Đại Bát Hầu - Chương 421: Qua nại hà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Đại Bát Hầu


Chương 421: Qua nại hà


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Một cơn gió nhẹ thổi qua song cửa sổ, ánh nến trong đại điện lắc lư.

Lăng Vân Tử hơi nhíu mày, Đan Đồng Tử hoảng sợ nhìn Tu Bồ Đề, Y Viên Tử trừng to hai mắt, Thanh Phong Tử cúi đầu không nói một lời.

U Tuyền Tử ngồi lặng im, đối mặt với Tu Bồ Đề, tay xoắn lấy vạt áo của mình, mặt không đổi sắc.

Tu Bồ Đề cũng ngồi lẳng lặng, vuốt râu, mặt thản nhiên.

Qua lúc lâu, khuôn mặt U Tuyền Tử mới khẽ nhúc nhích, cất lời:

– Sư phụ, Phong Linh là sư điệt của con, là đồ tôn của người, là đệ tử đích truyền của Thanh Phong sư huynh. Ngộ Không sư đệ còn là đệ tử nhập thất của người, là sư đệ của con. Từ ngày nhập môn, sư phụ đã dạy đệ tử nhất định không được đồng môn tương tàn, nhưng hôm nay người lại… Từ khi bắt đầu thu Ngộ Không sư đệ làm đồ đệ, là vì hôm nay, đúng chứ?

Ngoại trừ Thanh Phong Tử, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tu Bồ Đề.

Tu Bồ Đề nhíu mày, nhìn chăm chú vào U Tuyền Tử, chậm rãi nói:

– Đây là thiên mệnh, đập vỡ thiên đạo, phá rồi lại lập, mới có thể đổi được vô tận sinh cơ.

– Cho nên, sư phụ quyết định hy sinh thập sư đệ và Phong Linh, đúng không? Dùng môn đồ của mình, đổi lấy phúc cho thiên hạ thương sinh, sư phụ thật là hào phóng đó.

Nghe vậy, khóe mắt Tu Bồ Đề hơi giật giật.

Ngoài cửa, Vu Nghĩa chậm rãi đi vào, chắp tay nói:

– Bẩm sư tổ, thập sư thúc đã đuổi theo hạm đội Nam Thiên Môn rồi.

Tu Bồ Đề hơi nhướng mắt, còn chưa kịp đợi ông ta lên tiếng, thì đã nghe thấy được một tiếng vang lớn. Y Viên Tử đánh một chưởng lên sàn nhà, tạo ra một dấu vết thật sâu.

– Quỳ xuống!

Vu Nghĩa sửng sốt.

– Không được dò xét nữa.

Y Viên Tử trừng Tu Bồ Đề, kiềm nén cơn giận, gào lên với Vu Nghĩa:

– Vi sư ngày thường dạy bảo ngươi đều là gió thổi bên tai hết hả? Hôm nay ngươi còn dám trợ Trụ vi ngược, vi sư nên xử lý ngươi thế nào đây!

Vu Nghĩa hoảng hốt, hoang mang nhìn về phía Tu Bồ Đề.

Nhất thời, bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên vô cùng nặng nề.

Vạn Yêu điện, Hoa Quả Sơn. Ngoại trừ mấy đại tướng được phái đi hộ tống Dương Thiền, những tướng lĩnh đứng đầu Hoa Quả Sơn đều đã tề tụ đầy đủ, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không nói một lời.

– Báo ~!

Một yêu binh chạy vội vào trong điện, quỳ một chân, nói:

– Đại Thánh gia đã đến tầng trời thứ sáu.

– Hạm đội Nam Thiên Môn của Lý Tịnh cũng ở tầng trời thứ sáu, Đại Thánh gia muốn một mình khiêu chiến cả một hạm đội sao?

– Một mình đối phó với cả hạm đội Nam Thiên Môn… Ngũ phương Yết đế cũng ở đó, chỉ sợ…

– Nếu chỉ đối phó hạm đội Nam Thiên Môn, với trạng thái của Đại Thánh gia nói không chừng vẫn có thể. Quan trọng là cái đám trong Nam Thiên Môn kia kìa, bên trong còn có nguyên cấm quân Thiên Đình. Nếu chư tướng Ngự tiền đều xuất động hết…

– Không được, chúng ta không thể đợi không ở đây được, chúng ta cũng phải xuất binh!

Hắc Tử hét lớn.

Nhất thời, đông đảo yêu quái trong điện đều hùa theo.

Vào lúc này, Mi Hầu Vương thấp giọng lầu bầu một câu:

– Bây giờ mới xuất binh thì có kịp không?

– Ngươi có ý gì hả?

Hắc Tử trừng Mi Hầu Vương, quát.

– Chúng ta cách tầng trời thứ sáu bao xa chứ? Bọn họ khai chiến ở Nam Thiên Môn, chúng ta bây giờ mới đi, ngươi thấy có kịp không?

Mi Hầu Vương sờ cằm, chậm rãi nói.

– Ý của ngươi là, đuổi không kịp nên không xuất binh hả?

Hắc Tử căm tức nhìn Mi Hầu Vương.

Nhất thời, trong đại điện giương cung bạt kiếm, chia thành hai phe rõ ràng. Thấy rõ phe đứng bên phía Mi Hầu Vương rất ít.

– Đủ rồi! Lúc này còn muốn nội chiến sao?

Đoản Chủy quát.

– Đây sao gọi là nội chiến được?

Hắc Tử chỉ Mi Hầu Vương, nói:

– Mấy tên này trước giờ không cùng một đường với chúng ta!

– Ngươi muốn nói vậy thì cũng hết cách.

Mi Hầu Vương nhún vai nói:

– Nhưng mà, điều nên nói ta đã nói rồi. Đại Thánh gia là một thân một mình, tốc độ chiến hạm không nhanh được bằng người. Dù là cấm quân Thiên Đình có xuất động thì cũng không chắc làm gì được Đại Thánh gia. Đừng quên, lần này không phải là bên trong Nam Thiên Môn. Bây giờ chúng ta thống lĩnh đại quân vội vàng chạy qua đó, chờ chúng ta tới rồi, không biết chiến trường đã thay đổi vị trí mấy lần rồi, căn bản là làm chuyện vô ích. Đại Thánh gia trước khi đi không phải đã dặn dò bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn sao?

– Tóm lại là ngươi không muốn xuất binh chứ gì!

– Cho nên, ý kiến của ta là, phần lớn quân đội ở lại canh giữ Hoa Quả Sơn. Chúng ta phái mấy người đi theo tiếp ứng Đại Thánh gia là được rồi.

Mi Hầu Vương lạnh nhạt liếc nhìn Hắc Tử, giơ tay, kéo dài giọng hét lên:

– Vì để tránh hiềm nghi, ta xung phong đi. Như vậy ngươi sẽ không còn ý kiến gì nữa đúng không?

Hắc Tử á khẩu không trả lời được.

Sư Đà Vương và Ngu Nhung Vương vẫn luôn đứng bên cạnh Mi Hầu Vương lại len lén nhích ra dần ngoài.

Tầng mây bị một bàn tay lớn đẩy ra, một cái đầu khỉ khổng lồ xuất hiện, phía trên lớp lông tơ loang lổ vết máu.

Lý Tịnh buông kính thiên lý xuống, từ xa xa nhìn chằm chằm vào con khỉ đang lơ lửng phía trước, giơ lên một tay.

Cả hạm hội đều ngừng lại, binh tướng trên boong thuyền đều run lẩy bẩy.

Lý Tịnh nghiêng mặt đè thấp giọng hỏi:

– Có phát hiện yêu quân không?

– Không có, thám tử bên phía Hoa Quả Sơn nói yêu quân hoàn toàn không có dấu hiệu xuất động.

– Chúng ta cách Nam Thiên Môn còn bao xa?

– Chỉ còn lại hai trăm dặm. Đại quân đã tập kết xong, nhưng dựa vào sự sai lệch của phàm giới và Thiên Đình… Chỉ sợ là không kịp.

– Chúng ta cố gắng chống đỡ, có thể sẽ kịp.

Đại quân lại bắt đầu biến trận, tất cả trọng hạm đều bị chuyển về phía trước. Đám thiên binh bay lên không, dàn trận, bày thế sẵn sàng đón địch.

Nhưng mà Khỉ Đá chỉ đứng nhìn, không hề trực tiếp công kích như trước.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Tầng mây giữa không trung tối đen quay cuồng, tạo thành một vòng xoáy quỷ dị, những tia chớp đan xen vào nhau.

Âm phủ, trên đường hoàng tuyền, một đám hồn phách thiên binh bị quỷ sai thúc tiến về phía trước.

Mặt Ngựa đứng ở chỗ cao, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy trên bầu trời, gãi đầu lầm bầm:

– Chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ Kim Ô chết nên dẫn tới dị tượng?

Một tên quỷ sai chậm rãi đi tới cạnh bên Mặt Ngựa, cầm sổ, khẽ giọng nói:

– Đại nhân, đợt hồn phách thứ hai của thiên binh đã đưa đến rồi.

– Gì cơ? Còn có đợt hai?

Mặt Ngựa không khỏi trợn tròn mắt.

Đầu Trâu từ xa bước nhanh tới, lau mồ hôi, nói:

– Lần này là Quan Vân thiên cảng, lại là yêu hầu kia. Mẹ nó, thật đúng là lật trời. Nhưng mà lần này sao hắn không thu hồn phách luôn nhỉ?

Nhìn hồn phách thiên binh trắng xóa khắp nơi từ xa chậm rãi đi tới, Mặt Ngựa nhíu chặt mày.

Quỷ sai đẩy quyển sổ trong tay về phía trước, nói:

– Đại nhân, làm phiền ngài kiểm tra công đức lúc còn sống của bọn họ.

– Đều là thiên binh thiên tướng, tra cái gì mà tra? Ngươi cho rằng là yêu quái Hoa Quả Sơn hả? Cứ trực tiếp qua cầu là được.

Mặt Ngựa không kiễn nhẫn nói.

Quỷ sai nọ nghe vậy thì bật cười ha hả:

– Yêu quái Hoa Quả Sơn cũng không cần tra, cứ trực tiếp ném vào ngâm trong sông là được.

Mặt Ngựa ngẩng đầu nhìn trời, nói:

– Thế nào cũng được, mà đi nhanh lên đi. Sao ta cứ thấy không đúng lắm nhỉ.

Không ai chú ý thấy, trong đám hồn phách thiên quân vẻ mặt đờ đẫn đó, có một thiên binh thỉnh thoảng cúi đầu đùa bỡn vòng sắt trên cổ tay.

Quán Giang Khẩu.

Cầu treo của chiến hạm chậm rãi hạ xuống. Dương Thiền khoác áo choàng trắng, sắc mặt trắng bệch được chúng yêu hộ tống bước từng bước đi xuống. Nàng đi tới trước mặt Dương Tiễn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ca ca của mình, trong hốc mắt đã sớm sưng đỏ lại ướt sũng, nước mắt rơi xuống từng giọt.

– Đưa Thiền nhi đi nghỉ trước đi.

Dương Tiễn nghiêng mặt sai bảo.

Hao Thiên Khuyển sau lưng vội vàng chắp tay, tiến lên dẫn Dương Thiền đi vào trong phủ đệ.

Chờ sau khi Dương Thiền đi rồi, Dĩ Tố với vẻ mặt áy náy mới khom người nói:

– Lần này chuyện xảy ra quá đột nhiên, xin Chân quân thu xếp cho Thánh Mẫu trước. Chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, Đại Thánh gia nhà ta nhất định sẽ tự mình đến đón về.

Dương Tiễn cười gằn một tiếng, nói:

– Từ hôm nay về sau, Quán Giang Khẩu ta với Hoa Quả Sơn cả đời không qua lại với nhau nữa. Nếu có cơ hội, ngươi thay ta chuyển lời này cho con khỉ kia.

Dĩ Tố kiên trì nói:

– Chân quân, chuyện này có…

– Cút, từ hôm nay trở đi, nếu Hoa Quả Sơn dám phái người đến Quán Giang Khẩu, giết chết bất luận tội.

Không chờ Dĩ Tố lại mở miệng giải thích, Dương Tiễn đã xoay người đi lạnh lùng nói:

– Ngạo Thiên Ưng, tiễn khách.

– Rõ!

Mấy thảo đầu thần cùng tiến lên, đuổi Dĩ Tố cùng với Cửu Đầu Trùng và Ngưu Ma Vương ra khỏi cửa.

Ba canh giờ qua đi, hạm đội Nam Thiên Môn vẫn đang giằng co với Khỉ Đá.

Trì Quốc Thiên Vương nghi ngờ hỏi:

– Chuyện gì vậy chứ? Hắn chỉ đứng nhìn không như vậy thôi à.

Na Tra chậm rãi khoanh hai tay, nói:

– Nhìn thì có gì không tốt chứ? Bản thân hắn đang hấp thu linh khí, lệ khí càng nhiều thần chí càng không rõ. Cộng thêm chúng ta còn có viện binh, thời gian kéo dài càng lâu, càng có lợi cho chúng ta.

Đôi mắt Lý Tịnh lập tức nheo lại thành một đường:

– Không đúng, hắn không phải đang hấp thu linh khí.

Lý Tịnh như chợt nhớ tới gì đó, vội vàng đoạt lấy trường cung trên tay của thiên tướng bên cạnh, kéo căng dây cung bắn một mũi tên về phía Khỉ Đá.

Mũi tên bay qua khoảng cách vài dặm, trực tiếp xuyên qua thân thể của Khỉ Đá, nhưng mà không để lại chút xíu vết thương nào cả!

Thiên binh thiên tướng trên boong thuyền đều sửng sốt.

– Đây là… thuật phân thân? Không phải thần trí của hắn không rõ à? Sao lại còn…

Lý Tịnh chậm rãi trợn tròn mắt:

– Dẫn dắt đi sự chú ý của tất cả mọi người… Hắn ta muốn làm cái gì chứ?

Trên Nại Hà, một đầu khác của cầu độc mộc, nhóm quỷ sai dùng xích sắt dẫn từng vong linh trên cầu xuống, vội đến đầu óc choáng váng.

Một tên quỷ sai vừa mời đưa một hồn phách thiên binh đi, lại vội trở lại cạnh cầu vung móc sắt câu lấy hồn phách tiếp theo. Nhưng chỉ thấy móc câu sắt đó trực tiếp hướng lên thân hồn phách thiên binh, sau đó vang lên một tiếng cạch, rớt xuống dưới đất.

Quỷ sai nọ lập tức ngây người.

Quỷ sai xung quanh đều nhìn về phía bên này.

– Chuyện gì vậy? Ngươi muốn chết hả, câu một hồn phách thôi cũng không xong?

Bạch Vô Thường trấn giữ từ trên không chậm rãi bay tới.

Thiên binh chậm rãi ngẩng đầu, từ xa cười với gã.

– Người sống?

Bạch vô thường sững người.

Ngay sau đó, thiên binh nọ chậm rãi biến thành một con khỉ đầy lông lá.

– Tôn Ngộ Không ~!

Quỷ sai đều rối rít kêu gào lùi về phía sau.

Chỉ nháy mắt, xung quanh Khỉ Đá lấy hắn làm tâm kéo ra một vòng tròn cực lớn.

Bạch Vô Thường sợ đến mức đầu lưỡi dài thoáng cái cuộn trở về.

Khỉ Đá chậm rãi móc Kim Cô bổng từ trong tai ra, từ tốn ngẩng đầu liếc nhìn Nại Hà – một tấm chắn thiên nhiên của Địa Phủ, nhếch khóe miệng lười biếng nói:

– Đừng sợ, ta chỉ tới đốt Địa Phủ thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN