Hơn cậu ấy hai tuổi [full] - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Hơn cậu ấy hai tuổi [full]


Phần 11


Minh Hiển thẫn thờ, từ từ buông tay ra khỏi cằm cô, hắn trầm âm giây lát rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý làm đau cô đâu. Chỉ là…”
“Cậu thích tôi rồi sao?” Dư Hân nhếch mép cười lạnh, cắt ngang lời Minh Hiển sắp thốt ra.
Câu nói hắn đang nói dở, cuối cùng vì câu hỏi của cô mà cụm từ phía sau bị nuốt vào trong, hắn thầm thở dài trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, hắn lắc đầu: “Tôi không thích cô!”
Dư Hân đột nhiên đưa tay đặt lên ngực trái hắn, chau mày: “Cậu nói dối! Trái tim cậu phản bội cậu rồi. Tim đập nhanh như thế này…”
Minh Hiển bất ngờ, mặt hơi ửng hồng, vội gạt tay cô ra, cau mày nói: “Cô làm cái gì vậy hả?”
Dư Hân tặc lưỡi, cười như không cười, dở giọng trêu ghẹo: “Chậc chậc, coi kìa! Mặt cậu đỏ lên trông thật dễ thương à nha.”

Minh Hiển xoay lưng lại về phía cô, hơi cúi đầu xuống, mái tóc mái rũ xuống làm che khuất đi gần nửa khuôn mặt, hắn không muốn cô thấy bộ dạng bối rối này của hắn bây giờ, mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Cô đừng bày trò nữa! Dù có như thế nào thì tôi cũng sẽ không thích cô đâu. Để cho tôi yên có được không? Đừng làm phiền tôi nữa.”
“Cậu đừng ở đấy mà vô lí.” Dư Hân giận dữ nói: “Tôi làm phiền cậu? Nực cười. Mấy ngày nay tôi đã không đi tìm cậu, tôi đã quyết định chôn chặt cái thứ tình cảm chết tiệt này trong tim. Vậy mà vừa nãy, là ai chạy đến tận lớp tìm tôi? Là ai kéo tôi tới chỗ này? Mắc mớ gì cậu lôi tôi đến đây để chất vấn tại sao tôi tránh mặt cậu hả? Tôi tránh mặt cậu thì cậu phải vui chứ.”
“Tôi không thích cô, cô không thể là của tôi, nhưng cũng đừng hòng là của một thằng con trai khác.” Dứt lời hắn liền nhấc chân rời đi, đi được ba bước, hắn mới nói tiếp: “Từ bỏ tôi? Cô không thể.”
“Tôi không thích cô, cô không thể là của tôi, nhưng cũng đừng hòng là của một thằng con trai khác.” Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu Dư Hân. Cậu ta nói vậy là có ý gì hả? Dư Hân cuộn chặt tay lại. Cậu ta không thích cô nhưng lại không muốn cô thích ai khác ngoài cậu ta. Từ bỏ cậu ta? Cô không thể? Đúng! Cô không thể. Vì cô đã yêu cậu ta quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả cô cũng không ngờ bản thân mình lại yêu nhiều như vậy. Cậu ta đây là đang muốn cô làm lốp xe phòng bị ư? Chết tiệt! Cậu cứ đợi đấy!
***
Lần đâu tiên hắn gặp cô là vào một ngày hè đẹp trời ba năm trước. Lúc đó, cô để mái tóc ngắn ngang vai trông rất dễ thương, đôi mắt to tròn long lanh như viên ngọc trai dưới đáy biển sâu, tinh khiết không vướng chút bụi trần nào. Ánh nắng Mặt Trời chiếu rọi xuống như chỉ để tô điểm cho nụ cười của cô, giây phút ấy, hắn chỉ muốn mãi mãi về sau, hắn phải là người duy nhất bảo vệ cho nụ cười đó, duy nhất chỉ một mình hắn, suốt đời. Nhưng hãy nhìn xem đi, hắn đang làm cái quái gì vậy? Hắn chỉ toàn tổn thương cô, làm cô đau khổ. Hắn muốn mỗi buổi sáng, người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt sẽ là cô. Hắn còn muốn mỗi buổi chiều được cùng cô nắm tay dạo phố, cùng nhau ăn những món ăn vỉa hè. Hắn muốn mỗi muốn tối trước khi ngủ được cô nói cho hắn nghe câu “Chồng ơi, ngủ ngon!”. Mùa đông, hắn muốn cùng cô choàng chung một chiếc khăn. Mùa thu, hắn muốn cùng cô ngắm lá vàng rơi. Mùa hè, hắn muốn cùng cô đi du lịch Hawaii, cùng nhau ăn một cây kem mát rượi. Mùa xuân, hắn muốn đưa cô đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào nở. Hắn muốn giấy đăng kí kết hôn sẽ chỉ có tên cô và hắn trong đó. Hắn muốn cùng cô làm thật nhiều điều nhưng…
Không phải hắn nghi ngờ tình cảm cô giành cho hắn gì đâu, mà chỉ là, hắn muốn, muốn cô yêu hắn nhiều hơn nữa, muốn cô yêu hắn bằng cả sinh mệnh, bởi nếu hắn hấp tấp thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô, hắn sợ cô vì thấy hắn quá dễ dàng mà không trân trọng hắn, không trân trọng tình cảm của hắn. Hắn muốn tình cảm cô và hắn là mãi mãi, là trường tồn cùng với thiên địa chứ không phải cái thứ tình cảm cảm nắng nhất thời chết tiệt.
Với lại, với cái tình cảnh hiện tại của hắn thì hắn chẳng thể bảo vệ và lo cho cuộc sống sau này của cô được. Ba hắn dạo này chẳng hiểu bị cái gì mà cứ một mực đòi về hưu, bắt ép hắn kế thừa cái chức CEO. Hừ, hắn biết tỏng rồi đấy. Hai ông bà già nhà hắn đây là đang muốn đẩy hết công việc cho đứa con quý tử này để đi du lịch đây mà. Với thực lực của hắn và gia thế hiện tại của hắn, việc lấy mấy cái bằng không phải là vấn đề, mà vấn đề là hắn bảo hắn muốn đến trường, nhưng biết sao không, ba hắn lại bảo sẽ mời gia sư về dạy cho hắn cơ đấy. Mẹ… kiếp! Ai bảo hắn muốn đến trường để học chứ, hắn đến trường, còn không phải là vì Lãng Dư Hân sao? Tức chết hắn mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN