõ 🤩)…lấy luôn cả cái “Vung” của nàng 😆.
Psss : Truyện em Post đều mỗi ngày ko bỏ bữa nào, cứ tương tác cao là đúng 8h30 em lên truyện thôi, cả nhà yêu em với nhaaaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!