Hộ Thê Ký
Chương 23: Valentine
Không biết.
Diêu Ngọc Anh lắc đầu. Chiến Vân lúc này mới sực nhớ ra, ngay từ khi còn ở trong hầm giam kia đã không thấy Kim Tuệ rồi. Hắn sờ sờ cái điện thoại trong túi, khẽ thở dài. Ài, thời đại này nếu như có sóng di động thì tốt biết bao!
– Kim cô nương thông minh lanh lợi, dễ gì có ai làm khó được.
– Mong rằng như vậy.
Diêu Ngọc Anh đưa hắn quay lại nhập hội với chúng nhân.
– Huynh đi lâu quá không trở về, muội rất lo.
Chiến Vân gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ. Gì chứ, được một cô gái quan tâm, lại là một siêu đại mỹ nhân như thế này quan tâm, đây là chuyện mà bất cứ nam nhân nào cũng mơ ước. Hắn bắt đầu lờ mờ nhận ra, lời phán năm xưa của sư phụ đã bắt đầu ứng nghiệm.
Thế nhưng Chiến Vân hồn nhiên không nhận ra, mình đã trở thành cái gai trong mắt không ít nam nhân có mặt tại đây! Bọn họ nghĩ nát óc đều không thể hiểu được, Diêu mỹ nhân tại sao lại để ý đến một kẻ nhà quê như thế kia cơ chứ? Chưa kể đối phương còn cõng một cô gái nửa lõa thể khác trên lưng, quan hệ chắc chắn không tầm thường!
Đêm đó, theo lời đề xuất của Âu Dương Đơn, đoàn người võ lâm quyết định tạm nghỉ ở căn nhà gỗ kia, chờ đến sáng sớm mai sẽ khởi hành. Những người ở đây đều không phải dân bản địa, chỉ biết nơi này là ngoại vi thành Nam Kinh, rất nhanh sẽ tìm được nhân mã cứu viện. Song kể cả trong tình huống không liên lạc được với bên ngoài, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức phục hồi khí lực, qua đêm nay, dẫu quân đội triều đình có tới cũng chẳng dễ bề làm gì được họ.
————–
Đêm nay, là đêm không trăng.
– Đã chuẩn bị cả chưa?
Gần hai chục nam nhân ăn mặc trang phục dạ hành, nai nịt gọn gàng, kẻ cầm đao kiếm, người cầm cung tên, núp sau rặng cây nhìn về phía căn nhà gỗ trơ trụi trong đêm tối. Mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí, rõ ràng không phải đang làm chuyện tốt.
– Đại ca, vẫn còn phải chờ sao?
– Theo lệnh của Trần tướng quân, kiên trì thêm tí nữa đã.
Một nam nhân có gương mặt nhăn nhúm đứng ở hàng đầu trầm giọng nói.
Lời của y tuy không lớn nhưng tràn đầy kiên quyết, như rắn như đá. Những kẻ còn lại đều không dám cãi lại nửa lời. Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, hai mươi mấy người tụ một chỗ, vậy mà chỉ nghe thấy tiếng dế cùng côn trùng kêu rả rích.
Thế nhưng bầu không khí im lặng ấy rốt cuộc cũng bị phá vỡ, bằng một cách mà không ai ở đây trong số họ tưởng tượng được.
– Ý, các người tụ tập ở đây làm gì đông vậy?
Một bóng người mặc bộ y phục màu trắng, tay cầm bình rượu, quần ống cao ống thấp, không biết đã đứng đằng sau chúng nhân ở đây từ khi nào! Chỉ thấy hắn ta giơ bình rượu mà lè nhè:
– Haizz, cứ nghĩ hôm nay chỉ có mình ta là nhớ ngày valentine mà ra đây mượn rượu giải sầu, không ngờ cũng nhiều người như vậy. Nào anh em, cùng làm một chén!
Đoạn rất vô tư ngồi bệt xuống cỏ, đưa bình lên miệng tu một hơi, dáng điệu ngất nga ngất ngưởng, có vẻ đã uống không ít rượu. Chúng nhân ở đây thấy đối phương hành tung quỷ dị thì kinh hãi, tất cả không hẹn mà cùng nhìn tay đầu lĩnh. Chỉ thấy hắn rút vũ khí ra, ánh mắt lộ vẻ tàn độc.
Chỉ chờ có thế, mấy chục cánh tay nhất thời cùng giơ vũ khí lên cao…
————-
– Trời, huynh đi đâu mà ra nông nỗi này!
Diêu Ngọc Anh nhăn mặt nhíu mày nhìn Chiến Vân quần áo đầy vết bùn, mặt đỏ như gấc đứng ngật ngưỡng ở bậc cửa, khó khăn dìu hắn vào phòng. Căn nhà gỗ này không lớn song cũng không bé, chia ra làm mấy phòng, với danh tiếng của Luyện Thừa Không thì cũng được riêng một phòng nhỏ.
– Ha ha, hôm nay là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng ta. Bảo bối, muội cũng lại đây uống với ta đi!
Đoạn hứng chí ngâm hẳn một bài thơ:
Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi…
– bảo bối, anh nhất định sẽ..hực.
Diêu Ngọc Anh đây là lần đầu thấy hắn uống nhiều như vậy, đến mức không còn biết trời trăng ra gì nữa, miệng thì không ngừng lải nhải gì đó không rõ. Cô nghe mà nhíu mày.
– Nhìn huynh này, còn ra thể thống gì. Ý, sao lại có vết máu?
Diêu Ngọc Anh thấy trên vai hắn có vết máu thì không khỏi hoảng hốt.
– Yên tâm, không phải máu của huynh.
Chiến Vân xua xua tay nói.
– Chà, cháu tôi có vẻ như đã quên mất người ông già này rồi đấy.
Luyện Thừa Không như có như không bình thản đá một câu, tức thì Diêu Ngọc Anh mặt ngọc đỏ bừng, nhìn ông lão nguýt dài một cái.
– Tiểu tử, muốn làm rể Đường Môn không dễ đâu.
Luyện Thừa Không lại gần ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đoạn lấy tay vỗ vỗ vào má y mấy cái:
– Muốn rước Diêu nhi về dinh, vậy thì làm đệ tử của lão phu trước cái đã.
————-
– Phụt!
Âu Dương Đơn vừa mới nhấp một ngụm trà thì đã phải phun ra, nhất thời làm gã nam tử đứng trước mặt lãnh đủ.
– Ngươi không nói đùa?
– Dạ vâng, thưa công tử. Một gã nam tử mặc y phục dạ hành, trên người có mấy vết thương, gương mặt còn chưa hết nỗi kinh hoàng, lắp bắp nói: – Đó là một gã thanh niên, y…y.. thật sự rất kinh khủng, mỗi người chúng thuộc hạ đều không chịu nổi quá một chiêu. Hơn hai chục anh em, có người còn chưa kịp hiểu tại sao thì đã nằm rồi!
– Thật không tin nổi, ngoài “Gian Khách”, võ lâm trung nguyên còn cao thủ bực này?
Âu Dương Đơn đập bàn, y lúc này đã không thể ngồi nóng chỗ được nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!