Dưới Cây Anh Đào - Chương 16: Mối nguy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Dưới Cây Anh Đào


Chương 16: Mối nguy


Có thể là do ăn thịt dê với uống rượu, nên cả đêm Tần Thâm không ngủ được.

Sau nụ hôn chuồn chuồn lướt đó, hắn đã nói lời xin lỗi với Nhan Húc.

Nhưng không có tác dụng gì.

Ngay cả khi Tần Thần muốn tìm một người có vẻ ngoài đẹp nhất để đối phó, cũng phải hỏi ý Nhan Húc một tiếng, dù Lưu Hâm có dâng hiến nụ hôn thì chuyện này cũng không liên quan tới Nhan Húc.

Hắn chiếm tiện nghi của người ta, rồi chỉ nói một câu thật nhẹ nhàng: “Anh xin lỗi.”

Suy cho cùng cũng đâu phải một món đồ chơi.

Đợi đến khi Tần Thâm ý thức được mình đã làm cho mọi chuyện rối tung lên, là lúc hắn tỉnh rượu vào nửa đêm.

Hắn nhảy khỏi giường, vọt vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, vừa xoa đầu vừa suy nghĩ, không khỏi nghĩ thầm: Có gì vui chứ?

Sáu giờ sáng, trong lòng Dương Mục Tâm thầm mắng cái tên học đệ kia một ngàn lần.

Y là một tên lười biếng, y hoàn toàn không còn luyện thể dục buổi sáng sau khi y không đi đánh chuyên nghiệp như trong kế hoạch nữa, nhưng tiểu đồ đệ này là tiếp nhận từ lão đại.

Lúc đầu y chỉ muốn chơi đùa cho vui, mới cung cấp “Tri kỷ” nhiệm vụ đi đánh thức vào buổi sáng, chứ không hề có ý định mỗi ngày đều theo hắn chạy bộ.

Buổi sáng nếu mà y không đến, Trình Phi Phàm sẽ gọi điện cho y, như giải quyết việc chung nhắc nhở y: “Anh tới trễ.”

“Cút đi.”

Tính logic của học bá rất ghê gớm, sau khi bị cúp điện thoại, thì cầm hợp đồng dứt khoát đi gặp sư phó của bọn họ.

Thế là biến thành cục diện như hôm nay, đúng năm giờ năm mươi sáng, điện thoại vang lên so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.

“Tôi muốn uống sữa đậu nành ở phố phía nam, cảm ơn.”

“Cậu tự đi mà mua!”

“Tôi muốn ở dưới tiểu khu làm khởi động, đây là những gì anh đã nói trước đó. Anh nhớ đúng giờ.”

Dương Mục Tâm từ phòng vệ sinh đi ra, lấy cái mũ lưỡi trai đội lên ổ đầu tổ quạ của mình, khoác áo vào, ngáp một cái đi ra ngoài.

Cái giờ này, mình thì phải đi tập thể dục buổi sáng còn mấy người kia thì vẫn đang trên giường say ngủ.

Lúc đi ngang qua văn phòng thì thấy đèn đang sáng, mí mắt hé mở một chút: “Lão đại, anh về khi nào vậy?”

Tần Thâm với Dương Mục Tâm ở chung phòng, nhưng Dương Mục Tâm ngủ rất say, nên y hoàn toàn không biết Tần Thâm trở về lúc nào.

Tần Thâm đóng sổ sách đang xem lại, nói: “Đúng lúc có chuyện cần tìm cậu đây. Bây giờ cậu phải đi chạy bộ cùng Trình Phi Phàm đúng không?”

Cái từ “cùng” này nghe mà chán ngán, Dương Mục Tâm vừa định ở lại, Tần Thâm liền xua tay: “Đi đi, thái độ đối với học viên phải tốt chút, bên cậu ta có số của sư phó đó, liệu mà làm.”

Hiện tại Trình Phi Phàm không chỉ là học viên Vip, mà còn liên quan đến y, rất kiên quyết.

Đến lúc Dương Mục Tâm đạp xe đi, Tần Thâm cũng không ở lại lâu, hắn đi đón người trước khi những người khác thức dậy.

Ban đầu dậy sớm tập thể dục rồi sẵn đón Nhan Húc là do tiện đường, rồi từ từ về sau biến thành chuyện đương nhiên của mỗi ngày.

Có điều hôm nay khi Tần Thâm tới, đáy lòng hắn có hơi vi diệu.

Nhan Húc thức dậy rất sớm, tính gọi điện cho Tần Thâm, nói hôm nay có thể đi sớm.

Cậu lấy điện thoại ra, bỗng chợt nhớ tới chuyện hôm qua, ho khan một tiếng, lại cất di động vào túi, cắn môi dưới, rề rà đi vào phòng tắm.

Ở nhà cậu dậy khá sớm, nhân lúc không có ai bên ngoài, cậu vừa vận động “một hai ba bốn, hai hai ba bốn”, vừa xây dựng tâm lý cho mình.

Tối qua anh Thâm nói lời xin lỗi, có lẽ là sợ dọa đến mình, nên mình không thể hoảng….Nhưng mà anh ấy đã hôn mình na.

Mình rất luống cuống, cũng rất mắc cỡ…Thế nhưng rõ ràng là anh ấy hôn mình.

Lúng túng cũng không sao, nhưng lỡ hôm nay anh ấy không đến thì sao….Hôn cũng hôn rồi, sao có thể không đến được chứ!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, trái tim Nhan Húc như muốn nở hoa, vui vẻ ra mặt, hơi xấu hổ, cầm hai ổ bánh mì nướng với hai hộp sữa bò đi ra cửa.

Lúc nhìn thấy Tần Thâm ở đầu đường, ánh mắt Nhan Húc hơi né tránh, rồi nhanh chóng như trước đây chạy chậm tới, nói: “Hôm nay anh đến thật sớm.”

Yết hầu cậu căng căng, vẻ mặt cố gắng trấn định, nói xong còn nhỏ nhẹ nuốt nước miếng.

Tần Thâm nhìn điệu bộ của cậu, nhớ tới câu nói khốn nạn hôm qua, thì lời đến trên miệng nghẹn lại, “Anh dậy sớm. Em cầm gì vậy?”

Nhan Húc chia bữa sáng cho hắn, chậm rãi ăn bánh mì trong tay, trên đường đi vô cùng yên tĩnh.

Nuốt vào miếng cuối cùng, Nhan Húc muốn lấy khăn giấy lau, Tần Thâm liền đưa tới, thuận tay vén mái tóc lên cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Nhan Húc nghĩ nghĩ, nhìn Tần Thâm, nhịn không được nở nụ cười.

Không có gì xảy ra, mà hình như vẫn có chút khác thường.

Nhưng Nhan Húc chưa kịp nhận ra khác thường chỗ nào, đã phải tiếp nhận một sự việc ngoài ý muốn.

Nghĩ học chưa đầy nửa tháng, Nhan Húc bất ngờ nhận được một tin từ ba mẹ.

Trong nhà có ý định cho cậu ra nước ngoài du học.

Thành tích học tập của Nhan Húc chỉ ở mức trung bình, tương lai thi đại học sẽ không chiếm được lợi thế, mà nền giáo dục của trường tư thục ở nước ngoài xác thực là xuất sắc hơn.

“Không phải ba mẹ nói với con là thành tích không quá quan trọng sao?”

“Ba mẹ chỉ muốn con có nhiều sự lựa chọn hơn trong tương lai. Việc này ba mẹ đã bàn bạc rất lâu. Ba con vừa mới quyết định xong, ông ấy kêu mẹ nói cho con biết trước, tranh thủ ngày nghỉ ba mẹ đã xem xét một chút.” Bà Nhan thấy cậu hoảng hốt, nhẹ giọng trấn an, “Không phải đi liền bây giờ, hiện tại không kịp, phải sang năm mới phỏng vấn được, chúng ta cứ từ từ chuẩn bị.”

Quá đột ngột, Nhan Húc bất ngờ “Vâng” một tiếng.

Nhan khả sau khi trở về biết chuyện, đến phòng cậu, tuy trên mặt tình cảm thật không nỡ, nhưng vẫn hiểu được ba mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho tương lai của Nhan Húc mà thôi.

Đối với chuyện này Nhan Húc có thái độ trung lập.

Cậu vừa vội vừa bất lực.

Cậu không biết mình đang lo lắng điều gì, suy nghĩ rất nhiều, gần đây cậu hay nghĩ tới chuyện trường học của Tần Thâm khai giảng sớm, và sau khi nhập học sẽ phải huấn luyện khép kín trong vòng hai tháng, đúng lúc bỏ lỡ sinh nhật của Nhan Húc. Lúc đầu còn cho là không sao, nhưng sau vài ngày, bây giờ Nhan Húc sợ ngày mai gặp Tần Thâm sẽ muốn khóc.

Nhan Húc buồn từ đó đến giờ, xém chút muốn bỏ nhà trốn đi, nhưng tới cửa thì dừng lại, rồi yên lặng quay về phòng, nhìn điện thoại, lần đầu tiền cậu cảm nhận được nổi buồn không thể giải bày.

Hai ngày liên tiếp cậu không có tinh thần, không chỉ mình Tần Thâm, những người khác cũng nhận ra.

Vào ngày thứ tư, buổi sáng Nhan Húc không đến, đến chiều Tần Thâm thấy không yên lòng, đang dạy trên lớp được nửa chừng thì đến văn phòng tìm người, máy chơi game không ai chơi, tìm một vòng, chợt từ cửa phòng ngủ khép hờ thấy Nhan Húc đang len lén rơi nước mắt.

Đứa nhỏ đã lớn, rất sỉ diện, không muốn khóc trước mặt người khác.

Bây giờ trong lòng Tần Thâm quýnh hết cả lên nên đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, Nhan Húc cả kinh run lên một cái, thấy là hắn thì nước mắt đang nghẹn lại ủy khuất mà tuôn ra.

Tần Thâm đóng cửa, đi qua nửa ngồi xuống trước mặt cậu, chú ý tới khăn giấy ở đầu giường bị Nhan Húc rút gần hết, Tần Thâm lấy vài tờ còn sót lại lau nước mắt cho cậu, hỏi: “Sao lại một mình trốn trong đây khóc?”

Nhan Húc đẩy tay hắn ra, che nửa khuôn mặt mình, khóc thút thít mãi.

Tần Thâm tính đi lấy khăn ướt, nhưng Nhan Húc nắm lấy tay hắn không buông, đành phải đứng lên, gỡ bàn tay đang che mặt của cậu ra, để cậu chôn đầu vào eo mình, nói: “Được rồi, được rồi, đã che lại rồi.”

“Có chuyện gì sao? Sáng nay ba mẹ em đã nói với em chuyện gì thế?” Tần Thâm vỗ vỗ lưng cậu, “Đừng buồn, để anh hỏi chị em thử, được không nào?”

Nhan Húc không nói được, cũng không nói không được, bao nhiêu nước mắt đều thấm vào áo của Tần Thâm.

Tần Thâm gọi điện cho Nhan Khả.

Buổi sáng?

Buổi sáng ba mẹ cô dẫn Nhan Húc đến đại xứ quán để xin visa.

“Visa?”

Nhan Khả có chút ngoài ý muốn, việc lớn như vậy mà em mình lại không nói cho Tần Thâm biết, thậm chí còn không nhắc tới một câu nào.

Tần Thâm rất bất ngờ.

Nhan Khả kêu Tần Thâm dỗ dành cậu, đầu Tần Thâm có chút trống rỗng, cúp điện thoại, lại gọi điện cho lão tứ, nhờ y thay mình dạy nửa tiết còn lại.

Cúi xuống thì thấy Nhan Húc không biết từ lúc nào đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước đỏ bừng nhìn hắn.

“Là vì chuyện này?”

Chẳng lẽ còn không phải sao?

Câu sợ phải biệt ly với gia đình bạn bè, còn có người yêu chưa tới tay, đây đều là những người cậu không muốn xa nhất.

Tại sao phải để cậu chịu đựng những điều như vậy ở cái tuổi này chứ?

Nhan Húc không muốn chút nào.

Nhan Húc: “Em không muốn ra nước ngoài, em sợ lắm.”

Tần Thâm nắm vạt áo còn sạch lau mặt cho cậu, hỏi: “Em sợ cái gì?”

Nhan Húc nấc một cái, “Em không nỡ xa ba mẹ, chị, còn có anh nữa, và rất nhiều rất nhiều người khác, em không muốn một mình ở nơi xa lạ.”

Tần Thâm: “Khi em đi đến vùng đất nới, em sẽ quen biết được những người bạn mới, giống như lúc trước em đến nơi anh ở vậy đó.”

“Không giống đâu.”

“Không giống chỗ nào nào?”

“….Mọi người đều là người Trung Quốc mà.” Nhan Húc bị thái độ của Tần Thâm làm cho thêm đau lòng, tinh thần sa sút cúi thấp đầu, hốc mắt chảy nước, “Anh cũng ủng hộ ba mẹ em, tại sao anh không muốn giữ em lại?”

Tần Thâm nâng cằm cậu lên, “Vấn đề không phải là muốn hay không. Anh và những sư huynh khác của em sau này có thể sẽ mỗi người một nơi, chị của em cũng vậy, cho dù em không nỡ thì họ cũng sẽ rời đi, thập hai, em rồi cũng phải trưởng thành thôi.”

Những lúc Tần Thâm gọi cậu là “Thập hai” là lúc hắn sẽ biến thành sư huynh của cậu, là anh trai của cậu, lời nói thấm thía hi vọng cậu có thể hiểu được.

Nhan Húc: “Sẽ phải mất mấy năm, em có thể từ từ thích nghi, các anh khi thì sao?”

Tần Thâm vậy mà cảm thấy cậu nói rất có lý.

Hắn nói: “Không đến mấy năm anh sẽ sớm đi, sau này thời gian chúng ta gặp nhau sẽ ngày càng ít, em có chịu được không?”

Nhan Húc ủy khuất muốn chết nhìn hắn: “Trước kia chúng ta cũng đâu có thường xuyên ở cùng nhau.”

Tần Thâm nghẹn họng.

Hắn bất giác nhận ra, thời gian mình ở bên cạnh Nhan Húc nói dài không dài, ngắn lại không ngắn, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng những người bạn của hắn.

Tần Thâm không biết tại thời điểm này, loại hình thức gặp nhau như vậy của họ sẽ kéo dài rất nhiều năm trong tương lai.

“Anh Thâm, anh cam lòng để em đi sao? Anh đã nói thời gian gặp nhau của chúng mình sau này sẽ rất ít, nếu em ra nước ngoài, thì càng khó gặp anh hơn.” Lạ lắm, trước đó Nhan Húc không nói cho Tần Thâm vì không muốn tạo áp lực cho hắn, nhưng bây giờ cậu không thèm để ý nữa mà nói ra, trong lòng cậu rất khó chịu, nước mắt lại tuôn rơi.

Cậu đã dùng hết khăn giấy, mặt trước áo của Tần Thâm cũng đều là nước mắt nước mũi của cậu, nhìn bộ dạng cậu ủy ủy khuất khuất, khóe mắt đỏ bừng, miệng bị cắn đến hồng hồng, có bao nhiêu khổ sở đều khóc ra hết, hắn giơ bàn tay lau nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cậu, mặt mày tuấn lãng hạ xuống, sâu sắc thản nhiên, hỏi: “Sao anh cam lòng được chứ?”

Nhan Húc sững sờ, nước mắt vươn lại trên khóe mi.

Tần Thâm vô sỉ nói: “Anh sao nỡ để tiểu sư đệ ra đi được đây.”

Nhan Húc kinh ngạc, nháy mắt rơi lệ: “Anh đã hôn em.”

Tần Thâm nở nụ cười: “Còn nhớ cơ à.”

Thấy mặt Nhan Húc đỏ bừng cả lên, Tần Thâm kịp thời dừng lại, ngón cái lau nước mắt dưới cằm nhọn của cậu,: “Đúng là heo nhỏ ngốc nghếch. Bé ngoan, anh tất nhiên luyến tiếc em, nhưng khoảng cách không tính là gì cả, cho dù bây giờ em có đứng trước mặt anh, anh cũng không nỡ, nên đừng sợ nữa nhé.”


P/s: khi chỉ nói giữa cp: Trình Phi Phạm x Dương Mục Tâm thì sẽ là ‘hắn-y” cho dễ phân biệt nhé. Chứ ‘hắn’ ko thì dễ nhầm với loạn quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN