Ông Bố Họ Hoắc Biến Thái - Chương 49: NGOẠI TRUYỆN 2: Sinh nhật lộn xộn + Hôn ước bị quên lãng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Ông Bố Họ Hoắc Biến Thái


Chương 49: NGOẠI TRUYỆN 2: Sinh nhật lộn xộn + Hôn ước bị quên lãng


“Ngày mai sinh nhật 27 tuổi, hôm nay con muốn cùng ta trải nghiệm cuộc sống của quý cô độc thân chứ? ” – Hoắc lão phu nhân khoác tay Tiểu Hà cười phúc hậu. Từ lúc cô gả vào Hoắc gia bà Hoắc luôn cưng chiều hết mực đồng nghĩa với việc thế lực của Phu Nhân Hoắc gia càng hùng mạnh hơn.

( Hoắc lão phu nhân để phân biệt với Tiểu Hà – Hoắc phu nhân, hơn nữa mẹ Hoắc Tư Vĩ cũng đã lên chức bà nội nên có thể gọi như vậy.)

Tiểu Hà đang làm bữa sáng cho Tiếu Minh và Viên Viên chợt nhớ cũng sắp qua tuổi 26 thật nhanh… Mới đó cô đã mẹ hai con ngày ngày chơi đùa cùng tụi nhỏ cô cũng quên mất đã lâu cô không ra ngoài một mình.

“Dạ, vậy con lên chuẩn bị một chút.” – Tiểu Hà đóng hộp cơm lại tháo tạp giề lên phòng.

Hoắc lão phu nhân diện bộ váy tao nhã thoải mái phu nhân lịch thiệp sang trọng thêm phần ôn hòa, tinh tế, làn da được chăm sóc nên không mang nếp nhăn hằn sâu của thời gian, Tiểu Hà bên cạnh mang bộ váy voan liền màu của bầu trời trong xanh nhẹ nhàng, bên hông cái quai nhỏ tạo điểm nhấn khéo léo tôn lên vòng eo thon gọn, đôi chân trắng nõn mang giày thể thao thoải mái. Nhìn hai người thật giống hai chị em hơn.

“Đây có được gọi là trốn chồng con xuống phố không nhỉ? ” – giọng nói nhẹ nhàng thêm chút trêu đùa từ phía sau vang lên, Tiểu Hà cùng Hoắc lão phu nhân quay lại nhìn. Là Phùng Lan cùng người làm. Cũng đã lâu Tiểu Hà không gặp Phùng Lan, kể từ khi biết tin Dĩ Lộ đã qua đời Phùng Lan từ đó cũng chuyển đi không còn liên lạc, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại thật là một chuyện đáng mừng.

Tiểu Hà cười duyên khoác tay Hoắc lão phu nhân lại gần: ” Bác Lan lâu rồi không gặp.” (Vì Tiểu Hà là bạn thân của Dĩ Lộ hơn thế Phùng Lan cũng hơn Tiểu Hà khá nhiều tuổi nên thay đổi cách xưng hô phù hợp.)

“Hoắc phu nhân hai con rồi mà vẫn như trồi non mới nhú, kiểu này hẳn Hoắc Tổng rất lo lắng đây” – Phùng Lan cười tươi: “Hoắc lão phu nhân lâu rồi không gặp, trông cô trẻ ra ấy nhỉ.” – cô cười khẽ vỗ tay nên mu bàn tay Hoắc lão phu nhân.

“Cô đó vẫn khéo miệng như vậy.” – Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng cười duyên. Đã mấy năm nay không gặp lại người bạn này, thật không ngờ có dịp hôm nay.

Tiểu Hà quan sát một lúc mới lên tiếng: “Hai người quen biết từ khi nào vậy ạ? ”

Hoắc lão phu nhân vừa đi vừa ôn tồn giải thích: “Năm đó ta gả vào Hoắc gia cũng chính bởi cô ấy.”

……………

“Loan Nhã hôm nay cậu rảnh chứ? ” – Phùng Lan đưa ly nước cam cho Loan Nhã cười tươi.

“Ừ sao vậy? Nếu cậu nhờ mình điểm danh hộ thì khỏi nha, hôm trước suýt nữa mình bị tóm lên phòng giám thị, may mà chạy kịp.” – Mỗi lần Phùng Lan nở nụ cười thương mại ấy là y như rằng sẽ có chuyện xấu xa…

Phùng Lan lắc đầu nguây nguẩy, lần này nhất định phải dụ được cô ấy nếu không thì sẽ không kịp. ” Không đâu mình là có lòng tốt muốn giới thiệu cho cậu một anh khóa trên.”

………

Hoắc lão phu nhân liếc xéo Phùng Lan bên cạnh tiếp tục kể: “Mãi sau này ta mới biết cha con là hôn thê của Phùng Lan, cô ấy muốn ta giúp cô ấy khiến cha con hủy hôn. ”

(Năm đó Hoắc lão lão được ông ngoại của Phùng Lan cứu mạng khi bị rơi xuống vách núi, sau đó hai bên đã lập ra hôn ước.)

Phùng Lan bùi ngùi lắc đầu: “Ta cũng không ngờ hai người họ lại thật lòng với nhau, cuối cùng còn muốn cùng nhau bỏ trốn suýt nữa thì ta phải lên núi vác xác hai người họ.” – Năm đó Hoắc lão lão vô cùng tức giận cho người truy đuổi Hoắc lão gia và Hoắc lão phu nhân, may mà Phùng Lan đến kịp không thì…

Tiểu Hà nghe xong liền gật gù thích thú, không ngờ chuyện tình của cha mẹ ly kỳ như vậy, không biết đây có phải duyên số không.

“Hóa ra là thế.” – Tiểu Hà chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Mẹ, vậy Tư Vĩ trước đây có vị hôn thê nào không? ”

Hoắc lão phu nhân trầm tư hồi lâu, Tiểu Hà chăm chú nhìn từng cử chỉ trên gương mặt bà, Hoắc Tư Vĩ xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ có vị hôn thê, vậy tại sao anh ấy lại không nói với mình? Có lẽ do mình đa nghi quá rồi… Phùng Lan nhìn nét mặt căng thẳng của Tiểu Hà không khỏi thích thú, không ngờ cô bé này nhạy cảm như vậy, có rất nhiều điểm giống với Dĩ Lộ hồi nhỏ.

Hồi lâu sau Hoắc lão phu nhân gật đầu lên tiếng: ” Có một cô gái, năm xưa cũng là do gia tộc của cô gái đó giúp Hoắc gia vực dậy trong khó khăn, họ đề nghị liên hôn, nếu bên họ sinh con trai, bên ta sinh con gái sẽ cho hai đứa kết hôn. Không ngờ năm đó ta sinh con trai, còn phu nhân Quan sinh con gái, nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thấy họ nhắc lại chuyện đó.”

__________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN