Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 35: Hồi 1. tùy tâm sở dục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 35: Hồi 1. tùy tâm sở dục


Cửu Long Tự.

Trong sân chùa có một lão hòa thượng thân hình to lớn dị thường, chòm râu bạc trắng dài đến ngang ngực. Trời đã sụp tối mà lão hòa thượng này vẫn còn đang luyện công. Từng đường quyền đánh ra đều mang uy thế vô thượng, như xé toạc không gian.

Bên ngoài cổng chùa vẫn còn khách viếng thăm. Là một nam một nữ, đường xá xa xôi mà đến, vừa tới thì trời đã tối. Tri Khách Tăng liền dẫn đường cho họ vào.

Vừa đi vào trong sân, đã nhìn thấy lão hòa thượng đánh quyền. Một quyền đánh vào bao cát liền hất văng năm bảy tiểu hòa thượng khác đang đỡ lấy bao cát đó. Nam nhân kinh ngạc liền kính cẩn lên tiếng, “Người giang hồ nói, Cửu Long Tự không phát triển vào mặt võ học. Nay thấy Kim Cương Phục Ma Thần Thông của Đại Giác sư phụ, mới biết lời đồn trên giang hồ, không thể tin được.”

Cùng lúc đó, Đại Giác sư phụ kia đã mặc lại tăng bào, lão ngửa mặt cười sảng khoái, phất tay đáp, “Để Đường thí chủ chê cười rồi!”

Đại Giác lão hòa thượng bước xuống, theo lễ chắp tay cúi đầu chào hỏi. Nam nhân, nữ nhân cũng cúi đầu chào lại.

“Cửu Long Tự ta nổi tiếng trên giang hồ, cũng chỉ nhờ một đại trận hợp kích, Bản Tướng La Hán Trận. Quả thật không tính là đại tông võ học gì cả.” Đại Giác lão hòa thượng khảng khái giải thích. Khi nhìn đến nữ tử đứng phía sau Đường Liên, phỏng đoán. “Vị nữ thí chủ này chắc là con gái Thương tiên, Tư Không Thiên Lạc nhỉ?”

“Tư Không Thiên Lạc tham kiến đại sư.” Nữ tử kia nhanh chóng chắp hai tay theo Phật môn cúi đầu chào.

“A di đà Phật!” Đại Giác lão hòa thượng tay lập chưởng. “Mời hai vị thí chủ.”

“Đại sư mời!” Đường Liên cung kính khom người, nhường đường cho Đại Giác lão hòa thượng đi trước.

“Nghe nói Kim Cương Phục Ma thần thông nhập môn đơn giản. Nhưng muốn luyện đến cảnh giới cao thâm lại vô cùng khó khăn. Ta thấy võ công của Đại sư chắc là đã vào Tiêu Diêu Thiên Cảnh rồi?” Đường Liên vừa đi theo sau Đại Giác lão hòa thượng lên mấy bậc thang, vừa cất giọng hỏi.

“Lão nạp cũng may mắn thôi. Luyện đến tầng thứ chín Kim Cương Phục Ma thần thông, cũng xem như có chút thành tựu về mặt võ học.” Đại Giác lão hòa thượng một tay chắp sau lưng, đáp. “Lấy thần thông làm cơ sở mới nhập được vào Tự Tại Địa Cảnh. Trước sau vẫn thiếu một chút nữa, mới tới Tiêu Diêu Thiên Cảnh. Ê là cả đời này cũng khó tiến thêm bước nữa.”

“Đại sư, ta cũng từng thấy Kim Cương Phục Ma thần thông của Vô Thiền đại sư. Cảm giác không giống cái thầy đã dùng vừa rồi.” Tư Không Thiên Lạc lỗ mãng thắc mắc.

“Sư muội, không được vô lễ!” Đường Liên vội lên tiếng nhắc nhở.

Đại Giác lão hòa thượng lắc đầu, bước lại gần, trả lời. “Không sao, không sao. Tư chất của Vô Thiền sư chất cực cao. Có điều, Kim Cương Phục Ma thần thông của hắn thiếu thứ quan trọng nhất. Đó chính là tấm lòng phục ma. Kim Cương Phục Ma thần thông quan trọng nhất chính là hai chữ “Phục Ma”. Trong lòng có chính khí, thanh trừ ma trong thiên hạ, phò trợ chính nghĩa, trả lại thế gian càn khôn rực sáng.”

“Tuy Vô Thiền sư chất có tư chất tốt, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm. Mười hai năm trước Ma giáo đông chinh, sinh linh đồ thán. Các phái Võ lâm Trung Nguyên, nổi dậy phản kháng, tổn thất nặng nề. Cửu Long Tự ta cũng là một trong số đó. Sư phụ ta, Hằng Tinh Đại sư cũng vào lúc đó…” Đại Giác lão hòa thượng tâm nặng giọng cũng bắt đầu nặng dần. Một tay chống xuống cột trụ liền vỡ ra vài mảng lớn. “Khi ấy ta lập lời thề phải trừ tận Ma giáo!”

“Vừa rồi nhận được tin tức, Vô Tâm xuất hiện ở Vu Điền quốc. Ngày mai, lão nạp sẽ khởi hành đến đó tróc nã y. Đường thí chủ muốn đi cùng chúng ta không?” Đại Giác lão hòa thượng ngoảnh mặt lại hỏi.

“Trước đó không thể hoàn thành trách nhiệm mà sư tôn giao cho, quả thật hổ thẹn. Đường mỗ nguyện cùng Đại sư đến Vu Điền quốc.” Đường Liên vội bước lên, ôm tay cúi đầu chấp thuận.

“Có việc gì?” Đại Giác lão hòa thượng thấy một hòa thượng hớt hải chạy tới, liền hỏi.

“Có thư từ Tuyết Nguyệt Thành.” Vị hòa thượng kia dừng lại vội trả lời.

Đại Giác lão hòa thượng đưa tay định đón lấy thư. “Đưa đây ta xem.”

Vị hòa thượng kia nhìn vào thư, rụt rè đáp. “Thư… là viết cho Đường Liên thí chủ.”

Thương Sơn đỉnh.

Vân sơn tương phùng, e ấp không rời.

Trong một ngôi đình nhỏ, trên một bộ bàn đá có một ván cờ vây, những con cờ đen trắng đan xen vào nhau. Dường như là một ván cờ đã được sắp sẵn từ trước. Lạ thay bên bàn cờ chỉ có một người, người này mặc trường bào xanh đen, trong tay cố thủ quân cờ đen.

Bỗng từ đâu xuất hiện một người, hai chân tiếp nhẹ trên mái đình. Dáng người nhỏ nhắn, mang một mặt nạ che kín cả khuôn mặt, đã thế còn đội nón rộng vành càng tăng thêm mấy phần cổ quái.

Người kia cầm tay kiếm vung lên đón lấy một cánh hoa đào đang rơi, mang theo thanh âm mai mỉa phát ra. “Đúng là khách quý! Thần Long đại tôn chủ suốt ngày thấy đầu không thấy đuôi. Không đi uống rượu chạy đến chỗ ta làm gì?”

“Bớt chế nhạo ta đi! Bàn cờ này Trường Phong để lại à?” Nam nhân ngồi bên bàn cờ, kế bên là một hồ lô chứa rượu. Hắn nhìn bàn cờ khẽ nghiêng đầu hỏi đến.

“Đường Liên đến Cửu Long Tự rồi sao?” Người đứng trên mái đình không trả lời câu hỏi của hắn mà lại hỏi ngược lại hắn.

Nam nhân ngồi bên bàn cờ cười lắc đầu một cái: “Đến rồi, nhưng lại là đến tay không.”

“Thất thủ rồi?”

“Đúng vậy, bởi vì có lão bằng hữu xuất hiện. Bạch Phát Tiên!” Nam nhân đánh xuống một nước cờ, nhẹ đáp. “Mặc dù Đường Liên công phu đã lớn có tinh thông, là nhân tài kiệt xuất trong lứa trẻ tuổi, lại có nha đầu Thiên Lạc giúp đỡ. Nhưng là đối diện với cao thủ như vậy, sợ là vẫn chưa đủ giỏi.”

“Thiên Lạc?”

“Hai ngày trước không tìm được nó, Trường Phong sốt ruột muốn điên lên.” Nam nhân ngồi bên bàn cờ đặt xuống một quân cờ đen.

“Cho nên hòa thượng kia đã bị Thiên Ngoại Thiên mang đi rồi?” Người ở phía trên cũng không màng tới, lại hỏi.

“Vẫn chưa, Bạch Phát Tiên cũng không có đắc thủ. Tại thời điểm bọn họ hỗn chiến, tiểu hòa thượng kia thừa loạn chạy mất rồi. Ta đoán, hẳn là chạy tới Đại Phạn Âm Tự. Vương Nhân Tôn hảo hữu chi giao với phụ thân hắn khi xưa đang ở đó, đó cũng là cố hương của sư phụ hắn, Vong Ưu thiền sư.” Nam nhân ngồi bên bàn cờ, lại giữ trong tay hai quân cờ trắng, nói tiếp. “Đúng rồi! Hắn còn tiện tay dẫn theo hai đồng bạn của Đường Liên.”

“Đệ tử Tuyết Nguyệt Thành?”

“Không phải, trong thư Đường Liên nói có một người là đệ tử Lôi gia, chuyến này vốn nên tới Tuyết Nguyệt Thành bái sư.” Nam nhân ngồi bên dưới lắc đầu đáp. “Người còn lại quả thật thú vị lắm! Là lão bản một sơn trang, bởi vì đệ tử Lôi môn kia thiếu hắn một khoản tiền, cho nên một đường đi theo. Đường Liên nói người này tâm cơ khá sâu, cực kì hiểu các bí mật giang hồ, không phải là nhân vật đơn giản.”

“Lão bản sơn trang?” Âm thanh ngạc nhiên từ trên mái đình truyền xuống.

“Hắn tự xưng là Tiêu Sắt. Nghe nói không biết võ công, chỉ biết khinh công.” Nắm hai quân cờ trắng trong tay, nam nhân ý vị thâm trường nói.

“Còn có tin tức gì khác?” Người trên kia, nghiêng mặt hỏi tiếp.

“Có! Dọc đường bọn họ còn tiện tay dắt theo một tiểu cô nương.” Nam nhân hoan hỉ cười rồi đánh xuống con cờ trắng.

“Tiểu cô nương?” Người trên mái đình có chút sửng sờ.

“Đúng vậy, cô nương này lai lịch bất minh, không biết võ công cũng không khinh công.” Nam nhân tựa hồ tâm tình rất phấn khởi, cảm thán một chút. “Bọn trẻ bây giờ thật thú vị!”

“Còn gì nữa không?”

Nam cầm cờ trắng đánh xuống một bên, lại nói. “Vị trong cung kia cũng ngồi không yên rồi. Đệ nhị cao thủ trong Ngũ Đại Giám Chưởng Hương Cẩn Tiên công công một tuần trước cũng đã lặng lẽ rời khỏi Thiên Khải Thành, chạy đến Tây Vực.”

“Thẩm Tĩnh Châu cũng đi rồi, xem ra vị trong cung kia vẫn không tín nhiệm chúng ta.” Người trên mái đình rốt cuộc đã chịu nhảy xuống.

“Còn có chuyện nữa! Vô Song kiếm hạp xuất thế rồi! Là một tiểu tử tên Vô Song, nó giao thủ với Bạch Phát Tiên, không chút thương tích! Hiện giờ cũng đang trên đường đến Vu Điền quốc!” Nam nhân nhặt lấy cờ đen, tiếp tục nói. “Còn về các thế lực khác đều bị người ta ngăn lại quay về.”

“Ngăn lại quay về?”

“Không biết là do ai làm nữa! Có điều vẫn đúng là giúp đỡ lớn cho Thiên Ngoại Thiên.” Nam nhân nhẹ nói.

“Đồng minh của Thiên Ngoại Thiên chăng?” Người kia đứng bên đình, mang kiếm vung lên, một luồng mây trời theo kiếm khí di chuyển khắp nơi.

“Vẫn còn một tin tức rất rất xấu muốn nói với ngươi. Cổ Hoạt Thành có động tĩnh dường như muốn tái xuất giang hồ. Hơn nữa đã quy thuận một thế lực thần bí.” Nam nhân bỗng nhíu mày, thông cáo.

“Cổ Hoạt Thành muốn tái xuất??? Còn quy thuận một thế lực thần bí rồi???” Người kia thu kiếm về sau lưng, giọng điệu có chút kinh ngạc pha lẫn thận trọng. “Lần này an nguy Trung Nguyên thật sự bị đe dọa rồi! Huynh có biết gì thế lực kia không?”

“Hoàn toàn không biết. Cờ hiệu rất kỳ lạ, xưa nay chưa từng thấy qua.” Nam nhân lắc đầu, bất lực đáp.

“Là gì?” Người kia hiếu kỳ nhanh chóng hỏi.

“Nền cờ màu lam, có một vòng lá bạch quả bảy màu. Bên trong có ba lá bạch quả màu vàng.” Nam nhân thành thật nói lại những gì được biết.

“Kỳ quái! Khắp giang hồ thế gia thật không có loại cờ hiệu này.” Người kia cũng phải lắc đầu bó tay. Người kia ngoáy đầu vào trong, đoán mò. “Hay là Cổ Hoạt Thành quy thuận một người nào đó???”

“Cũng có thể.” Nam nhân lại đánh xuống một con cờ đen, gật gù.

“Lần này vốn nên do huynh tự mình đi, Đường Liên coi như là đệ tử xuất chúng nhất trong lứa đệ tử Tuyết Nguyệt Thành này, nhưng một mình cũng không thể địch nổi nhiều cao thủ như vậy. Nếu chỉ có Vô Tâm hòa thượng kia, thì đúng là dễ đối phó rồi!” Người kia lộ ra sự trách móc trong chất giọng.

“Cũng phải cho thiếu niên có cơ hội lịch luyện chứ?” Nam nhân mở nắp, nâng bình hồ lô lên dốc một ngụm rượu.

“Rèn luyện? Huynh yên tâm được sao?” Thanh âm ẩn chứa một chút tức khí, truyền tới.

“Vậy bây giờ ngươi muốn đuổi đến Vu Điền sao?” Nam nhân đặt bình rượu xuống, ngửa mặt, thở dài nói. “Một đứa trẻ mười bảy tuổi có thể khuấy lên bao nhiêu cuồng phong bạo vũ chứ?”

“Là 1 đứa trẻ mười bảy tuổi, học được tất cả bí thuật trong La Sát Nội Đường. Thiếu một bước nữa là nhập Tiêu Diêu Thiên cảnh. Hơn nữa thân là thủ tọa hiện nhiệm của Thiên Ngoại Thiên. Huống hồ gì Cổ Hoạt Thành cũng muốn tái xuất. Nói không chừng đã quy thuận hắn.” Người kia không đồng tình, liền cãi lại.

“Vậy thì như thế nào? Công phu như hắn, Tuyết Nguyệt Thành ít nhất có bảy tám người, trong cung sợ là có mười, lại thêm Đường môn, Lôi gia bảo. Còn sợ hắn sao?” Nam nhân giữ trong lòng bàn tay năm con cờ đen, ung dung nói tiếp.

“Thiên Ngoại Thiên lại có mấy người?Ma giáo mười sáu tông phái, lại có mấy người? Còn có Cổ Hoạt Thành Vu thuật cổ quái, hành tung thần bí???” Người kia hỏi ngược lại hắn.

“Chuyện liên quan đến an nguy của cả Trung Nguyên không phải trò đùa!” Người kia dứt khoát tiếp lời.

“Nói cho cùng, mười hai năm ước hẹn đã đến, hắn vốn nên đi, chúng ta bây giờ ép ở lại ở hắn, chẳng lẽ muốn thành tiểu nhân bội tín nghĩa khí?” Nam nhân dùng chân khí, dẫn lên luồng rượu trong bình thoát ra.

“Ý huynh là?”

“Mười hai năm trước Ma giáo đông chinh, Tuyết Nguyệt Thành không sợ, mười hai năm sau một Thiếu chủ về núi, Tuyết Nguyệt Thành càng không sợ. Chuyện của lớp trẻ cứ để lớp trẻ giải quyết đi, không giải quyết được thì mới đến phiên những lão đầu tử chúng ta ra tay. Ta đã truyền thư cho Đường Liên rồi. Nó nhìn thấy thư, tự nhiên sẽ biết nên làm gì!” Nam nhân dùng rượu làm thú tiêu khiển, dẫn rượu lượn vòng rồi biến thành một con chim nhỏ, vỗ cánh chao luyện.

“Trên thư viết gì?”

“Cũng giống như mười hai năm trước sư tôn viết cho chúng ta thôi. Chỉ có bốn chữ!” Nam nhân vui vẻ đáp, rồi phất tay một cái, chú chim bay vụt về phía người kia đang đứng.

Người kia nâng kiếm chém một nhát. Chú chim được làm từ rượu kia vỡ ra, kiếm khí mang theo những luồng mây liền đông cứng lại thành những luồng băng cuồn cuộn giữa không trung.

“Huynh… vẫn xằng bậy như vậy!” Người kia thu kiếm, xoay người bước lại gần, mắng một tiếng. Vừa nhìn thấy bàn cờ đã hốt hoảng thốt lên. “Huynh đánh cái quái gì thế?”

“Trong Tuyết Nguyệt Thành, ngươi luyện kiếm của ngươi, ta uống rượu của ta. Còn cờ này vẫn nên để lại cho Trường Phong đánh đi!” Nam nhân cao hứng cầm bình rượu cười nói.

Chương này phần lớn được trích từ chương 19: Tùy Tâm Sở Dục trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN