Nữ Chủ Thích Ăn Thịt - Phần 16: Nhân viên ngoại phái*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
901


Nữ Chủ Thích Ăn Thịt


Phần 16: Nhân viên ngoại phái*


Editor: Mayyli8

*ngoại phái: có thể hiểu nôm na là người được cử đi đến nơi khác để học tập, nghiên cứu.

Cố Tưởng Tưởng thức dậy thì Thường Hạo cũng đi rồi, trêи bàn cơm hắn đã làm sẵn bữa sáng, cô cũng không ra vẻ, nghiêm túc ngồi xuống ăn, sau đó đi làm.

Tới nơi tổ trưởng đã mở họp.

“Là thế này, lần trước đã đề cập đến việc cử một người đến tổng công ty ở thành A để tiến hành quan sát học tập trong ba tháng, biểu hiện xuất sắc còn có khả năng duy trì, hôm nay cần phải chọn một người, có ai chủ động muốn đi không?” Tổ trưởng đi thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy đó là cơ hội tốt, nhưng vài người trong tổ đều là người bản địa, công ty con bên này đãi ngộ, phát triển lại không tồi, nên không ai nghĩ muốn qua đó.

Tổ trưởng thấy không ai đáp lại, có chút khó xử: “Việc này đều đã được chỉ định rồi, không thể không đi.”

Cố Tưởng Tưởng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tổ trưởng, nơi ăn nghỉ giải quyết thế nào?”

“Công ty có ký túc xá cho nhân viên, hơn nữa điều kiện cũng không tệ lắm, phòng ở cũng tương đối mới, nếu không muốn ở có thể xin trợ cấp.”

Hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống, cô ra quyết định: “Vậy được, tôi đi, khi nào thì lên đường?”

Tổ trưởng mặt mày hớn hở: “Trong vòng 3 ngày là được, bên kia đã sắp xếp tốt, lập tức có thể xách đồ vào ở ký túc xá, với lại ngày mai có hai tổ đi đến đó, cô có muốn đi cùng bọn họ không?”

Cố Tưởng Tưởng gật đầu: “Vâng.”

“Quyết định như vậy đi, tôi đến phòng nhân sự đặt vé cho cô.”

“Làm phiền tổ trưởng.”

Bữa trưa cô cùng các đồng nghiệp ăn cơm, một đồng nghiệp nói: “Mọi người nghe nói gì chưa? Hình như tổng giám đốc muốn xin điều đi, mặc kệ chúng ta ở đây.”

“Thật không? Sao lại xin điều đi vậy?” Một đồng nghiệp khác hỏi.

“Không biết, có lẽ là thăng chức?”

“Nếu thật sự là điều đi, vậy về sau tôi sẽ không thấy người đàn ông đẹp trai đó nữa, tôi thích anh ấy……”

“Cô hẳn là cũng thích nhiều người.”

“Ha ha ha nhưng tổng giám đốc thật sự rất tuấn tú……”

Cố Tưởng Tưởng yên lặng ăn cơm, vẫn xin điều đi sao, đây là không muốn tiếp xúc với cô?

Cơm nước xong trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống cô liền thấy một người hấp tấp xông tới.

Thương Viễn đầu tóc lộn xộn, mặt đầy lấm lem, đôi mắt che kín tơ máu, quần áo cũng ăn mặc xộc xệch, các nhân viên chưa bao giờ gặp bộ dạng lôi thôi của hắn nên toàn bộ đều sợ đến ngây người.

Thương Viễn thấy cô thì muốn tiến lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức xoay người bước vào văn phòng, hắn nói với tổ trưởng kêu cô vào, một lát sau tổ trưởng đi tới bàn làm việc của cô, “Cố Tưởng Tưởng, tổng giám đốc gọi cô.” Sau đó nhìn cô bằng ánh mắt tự cầu phúc.

Cô tiến vào văn phòng, vừa mới đóng cửa đã bị Thương Viễn ôm vào lòng ngực. “Tưởng Tưởng, thực xin lỗi! Đêm qua anh uống say nên không thấy được tin nhắn của em……” Thương Viễn cẩn thận nói.

“…… Anh buông tôi ra.” Cố Tưởng Tưởng đẩy hắn ra, che mũi, “Một thân mùi rượu hôi muốn chết.”

Thương Viễn lập tức lui về phía sau giữ khoảng cách, chân tay luống cuống nói: “Tưởng Tưởng em đừng nóng giận, vừa rồi anh quá kϊƈɦ động……”

Vốn dĩ trong lòng cô khó chịu, nhưng nghe thấy hắn giải thích với dáng vẻ đáng thương, nhịn không được bật cười: “Biết rồi.”

Thương Viễn thấy cô cười, hắn thở dài nhẹ nhõm: “Tưởng Tưởng, anh sẽ không xin điều đi nữa!”

“Thật ra……” Cô có chút bất đắc dĩ, “Sáng hôm nay họp đã chọn tôi đi tổng công ty để học tập.”

Thương Viễn ngẩn ra: “Tổng công ty? Vậy anh xin điều đến tổng công ty.”

“Bên trêи có thể đồng ý sao? Anh đừng náo loạn, làm việc đàng hoàng đi, chuyện này về sau hẵng nói.” Cố Tưởng Tưởng có chút dở khóc dở cười, mình chỉ nói hắn không cần điều đi, nhưng chưa có nói muốn cùng hắn đi làm a.

“Nhưng……” Thương Viễn không muốn, nhưng lại không dám phản đối, chỉ có thể ủy khuất nói, “Vậy cuối tuần anh có thể qua tổng công ty thăm em được không….”

Cô định cự tuyệt, nhưng không biết thế nào lại nghĩ đến tối hôm qua, ma xui quỷ liền đáp ứng.

Thương Viễn cao hứng muốn tiến lên ôm cô, lại bị cô ghét bỏ đá văng ra, nhìn hắn ủy khuất như vậy lại cảm thấy có chút đáng yêu.

“Tưởng Tưởng, vậy khi nào em đi tổng công ty bên kia? Anh đưa em đi.”

“Ngày mai đi rồi.”

“Vậy anh đưa em……” Thương Viễn chờ mong xoa tay.

“…… Không cần.”

Thương Viễn ai oán nhìn cô, cô bật cười: “Tan làm tôi về nhà thu dọn đồ đạc.”

“Anh đưa em về nhà!” Thương Viễn lại lần nữa chờ mong xoa tay.

“…… Vậy đi.” Cố Tưởng Tưởng bất đắc dĩ đáp ứng hắn.

~~~~

May: Thương Viễn đúng là một tiểu chó săn ##

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN