Tôi Là Thầy Khai Quang - Chương 448: Giam giữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Tôi Là Thầy Khai Quang


Chương 448: Giam giữ


Tôi lạnh lùng nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè, còn anh vừa khéo là loại người tôi không muốn kết giao”.

“Tôi vô cùng tò mò, đường đường là cao thủ của Bạch Long Sơn, vì sao lại muốn làm bạn với một nhân vật nhỏ bé như tôi?”

Thanh niên cười thật tươi: “Tôi nhìn thấy ở anh có tiềm lực mà người khác không có. Tôi đã điều tra qua, trước đây anh chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, nhưng anh chuyển mình một cái đã biến thành người tu luyện”.

“Chắc chắn anh đã gặp được kỳ ngộ gì đó, có lẽ là kỳ ngộ liên quan đến ngọc bội Cửu Dương”.

“Tôi vô cùng tò mò về anh, lại càng tò mò về bí mật trên người anh”.

“Quan trọng hơn là… những người dưới mười tám tuổi ở Bạch Long Sơn không ai là đối thủ của tôi, còn anh… là người đầu tiên đánh bại tôi”.

Tính cách và suy nghĩ của người thanh niên này khiến người ta không nắm bắt được.

Tôi không để ý đến hắn ta nữa. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hắn ta, chỉ muốn giết hắn ta càng sớm càng tốt, trả thù cho những người đã chết.

Tôi bế Long Phi Phi ở dưới đất lên, đi vào trong rừng.

“Trương Sơn Thành, anh nhớ cho kĩ, sẽ có một ngày tôi khiến anh trở thành bạn của tôi!”

“Nếu không phải bạn, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết chết anh!”

“Nhớ lấy, tuyệt đối đừng có chết, mạng anh là của tôi!”

Tôi không trả lời, bế Long Phi Phi vào trong rừng cây, rời xa thanh niên.

Tôi đi đến một khoảng đất trống, đặt Long Phi Phi xuống đất. Tôi nghỉ ngơi một lát trước, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ấn tay phải lên hai huyệt vị của Long Phi Phi, chốc lát sau, cô ta đã tỉnh lại.

Long Phi Phi bỗng bừng tỉnh, vẻ mặt căng thẳng.

Lúc nhìn thấy là tôi, tâm trạng cô ta mới ổn định lại, cô ta đứng phắt dậy, tức giận nói: “Vừa rồi anh đánh tôi ngất đi!”

“Phải”, tôi thản nhiên đáp: “Có vài chuyện không thể để cô biết, tôi cần phải đánh ngất cô”.

Ánh mắt của Long Phi Phi rất sắc bén, nhớ lại mọi chuyện trước kia vẫn cảm thấy sợ hãi, cô ta đột nhiên cầm súng chỉ vào tôi: “Rốt cuộc anh là ai? Kẻ muốn giết anh là ai?”

“Sức mạnh của các anh…”

Tôi liếc nhìn Long Phi Phi, nói: “Không nói cho cô là vì tốt cho cô, chuyện ở đây cô hãy coi như chưa từng xảy ra, dẫn tôi đến trại tạm giam đi”.

“Trương Sơn Thành!”, Long Phi Phi tức giận nói: “Rốt cuộc anh có nói không?”

Tôi bắt được sự sợ hãi từ trong ánh mắt của Long Phi Phi, bất cứ ai nhìn thấy sức mạnh của tôi và thanh niên, sức mạnh vượt hơn người thường, đều sẽ thấy sợ hãi.

Nhưng Long Phi Phi vô cùng tò mò, không chờ được mà muốn biết đáp án.

Ánh mắt tôi lạnh đi, nhìn đăm đăm vào Long Phi Phi, mang theo sát ý: “Cô còn hỏi nữa tôi sẽ giết cô!”

“Anh dám!”, Long Phi Phi đặt tay lên cò súng: “Anh không nói, tôi cũng không ngại bóp cò đâu!”

“Vậy cô cứ bóp cò”, trong tay phải tôi xuất hiện một con dao găm: “Cô cho rằng đạn có thể giết được tôi?”

“Sức mạnh của tôi cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Chúng tôi không phải người bình thường, giết chết các cô cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến!”

“Xin đừng ép tôi phải giết người vô tội!”

“Còn nữa, nếu cô nói ra chuyện ở đây, hậu quả cũng như vậy!”

Đương nhiên tôi sẽ không giết Long Phi Phi, cũng không giết người vô tội, tôi chỉ không muốn Long Phi Phi nói chuyện ở đây cho người khác biết.

Long Phi Phi bị tôi dọa cho sợ đến mức mặt trắng bệch, tay cũng đang run rẩy.

Long Phi Phi muốn bóp cò nhưng lại không dám, cô ta sợ tôi thật sự giết cô ta, giết người bên cạnh cô ta.

Chốc lát sau, Long Phi Phi hạ súng xuống, vẻ mặt hơi bình tĩnh lại, nói: “Tôi cảm thấy anh không phải người xấu”.

“Lúc trước kẻ áo đen ném dao găm ra, nếu không phải anh cứu tôi, e rằng… tôi đã có chuyện rồi”.

“Nếu anh thật sự muốn giết tôi thì vừa rồi anh đã giết, chứ không đợi đến bây giờ”.

“Từ khi tôi nhận vụ án này, tôi đã cảm thấy chín người kia không phải do anh giết”.

“Là do kẻ áo đen vừa rồi giết đúng không?”

“Phải”, tôi nói: “Tốt nhất là cô đừng điều tra vụ án này nữa, cô không cần báo cáo với cấp trên những chuyện xảy ra ngày hôm nay”.

“Tôi cũng vì tốt cho cô, hi vọng cô hiểu”.

Ánh mắt Long Phi Phi vô cùng phức tạp, cô ta nói: “Lẽ nào để chín người đó bị giết oan uổng hay sao? Tôi là cảnh sát, cho dù các anh có thân phận thế nào, đã phạm tội thì phải trả giá!”

Tôi tỏ ra khổ sở, nói: “Con người phải làm việc dựa vào năng lực của mình, những người như chúng tôi phạm tội, Chính phủ quốc gia có cơ quan chuyên môn xử lý chuyện này, không phải cảnh sát các cô”.

“Tin tôi, những chuyện này có người khác điều tra”.

“Tất nhiên là mấy lời tôi nói với cô, cô cũng đừng nói cho ai khác, nếu không, cô sẽ gặp rắc rối”.

Long Phi Phi dẫn tôi đi bộ về phía trại tạm giam. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, những gì nên nói tôi sẽ nói, không nên nói thì tôi sẽ không tiết lộ một câu.

Tóm lại là khuyên Long Phi Phi đừng điều tra chuyện này nữa.

Hôm nay tôi đã đạt được thỏa thuận với người thanh niên, hắn ta cũng sẽ không gây rắc rối cho tôi nữa.

Nhưng tôi biết một ngày nào đó, tôi và người thanh niên kia sẽ gặp lại, tranh đấu sống chết.

Khi tới trại tạm giam, Long Phi Phi dẫn tôi vào tòa nhà làm việc, giao tôi cho hai cảnh sát, sau đó cô ta mang theo văn kiện đi gặp lãnh đạo.

Hai cảnh sát đọc tài liệu Long Phi Phi đưa cho bọn họ xong thì dẫn tôi đến một căn phòng, mở cửa phòng, đẩy tôi vào trong.

Căn phòng rất nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, chỉ có một cái giường ván gỗ, chiếc chăn mỏng, trên đỉnh đầu có ánh đèn lờ mờ và camera giám sát.

Hoàn cảnh trong phòng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nơi đây giống như là phòng giam.

Sao tôi lại bị nhốt ở đây?

Tôi ngồi bên giường, trong lòng hơi sốt ruột. May là có tiên nữ Thanh Thủy ở cùng tôi, có thể trò chuyện với nhau, nếu không thì buồn chết được.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, cửa sổ nhỏ bên phải cửa chính bị đẩy ra, một người cảnh sát đẩy hộp cơm vào, nói: “Ăn xong thì đặt hộp cơm vào đây”.

Sau đó cảnh sát đóng cửa sổ lại.

Tôi mở hộp cơm ra, bên trong có cải trắng, củ cải, cơm, canh, còn có thể nhìn thấy chút xíu thịt.

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Ở trại tạm giam không phải là ở chung với rất nhiều phạm nhân sao? Vì sao tôi lại bị nhốt ở đây?

Rốt cuộc là ai sắp đặt?

Hai ngày liên tiếp, mỗi ngày hai bữa sẽ có cảnh sát đưa cơm cho tôi, hơn nửa tiếng đồng hồ sau sẽ thu lại. Cảnh sát không hề nói một câu dư thừa với tôi.

Tôi đã bị nhốt ở nơi này.

Đương nhiên tôi muốn trốn ra cũng dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể trốn.

Mãi đến buổi sáng ngày thứ tư, cửa phòng mới được mở ra, một cô gái tóc ngắn, dáng người cao gầy bước vào. Cô ta mặc một bộ đồng phục màu đen, có vẻ bí ẩn.

“Mộc Dịch?”, tôi vô cùng kinh ngạc.

Mộc Dịch mang vẻ mặt lạnh lùng, tiện tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên giường.

Tôi ngồi bên cạnh Mộc Dịch, hỏi: “Mộc Dịch, sao cô lại đến đây?”

Tôi vô cùng tò mò. Lần trước Mộc Dịch xảy ra chuyện, Cổ Hà từng nói Mộc Dịch không thông qua kỳ sát hạch, khi nào vết thương khỏi sẽ sắp xếp huấn luyện cho Mộc Dịch rồi sát hạch lần nữa. Bây giờ cô ấy đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có chuyện.

“Nếu tôi không đến, anh nghĩ anh có thể an toàn rút lui sao?”, sắc mặt Mộc Dịch có chút không ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN